Mười giờ đêm, JaeJoong gõ cửa phòng YunHo ở ký túc xá. 

Đối mặt với YunHo đang cau mày, JaeJoong chỉ cười, “Tớ quên đem chìa khoá phòng, mà Young Saeng còn chưa về, tớ vào phòng cậu chờ một lát được không?” 

Có vẻ không tìm được lý do gì để từ chối nên YunHo đành phải cho cậu vào. 

Há há, cuối cùng cũng phải để mình vào! JaeJoong cười thầm. 

Cấu trúc phòng của YunHo nói chung là giống mọi phòng ký túc khác, nhưng vì chỉ có một người ở nên có vẻ khá rộng rãi, đồ đạc sắp xếp cũng gọn gàng. JaeJoong nghĩ nghĩ, vấn đề tiếp theo phải cố gắng là, làm thế nào để được chuyển vào đây ở cùng YunHo. 

“Cậu không cần để ý tớ đâu, tớ sẽ im lặng không làm phiền gì cậu hết.” JaeJoong tỏ ra hiểu ý, nhưng quay đầu lại đã thấy YunHo ngồi vào bàn học, nhìn kỹ thì thấy bên cổ anh có sợi dây gì buông xuống dưới… là dây tai nghe điện thoại. Hoá ra người nào đó đã dự kiến trước mà đeo sẵn nút tai. 

Hừ! Cố tình không nhìn mình à? Không cho cậu được như ý! 

JaeJoong thấy không còn cái ghế nào khác ngoài cái YunHo đang ngồi, liền tự động đặt mông xuống giường YunHo. 

Tiện tay cầm lấy ví tiền không biết tại sao lại để trên giường, JaeJoong hoàn toàn không để ý đến cái gọi là ‘phép lịch sự’ mà tự nhiên mở ra xem. Đối với số tiền trong ví cậu không có hứng thú, cậu chỉ quan tâm xem có ảnh ai đó không thôi. 

Kết quả rất vừa lòng, ví tiền của YunHo cũng nhàm chán như chính con người anh vậy =.= ngoài tiền mặt và thẻ ra thì chẳng có gì nữa. 

Ánh mắt JaeJoong lại đảo quanh, cậu lấy ví của mình ra, gỡ cái ảnh vẫn dán trong ví mình đem dán lên ví của YunHo. Quay lại phía YunHo thì thấy anh không có vẻ gì là phát hiện trò mờ ám vừa rồi của mình. Lại quay lại nhìn hình ảnh chính mình đang cười rạng rỡ, JaeJoong vô cùng tự kỷ gật đầu vẻ hài lòng. 

Để ví tiền lại chỗ cũ, JaeJoong tìm mục tiêu kế tiếp. 

Đúng rồi, nhắc đến giường, JaeJoong lại liên tưởng đến thứ gì đó. Dưới gối? Không có. Dưới nệm? Cũng không có. Trên giá sách? Làm sao dám ngang nhiên như vậy. Chẳng lẽ là… ở dưới giường? JaeJoong quỳ hẳn xuống đất rồi thò đầu vào gầm giường tìm kiếm, thậm chí còn quờ tay vào sờ soạng. 

“Cậu đang làm cái gì thế hả?” Tiếng động lớn như vậy, người chết cũng bị đánh thức, huống chi bạn YunHo của chúng ta chỉ đang ra vẻ chú tâm đọc sách thôi. 

“Tớ đang tìm…” JaeJoong ngẩng đầu cười hắc hắc, “Tớ đang tìm xem tạp chí Playboy với đĩa phim ‘ấy’ cậu giấu ở đâu.” 

Khoé miệng YunHo giật giật, “Tôi không có mấy thứ đó.” 

“Làm sao không có được?” JaeJoong lập tức đứng lên, “Đây là học viện nam sinh mà.” Nói xong liền đến gần YunHo, mắt chớp chớp, “Thế cậu ‘giải quyết’ kiểu gì?” 

“Tại sao tôi phải nói cho cậu?” YunHo quay qua một bên, hoàn toàn không muốn cùng người khác thảo luận vấn đề nhạy cảm này. 

“A?” JaeJoong lại bắt đầu không an phận mà ra sức phát huy trí tưởng tượng, vẻ bí mật hỏi YunHo, “Chẳng lẽ… cậu không ‘lên’ nổi?” 

