“Ngươi yên tâm. Hiện tại ngươi đem hắn tặng ta, ta cũng không muốn”. Phong nhìn thấy Hiên Viên Thiên Hành đích động tác trở mình xem thường. Hiện tại bọn họ mới không cần tiểu quỷ này đến quấy rầy thế giới của hai người bọn họ na! (mimi: anh là vạn năm băng sơn thiệt sao? Mất hình tượng wa’)
“Nga” Hiên Viên Thiên Hành như trước không ngừng cảnh giác ôm Long Tại Vũ. Ai biết bọn họ nói chuyện có giữ lời không a?
“Cái kia, các ngươi không trở về long tộc?”. Long Tại Vũ nhớ lại Ma Tuyệt nói hiện tại long tộc một mảnh hỗn loạn, ông nội thân là vua tiền nhiệm long tộc không phải nên trở về chủ trì đại cục sao?
“Về nơi đó làm gì?”. Phong khó hiểu nhìn Long Tại Vũ: “Chúng ta đã hai ngàn năm không trở về, hiện tại về làm gì?”.
“Cái kia. Cái Ma Tuyệt kia nói long tộc hiện tại thực hỗn loạn”. Long Tại Vũ rất muốn té xỉu. Chẳng lẽ bọn họ một chút cũng không quan tâm chủng tộc của mình?
“Thật sự?”. Phong hai mắt sáng ngời. Xoay người liền lôi kéo Nha đi ra ngoài: “Chúng ta đi nhanh đi, nơi đó nhất định thực náo nhiệt!”.
“Chậm một chút. Không cần gấp”. Nha rất muốn học Long Tại Vũ trợn mắt trắng. Cá tính của Phong vẫn chưa thay đổi a!
“Hô. Thật tốt quá. Rốt cục đi rồi”. Nhìn thấy hai người hoàn toàn biến mất Long Tại Vũ không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Nếu hai người này một mực ở nơi này nói không chừng hắn sẽ tức chết! Khiến cho hai cái lão xương ôn thần này đi chơi thì tốt lắm!
“Di. Khải nhi đầu của ngươi có thể động”. Hiên Viên Thiên Hành kinh hỉ nhìn đầu Long Tại Vũ.
“Ách ”. Long Tại Vũ nghe xong đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó tựa đầu tả hữu đong đưa: “Thật sự da. Thật tốt quá”. Chỉ cần đầu có thể động vậy tứ chi hẳn là cũng nhanh.
“Chúng ta qua một hai ngày là có thể đi rồi”. Hiên Viên Thiên Hành sắp sửa đặt Long Tại Vũ lên trên mặt đất, làm cho chính hắn dựa vào thạch bích ngồi.
“Ân”. Long Tại Vũ khó được lộ ra tươi cười.
“Đúng rồi. Cái trận vừa rồi là làm gì?”. Hiên Viên Thiên Hành chuẩn bị điểm tâm thuận miệng hỏi.
“A? Không biết a”. Đối với cái trận vừa rồi, Long Tại Vũ cũng mạc danh kỳ diệu. Ai biết kia là cái điểu trận gì a!
Hiên Viên Thiên Hành hơi hơi sửng sốt. Theo sau cười khổ. Nói như vậy không chừng ngày nào đó chính mình phải chết cũng không biết là chết như thế nào!
“Ngươi hỏi khối ngọc bội chết tiệt kia. Nói không chừng nó sẽ biết!”. Mỗi khi nhắc tới khối ngọc bội kia Long Tại Vũ chính là một bộ biểu tình muốn đem nó “thiên đao vạn mã”.
“Nó không có động tĩnh gì!”. Hiên Viên Thiên Hành buồn bực lẩm nhẩm nhìn ngọc bội, thật sự là lúc dùng đến nó nó ngược lại không nhúc nhích!
“Quên đi”. Long Tại Vũ vô lực lắc lắc đầu. Thật là, thật là tử ngọc bội đã làm mình chết cháy như thế nào lại đình công?
Hiên Viên Thiên Hành khẽ cười một tiếng, hướng trên người mình sờ soạng vài cái lấy mấy cái ám túi, cũng không có tìm được cái mình muốn tìm, không khỏi nhíu hạ mi. Chẳng lẽ mình đem đá lửa đánh mất?
“Khải nhi trên người có đá lửa hay không?”. Hiên Viên Thiên Hành tìm nửa ngày cũng tìm không được, trong lòng biết là đã đánh mất, vội vàng hỏi Long Tại Vũ.
“Ta lấy nó làm gì!” Long Tại Vũ liếc mắt trắng Hiên Viên Thiên Hành một cái. Đá lửa nặng như vậy hắn sẽ không để ở trên người!
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thịt thỏ đã chuẩn bị tốt nhăn lại mi. Chẳng lẽ bọn họ phải ăn sống? (ăn nào ăn nào Cầm chân thỏ lên, ngậm xuống ….. máu bay tung tóe)
“Ta như thế nào biết”. Hỏi hắn cũng bằng thừa.
