Buổi sáng yên bình đã bị An Dật Trần – À không phải, là Ninh Trí Viễn phá vỡ như thế đó.

Lăng Việt cùng Đồ Tô đang làm bữa sáng trong bếp liếc nhau, lười phản ứng tiếng kêu thảm thiết của đại thiếu gia, dù sao cũng sẽ có người ra tay giải quyết.

Khương Hi Vũ còn đang trong mộng đẹp hẹn hò cùng chu công cũng bị tiếng hét của Ninh Trí Viễn đánh thức, lấy tay dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng trợn mắt nhìn chung quanh phòng ngủ.

A Đình đang thay quần áo ở cạnh giường, thấy hắn nhìn tới liền vội thắt cúc áo sơmi nhanh hơn, sau đó ngồi vào bên giường xoa đầu Khương Hi Vũ, nhẹ giọng hỏi: “Tỉnh ngủ chưa? Có muốn ngủ tiếp không?”

Khương Hi Vũ nhìn chằm chằm A Đình hơn nửa ngày, mới nhẹ giọng ừ một tiếng, gật gật đầu. A Đình cười nhẹ, vừa định bảo Hi Vũ tiếp tục ngủ đã bị một tiếng hét to phát ra từ cửa phòng đối diện đánh gãy: “AN-DẬT-TRẦN!!!”

Khương Hi Vũ vừa nghe hoàn toàn tỉnh lại, đôi mắt mới còn lờ đờ buồn ngủ trừng to, con ngươi đen tuyền xoay tròn xem A Đình đang lấy tay đỡ trán. “...... Đại ca...... Làm sao vậy?”

“Có quỷ mới biết.” A Đình xoa xoa thái dương, dời cái chén cạnh bàn đi, khom người xuống ôm Khương Hi Vũ đang giương sắn hai tay chờ, đem hắn bế dậy, “...... Đừng để ý đến hắn ta, đến, chúng ta thay quần áo.” Khương Hi Vũ ngoan ngoãn gật đầu, giang rộng hai tay để A Đình thay áo ngủ cho hắn.

“Ba” một tiếng, cửa phòng sát vách phòng Ninh Trí Viễn bật ra, Thôi Lược Thương chỉ mặc mỗi cái quần đùi, mình trần đi ra hướng tới cửa phòng Ninh Trí Viễn, bất chấp Trần Tam Lục ở phía sau vẫn đang cố gắng lôi kéo cánh tay hắn về.

“...... Ai da Lược Thương ngươi bình tĩnh một chút, chắc chắn là đại ca lại cùng Dật Trần ca cãi nhau...... Ngươi đi qua can thiệp chuyện nhà người ta không tốt lắm đâu..... A, cũng không phải, chúng ta đều là người một nhà, cũng không tính xen vào việc nhà người ta...... Mà thôi tóm lại đừng đi...... Ngươi đội máy trợ thính tiếp tục ngủ được không?” Trần Tam Lục ôm tay Thôi Lược Thương muốn kéo người quay về phòng ngủ, tiếc là khí lực không bằng người ta, ngược lại bị Thôi Lược Thương kéo lê tới cửa phòng bên cạnh.

“...... Ninh Trí Viễn ngươi ồn quá! Mới sáng sớm đã không cho người ta ngủ a!” Thôi Lược Thương muốn giãy cánh tay phải bị Trần Tam Lục ôm nhưng không giãy ra, liền đem tay trái ra đập cửa phòng. Trần Tam Lục ở bên cạnh nhìn thấy liền sợ đổ mồ hôi: “Này này này tay trái ngươi mới bị thương hôm qua a! Đừng đập!”

Thôi Lược Thương giơ cao tay trái, Trần Tam Lục còn đang ôm tay phải của hắn, dù vươn như thế nào cũng không thể vươn tới tay trái của hắn mà chặn lại, vừa lúc đó thì nghe tiếng mở cửa phòng. Cửa phòng đối diện “cạch” một tiếng mở ra. A Đình đanh mặt đứng ở cửa nhìn hai người. Thôi Lược Thương lập tức ngừng động tác, không dám tiếp tục đập cửa. Trần Tam Lục ngay cả thở mạnh cũng không dám. Hai người yên lặng nhìn A Đình, nhỏ giọng nói buổi sáng tốt lành.

“...... Ngươi cũng rất ồn. Lần sau buổi sáng còn đập cửa ta liền đá ngươi ra ngoài.” A Đình đen mặt nói với Thôi Lược Thương, sau đó nắm Khương Hi Vũ còn đang ngáp ngắn ngáp dài đi xuống lầu.

Nơm nớp lo sợ nhìn hai người biến mất ở cuối thang lầu, Thôi Lược Thương quay đầu vừa định tiếp tục đập cửa thì môn “cách” một tiếng mở ra. An Dật Trần đứng ở cửa, quần áo xộc xệch nhìn hai người, môi nhếch lên nụ cười bất cần đời, khoan thai nói: “Buổi sáng tốt lành a.”

Thôi Lược Thương cúi đầu nhìn lướt qua các loại dấu răng trong ngực An Dật Trần, cánh tay còn đang giơ cai lập tức hạ xuống che kín cánh mắt Trần Tam Lục, bất đắc dĩ trả lời: “Nhị ca, bảo anh ta đừng ồn nữa được không, ta tối hôm qua trực đêm, ngủ còn chưa đầy hai tiếng đã bị anh ta làm tỉnh”

“...... Tay bị sao vậy?” An Dật Trần nhìn chằm chằm cánh tay trái quấn quýt băng gạc của Thôi Lược Thương lạc đề hỏi.

“Tối hôm qua bị thương lúc bắt trộm, không có việc gì, chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.”

“Ra vậy, chú ý đừng chạm nước. Được rồi, trở về ngủ đi, ca cam đoan Trí Viễn sẽ không làm ồn nữa.” An Dật Trần một tay dựa cửa một tay xoa xoa đầu Trần Tam Lục. Sau đó không đợi Thôi Lược Thương trả lời liền đóng cửa lại.

An Dật Trần đóng cửa lại rồi đi trở về giường. Trên giường có người bị drap giường quấn chặt không thể động đậy, miệng còn bị nhét khăn mặt, ê a giống như đang nói gì đó. An Dật Trần mở tủ quần áo lấy trang phục thay.

“...... Đừng mắng, cả nhà chúng ta lẩn quẩn cũng chỉ có mấy người, ngươi cũng không phải chưa thấy qua.”(*) An Dật Trần cúi đầu nhìn nhìn dấu răng bị cắn ở trên cổ, thở dài, đã đoán trước được hôm nay tới công ty sẽ bị đám nhân viên từ trên xuống dưới cười cợt.

“A Ưm Ưm!” Ninh Trí Viễn còn ở trên giường quay vòng muốn thoát khỏi drap giường.

“...... Ta nói, tối hôm qua chính ngươi đuổi ta xuống ngủ dưới giường, hôm nay tự mình bị drap giường quấn lấy sao lại trách ta.”

Mặc quần, hệ dây lưng.

“Ưm Ưm Ưm!!”

“Tư thế ngủ không tốt cũng đừng đổ thừa người khác.”

Đeo caravat, soi gương sửa sang tóc lại.

“Ưm ưm! Ưm ưm ưm!”

“...... Hảo tâm đi giúp ngươi ngươi còn cắn người, cho nên chính ngươi giải quyết đi.” An Dật Trần tay cầm áo khoác cùng cặp làm việc, sau đó cười tủm tỉm đi đến bên giường, cúi đầu hôn lên mặt Ninh Trí Viễn. “Ta đi làm đây, dù sao ngươi cũng ở nhà, có nhiều thời gian, từ từ mà gỡ ra, không gấp.”

“Ưm ưm ưm ưm!!” ← An Dật Trần ngươi trở về cho ta!!
(*): Hình như ý anh Trần là anh Viễn đang mắng cả nhà ảnh, mà nhà ảnh cũng là nhà anh mà thôi, lòng vòng có 10 người à:))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play