Bất cứ một thanh niên tràn đầy sức sống nào nghe phải loại nghi ngờ rất có tính ‘sỉ nhục’ tự tôn của mình thế kia đều chịu không nổi, Jung YunHo cũng không ngoại lệ. Cho nên anh rốt cuộc phát uy, lấy tốc độ cực nhanh đem JaeJoong áp đảo trên giường, biểu tình vừa quyến rũ vừa nguy hiểm, “Cậu muốn tôi chứng minh cho cậu xem không?” 

JaeJoong ngẩn người mất 0.5 giây mới hồi phục tinh thần, tuy rằng tư thế này thật mờ ám nhưng cậu chỉ thấy muốn cười. Phép khích tướng có hiệu quả? Cho nên, cuối cùng JaeJoong bật cười thật. 

YunHo cảm thấy vô cùng thất bại, anh cúi đầu khẽ rủa một tiếng, rồi nhắm mắt hôn lên môi JaeJoong. Khoảng khắc hai đôi môi chạm nhau, anh mới phát hiện hoá ra môi của con trai và của con gái cũng không quá bất đồng, đều ấm áp và mềm mại. 

Cư nhiên bị hôn?! JaeJoong hoàn toàn bị bất ngờ, cho nên quên nhắm mắt lại, cứ thế mở to mắt nhìn gương mặt YunHo đang ở rất gần. 

Bị nhìn chằm chằm như vậy thì dù thần kinh vững đến đâu cũng không có khả năng tiếp tục, YunHo trong phút chốc liền từ bỏ ý định xâm nhập vào bên trong ‘quân địch’ lẫn ý định ‘chiến đấu’ đến khi đối phương phải đầu hàng. Anh rời khỏi người JaeJoong, ngồi xuống cạnh giường, buồn bực vò đầu. 

“Sao lại ngừng?” JaeJoong cũng ngồi xuống bên cạnh, hỏi, cậu còn chưa kịp có cảm giác đã kết thúc rồi. 

“Cậu đối với loại chuyện này một chút cũng không bài xích sao?” YunHo quay lại nhìn JaeJoong, biểu tình thật bất đắc dĩ. 

“Nếu đối tượng là cậu, tớ cảm thấy chấp nhận được.” JaeJoong nắm lấy tay anh, vẻ mặt nghiêm túc khó thấy. 

YunHo thở dài, “Rồi cậu sẽ hối hận.” 

JaeJoong kiên định nói, “Không có chuyện đó đâu.” 

YunHo sâu kín nhìn cậu, trong lòng đang tự hỏi chính mình, liệu bản thân có thể chấp nhận tình yêu với một người con trai hay không? Không phải tình một đêm, mà là một tình yêu thực sự. 

Còn JaeJoong trong đầu thì nghĩ, thật sự phải làm ‘chuyện đó’ ư? Làm xong có thể cùng cậu ấy hẹn hò chứ? Đây có phải là điều mình muốn không? Nếu như thân thể không phù hợp, có phải vĩnh viễn sẽ không có khả năng ở bên nhau? 

Đột nhiên, tiếng gõ cửa cắt ngang mọi suy nghĩ của hai người. 

Là YoungSaeng, “JaeJoong à, tớ về rồi.” 

Sao lại về đúng lúc này cơ chứ? JaeJoong oán hận trừng mắt nhìn YoungSaeng, còn đúng một bước chân là qua được cửa thì lại ‘dính’ thẻ đỏ, thật là xui xẻo! 

Nhìn ánh mắt như thấy cứu tinh giá lâm mà YunHo vô thức lộ ra, JaeJoong càng giận không để đâu cho hết. Jung YunHo, sẽ có ngày tôi bắt cậu cam tâm tình nguyện phục dưới chân tôi! 

***

Nhìn cánh cửa đã đóng lại, YunHo lại thở dài. Sao lại có người như thế chứ? Vừa chấp nhất vừa da mặt dày =.= Mà càng kinh khủng hơn là, chính mình đang dần quen với sự tồn tại của cậu ấy. Giống như hồi nãy, dù đang đọc sách nhưng đầu vẫn nghĩ đến chuyện JaeJoong và YooChun đi hát karaoke với nhau. YooChun tuy thoạt nhìn đối với ai cũng dịu dàng như nhau, nhưng nếu ai đó lỡ thích cậu ta thì đều đối mặt với nguy cơ phải đau lòng. 

YunHo không thể phủ nhận rằng, khoảnh khắc mở cửa nhìn thấy JaeJoong, anh đột nhiên có cảm giác thật an tâm. 

Tuy rằng một lần nữa anh lại lạnh lùng từ chối cậu, nhưng mà ‘Đạo cao một thước, Ma cao một trượng’ (ở đây chỉ trích 2 câu của cả bài kệ, ý nói sự tinh ranh của JaeJoong lúc nào cũng lấn lướt được sự nghiêm nghị của YunHo), sự ương ngạnh của đối phương khiến anh vô cùng bất ngờ. Chỉ mới vài ngày đã tiến triển đến giai đoạn A rồi. Vốn định doạ cậu một chút, kết quả mình tự trói mình, rốt cuộc chính mình mới là người bị doạ. 

Nếu cứ tiếp tục thế này, chuyện hẹn hò chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. 

Anh biết, ở những trường toàn nam như thế này, vì giải buồn mà không hiếm các trường hợp lén lút yêu nhau, nhưng anh không cần điều đó. Nói anh thanh cao cũng được, kiêu ngạo cũng được, nếu không phải xuất phát từ tình cảm thực sự thì làm sao có thể chấp nhận một thân thể rắn chắc có cấu tạo giống mình đâu? Xu hướng giới tính của anh vô cùng bình thường, cho dù nhìn con trai khoả thân một chút hứng thú cũng không có. Cho nên, đối với hành động chủ động hôn JaeJoong vừa rồi lẫn ý định thử xâm nhập vào cậu, anh cũng không có cách nào giải thích. 

Trong mắt anh, cái gọi là ‘thích’ hay ‘hẹn hò’ đều là chuyện nhàm chán. Mới đầu có thể có chút mới mẻ, nhưng hai người bên nhau không tránh khỏi việc phải thoả hiệp hay chiều ý người kia, không bằng cứ một mình tự do tự tại. Hiện tại, YunHo rất vừa lòng với cuộc sống của mình, anh chưa bao giờ cảm thấy chỉ có một mình sẽ tịch mịch, cũng chưa từng gặp được ai khiến mình rung động. 

Còn đối với chuyện JaeJoong công khai theo đuổi anh, anh cũng không muốn để ý, cứ để vậy xem sao. Lâu ngày, dù là người kiên trì đến mấy cũng sẽ phải nản lòng, biết đâu được một thời gian cậu ấy sẽ thấy anh không còn thú vị nữa mà bỏ cuộc. Nhưng nếu cậu ấy vẫn kiên định như vậy… thôi đến lúc đó sẽ nghĩ sau. 

***

“Là lá la…” JaeJoong vui vẻ ngân nga một đoạn bài hát. Há há, mới ba ngày quan hệ giữa hai người đã tiến triển đến mức hôn nhau, đột phá giai đoạn thứ nhất, về sau liền tiếp tục ‘thuận nước đẩy thuyền’, vui quá đi mất, ha ha. 

Lúc mới vào cửa mặt còn cau có như người ta nợ tiền không trả, làm sao chỉ chớp mắt đã rạng rỡ như mặt trời rồi? YoungSaeng ở một bên âm thầm quan sát JaeJoong, trong lòng lặng lẽ cảm khái, haizz... sao con trai nhiều khi còn khó hiểu hơn cả con gái vậy! 

*** 

Đợi đến khi mặt trời lại mọc vào ngày hôm sau, JaeJoong phát hiện dường như cậu đã quá lạc quan. YunHo hoàn toàn không xem nụ hôn ngày hôm qua thành vấn đề gì to tát, vẫn như trước kia xem cậu như người vô hình vậy. JaeJoong đau khổ đi theo anh cả một ngày, YunHo thì một câu cũng không nói, đến nhìn cũng không nhìn cậu được một cái. 

Ngày hôm sau nữa, vẫn không có gì thay đổi. 

Không được! Phải lập kế hoạch tác chiến mới! JaeJoong suy nghĩ một lát, rồi quyết định quay về nhà tìm viện binh. 

Cái mà JaeJoong gọi là ‘cứu binh’, chính là mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu do Kim HeeChul viết mà bình thường JaeJoong vô cùng khinh thường và cực độ khinh bỉ. Cậu cho rằng những người mua sách đó đều bị nước vào đầu hết, cái loại nội dung nhàm chán đó cậu không cần viết bản thảo mà thuận miệng đọc ra được luôn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu loại sách này bán chạy như vậy thì chắc cũng tham khảo được chút ít. 

“Không phải em chưa từng đọc sách hyung viết sao?” Rốt cuộc bị HeeChul xem đây là cơ hội để lên mặt. 

“Đúng nha, em xem còn muốn nôn nữa đó.” JaeJoong ngẩng lên lườm anh trai một cái, “Vô cùng kinh dị, buồn nôn chết luôn.” 

“Vậy sao còn xem?” HeeChul cũng không phủ nhận, chỉ cần độc giả thích, sách bán chạy thì nội dung có buồn nôn hơn nữa anh cũng viết ra được. Tuy rằng không xứng với phẩm vị cao quý của anh nhưng mà, không kiếm được tiền thì làm sao có cơm ăn. 

“A, hyung, người thứ ba xuất hiện có thể xúc tiến tình cảm của hai người phát triển à?” JaeJoong xem đến cả chục quyển thì thấy quyển nào cũng có nhân vật thứ ba, sau đó hai nhân vật chính sau khi ghen mới phát hiện tình cảm thực sự của mình, rồi kết quả là happy ending. 

“Ai cũng viết vậy thì chắc là đúng thế.” HeeChul cũng không chắc chắn. 

“Thử một lần chắc cũng không hại gì đâu nhỉ.” JaeJoong lẩm bẩm, sau đó bắt đầu tiến hành tìm đối tượng thích hợp làm kẻ thứ ba. 

Gần đây bên cạnh không có nữ sinh nào, hay là tìm bạn gái trước kia? Hay bạn gái trước trước kia? Bạn gái trước trước trước kia?.... Nhưng mà ‘Hảo mã bất cật hồi đầu thảo’ (“Ngựa tốt không quay lại ăn cỏ cũ”), huống chi cái người cứ bám dính cậu như cô ta phải khó khăn lắm cậu mới rũ bỏ được, mời thần đến thì dễ tiễn thần đi mới khó, tốt nhất là không đụng đến nữa! 

Thế thì tìm ai bây giờ? Nữ sinh mà tốt đến mức khiến YunHo phát ghen thì chắc không dễ tìm, mà nhỡ đâu YunHo với cô ta nảy sinh tình cảm với nhau thì khác nào trộm gà không thành còn mất gạo? Không được! 

Uhm… vậy tìm con trai chắc an toàn hơn. 

ChangMin? Không được! Tên nhóc kia đi du học làm sao về nhanh như vậy được, hơn nữa bị cậu ta nắm trúng nhược điểm thì sau này khó sống lắm. Loại! HeeChul hyung? Cũng không được. Bị hyung biết được nhược điểm thì sau này còn khó sống hơn, đảm bảo cả đời không ngóc đầu lên nổi. Mình đâu có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân chứ =.= Còn YoungSaeng? Chọn người này căn bản không có sức thuyết phục, cũng bỏ qua!!! Vậy còn ai chứ??? 

Những người quen thân bên cạnh đều đã nghĩ đến rồi nhưng đều không được, trong đầu JaeJoong đột nhiên xuất hiện một gương mặt: Park YooChun! Cậu ta và YunHo vốn quen biết nhau, là đối thủ cạnh tranh, bộ dạng cũng khá, hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn làm kẻ thứ ba! Hơn nữa có vẻ như quan hệ giữa cậu ta và JunSu cũng không đơn giản, dựa vào trực giác từ trước đến nay rất linh nghiệm của cậu, JaeJoong khẳng định hai người này có nội tình gì đó. Không chừng nhân dịp này còn có thể biến YooChun thành đồng minh, cậu ta giúp mình theo đuổi YunHo, mình cũng tạo điều kiện giúp cậu ta theo đuổi Kim JunSu, một mũi tên trúng hai đích, vừa có được YunHo vừa ‘giải quyết’ được tình địch, đúng là diệu kế nha! 

Càng nghĩ càng phục mình quá đi mất, haha! 

Nhìn thấy em trai ngồi trên sôpha vừa để lộ vẻ mặt kỳ quái vừa cười đầy khủng bố, HeeChul tự nhiên không rét mà run. Đứa bé này… không phải vì đọc tiểu thuyết mình viết nên phát điên rồi chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play