“Ai ”. Hiên Viên Thiên Hành than nhẹ một tiếng, thật là ngay cả thực vật cũng không ăn được!
“Nếu có thể nhóm lửa thì tốt rồi”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy hai tay nghĩ thầm, rằng có phải hay không có thể dùng nội lực đem thịt thỏ nướng cháy?
“Ngươi ngươi tay ngươi có hơi nước ”. Long Tại Vũ đột nhiên trợn to hai mắt nhìn hai tay Hiên Viên Thiên Hành.
“A?”. Hiên Viên Thiên Hành phục hồi tinh thần lại, quả nhiên phát hiện hai tay mình có thể nướng chín thịt thỏ. Nhưng vẫn không cảm thấy nóng!
“Tại sao có thể như vậy?”. Hiên Viên Thiên Hành dùng sức vào hai tay, lại phát hiện nhiệt không giảm ngược lại càng ngày càng nhiều!
“Ngươi không đau sao?”. Long Tại Vũ rất muốn chạy tới nghiên cứu nghiên cứu, chẳng lẽ là do trận pháp của Phong?
“Không cảm giác!”. Hiên Viên Thiên Hành sắp sửa giơ tay lên trước mắt nghĩ muốn cẩn thận quan sát một chút. Đúng lúc này hai tay của hắn đột nhiên dấy lên ngọn lửa.
“Oa ”. Hiên Viên Thiên Hành bị ngọn lửa đột ngột này dọa kinh hách, vội vàng dùng sức vỗ hai tay lại, muốn ngọn lửa này theo trên tay biến mất.
“Ngươi đừng khẩn trương”. Long Tại Vũ nhìn thấy Hiên Viên Thiên Hành giơ chân bất đắc dĩ mở miệng: “Ngươi hiện tại có cảm giác gì?”.
“Cảm giác?”. Hiên Viên Thiên Hành ngừng lại, nhìn hai tay mình sững sờ: “Ngô ân cái kia ”.
“”. Long Tại Vũ mặt không khỏi đen vài phần. Người này thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào!
“Giống như không có cảm giác gì!”. Hiên Viên Thiên Hành còn thật sự suy nghĩ thật lâu mới cười mỉa mở miệng.
Long Tại Vũ trở mình xem thường, còn thật sự nghĩ lâu như vậy mới trả lời, câu nói đầu tiên lại nói như vậy?
“Cũng không biết có thể hay không nướng con thỏ?”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy “ngọn lửa” trên tay không hề có độ ấm, đưa tay phóng tới chỗ con thỏ, ngay trong nháy mắt con thỏ hóa thành tro tàn. (mimi: rồi, hết ăn) (beta: chơi ngu có thưởng))
“Như thế nào có thể?”. Long Tại Vũ khó có thể tin nhìn hai tay Hiên Viên Thiên Hành. Là thần hỏa! Vì cái gì hắn có thể dấy lên thần hỏa?
“Khải nhi?”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy vẻ mặt Long Tại Vũ hoảng sợ rất là khó hiểu, này rốt cuộc là cái dạng gì ngọn lửa có thể làm cho Khải nhi bị thành như vậy?
“Là là thần hỏa thần hỏa đem ta làm chết cháy. Vì cái gì ngươi có thể có được? Phong rốt cuộc đang làm cái gì?”. Long Tại Vũ có chút bệnh tâm thần tê rống.
“Thần hỏa?”. Hiên Viên Thiên Hành lăng lăng mở miệng. Thử đưa tay thượng ngọn lửa hoàn toàn đánh tan.
“Đúng”. Long Tại Vũ có chút thất thần nhìn ngọn lửa trên tay Hiên Viên Thiên Hành biến mất, vì cái gì vẫn không thể đào thoát cái loại tuyệt vọng bị giam cầm này? Vì cái gì?
“Ngoan”. Hiên Viên Thiên Hành chờ sau khi ngọn lửa hoàn toàn biến mất nhẹ ôm lấy Long Tại Vũ: “Ta sẽ không thương tổn ngươi! Tin tưởng ta!”.
“Ngươi muốn ta như thế nào tin tưởng?”. Long Tại Vũ khóe miệng hơi châm chọc mở miệng: “Là tin tưởng ngươi sẽ không đánh gảy gân chân ta hay là tin tưởng ngươi không bức ta định ra khế ước?”.
“Kia chính là phương pháp lưu lại ngươi. Ngươi luôn làm cho ta khó có thể nắm lấy, tựa như chỉ cần ta buông lỏng tay ngươi sẽ vô tung vô ảnh! Cho nên ta mới có thể không màng hết thảy mà lưu lại ngươi! Mặc kệ trước kia hay là tương lai, ta cũng sẽ không hối hận, ta vĩnh viễn sẽ không buông tay cho dù lại phải thương tổn ngươi!”. Ánh mắt Hiên Viên Thiên Hành làm cho Long Tại Vũ có loại xúc động muốn chạy trốn. Cái nhìn của hắn tựa như lão hổ hung ác thị huyết khi nhìn con mồi. Đó là một loại tuyệt vọng phát ra từ nội tâm! Làm cho người ta không rét mà run!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT