Bạc cô nương nói mấy lời này có cảm giác giống như cây kim nhọn, Kỷ tiên sinh chỉ có một ý nghĩ duy nhất là là muốn giống như chiếc khinh khí cầu dựa theo gió vượt sóng lớn mà đi, tức giận đến mức muốn trút giận ngay lên người Bạc cô nương, không đoán trước được Bạc cô nương mọi khi đều đoan trang bảo thủ vậy mà hôm nay lại trở nên quyến rũ như vậy, chủ động như vậy, mạnh mẽ như vậy, ra là cố ý trêu tức anh, Kỷ tiên sinh nghiến răng nghiến lợi nhìn cô nương lắm chiêu trong vòng tay, bỗng nhiên nảy sinh ý ác độc, chờ dì cả* nhà em đi rồi xem anh làm thế nào để em không xuống giường được.

*dì cả: nguyệt san.

Bạc cô nương vui sướng khi người nào đó gặp họa cười tủm tỉm nói: “Mau ngủ đi, để em hát cho anh nghe một bài hát ru con được không?”

“Không được!” Kỷ tiên sinh nhìn cô gái như hoa như ngọc trong lòng, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng lại chỉ có thể nhìn được mà không động thủ được, thật sự là muốn lửa thiêu chết anh cho xong, lại nhớ đến việc vừa rồi cô trêu anh, vì thế liền nổi lên ý muốn trả thù, ôm cô vào trong ngực, sau đó giở trò làm xằng làm bậy trên người cô, sờ loạn, xoa loạn một hồi.

Bạc Hà cũng không khách khí, cũng phản kích ở trên người anh, sờ loạn, xoa loạn một lúc cơ thể mới vừa hạ hỏa.

Hai người đốt lửa cho nhau, đều tự ép buộc bản thân mình đến thở hổn hển, sau đó chịu dày vò chết đi sống lại, cuối cùng ôm một bụng đầy dục hỏa đi ngủ.

Tỉnh lại, hai người ở trong phòng làm một chút nhu tình mật ý cùng ăn cơm trưa, anh đút cho em em đút cho anh, ăn xong xuôi, cùng đi lấy ảnh cưới rồi cùng về Kỷ gia.

Ông nội, Lý Nham cùng Kỷ Bá Sơn xem ảnh cưới một lượt, khen không dứt miệng, nhất trí cho rằng đây là một đôi kim đồng ngọc nữ, tương lại sinh con chắc chắn cũng rất đẹp.

Bạc Hà nghe cả nhà nói chuyện, giống như có cảm giác ngay trong bụng cô đã có đứa nhỏ, lập tức cảm thấy có áp lực rất lớn.

Lý Nham lại nói với cô: “Phụ nữ ấy à, tốt nhất là nên sinh con ở trên dưới tuổi 25, con nên căn cho chuẩn, mẹ thấy con rất gầy sinh đứa nhỏ chắc sẽ khó khăn một chút. Con nên ăn cho béo một chú, Kỷ Lan con cũng đừng ép buộc nó quá, cẩn thận một chút.”

Kỷ Lan nghe xong oan khuất muốn rơi lệ, vẫn là cô ấy tra tấn anh thì có.

“Bạc Hà này sang năm năm thực sự rất đẹp, hai đứa có kế hoạch gì chưa?”

Bạc Hà nhanh chóng lắc đầu.

Lý Nham tiện thể nói luôn: “Hiện tại cũng nên bắt đầu chuẩn bị đi!”

Bạc Hà đang định nói gì, Kỷ Lan bên cạnh đã thấy bồn chồn, anh còn chưa nói chuyện hợp đồng với mẹ anh đâu, sợ làm lộ chuyện vội nhanh chóng nói với Lý Nham: “Mẹ không phải nói có thứ muốn tặng cho Bạc Hà sao?”

Lý Nham liền đứng dậy đi lên lầu, chỉ chốc lát sau cầm hai cái hộp xuống đưa cho Bạc Hà.

“Đây là của bà nội Kỷ Lan đưa cho mẹ, bây giờ mẹ đưa lại cho con. Đây chính là đồ gia truyền của Kỷ gia.”

Ông nội cười tủm tỉm nhìn cái hòm, vẻ mặt vừa là nhu hòa vừa sầu não: “Đây là của hồi môn của mẹ ông.”

Bạc Hà cảm thấy trong lòng nặng trịch, nhanh chóng đỡ lấy chiếc hòm. Bên trong là một cái vòng tay, mặt trên khắc hình long phượng, giữa còn khảm một viên ngọc. Hình thức tuy rằng đã cũ nhưng nhìn qua thực sự có dáng vẻ phú quý, cầm trong tay rất nặng, khẳng định là rất đáng giá.

Bạc Hà cảm ơn Lý Nham, lại cảm ơn ông nội.

Lý Nham lại đưa đến một chiếc hộp khác: “Đây là tấm ý của mẹ.”

Bạc Hà nhận lấy thấy bên trong là một chiếc vòng bạch kim kiểu dáng rất đẹp lại thêm ngọc chói mắt.

Kỷ Lan đứng lên nói: “Cái này rất hợp với áo cưới, mắt mẹ thực sự rất tinh đó.”

Lý Nham cười nói: “Là do thiết kế của người nước ngoài rất có tính thẩm mĩ, mẹ chỉ là tiêu tiền một chút thôi.”

Kỷ Lan ôm ôm mẹ, cười nói: “Mẹ, lần này làm cho mẹ phải tốn kém rồi!”

Lý Nham lập tức ôm lấy con ngọt ngào thân mật nói: “Tiền của mẹ còn không phải tiền của anh, còn khách sáo với cả mẹ nữa.”

Nhìn mẹ con hai người ôm ấp tình cảm, Bạc Hà muốn nở nụ cười, Kỷ Lan ở trong mắt người nhà với khi ra ngoài quả thật rất khác nhau.

Bạc Hà về nhà, mặc áo cưới vào, thử đeo vòng cổ kia một chút, đẹp đến mức làm cho người ta than thở. Cô nhớ tới hai chữ tốn kém của Kỷ Lan, cái này thật sự rất quý chứ? Cô thử lên mạng tra tên người thiết kế, mà cảm thấy kinh sợ, bắt đầu cảm thấy có áp lực lớn.

Cô nhanh chóng tháo vòng cổ xuống, cẩn thận cất kỹ. Trong lòng ý muốn kiếm tự kiếm tiền càng thêm kiên định, bằng không khi nhận thứ này thứ kia từ người khác, tự mình không có năng lực cũng không thể hiểu được tâm ý của người ta, cô không thể chỉ nhận mà không làm gì được, cô hy vọng một ngày nào đó cũng có thể tặng cho mẹ chồng một món quà như vậy để đáp trả bà. Bằng không cứ như vậy, lòng cô cảm thấy bất an, cảm thấy mình bị nuôi thành một con sâu gạo.

Qua hai ngày sau là lễ tình nhân, là ngày hai người bàn nhau đi nhận giấy đăng ký.

Bạc Hà từ sáng sớm đã gọi điện thoại cho Kỷ Lan, nói hôm nay nhất định dẽ rất đông, nên đi xếp hàng sớm hơn một chút có vẻ tốt, Kỷ Lan lại tính toán để sau giờ ăn trưa thì đi, miễn phải đứng chờ làm Bạc Hà mệt mỏi.

Buổi chiều bốn giờ, hai người cầm theo giấy chứng nhận đi ra khỏi cục dân chính. Quả nhiên hôm nay người đi đăng ký đặc biệt nhiều. Bạc Hà thấy như vậy, Kỷ Lan cũng không nghĩ mình cũng bị gặp trường hợp như vậy nhanh chóng xếp hàng. May mắn hai người là cặp cuối cùng, rốt cục nhân được giấy đăng ký đỏ thắm.

Đi ra khỏi cục dân chính, Kỷ Lan cười tủm tỉm nói: “Cái này thật tốt, có hiệu lực cả nước, ai cũng không chạy thoát được.”

Dưới ánh mặt trời Kỷ Lan mặt như đón gió xuân, cười đến vô cùng rạng rỡ. Bạc Hà thấy vậy, tự cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Lại nhìn thấy trong những đôi tân hôn, chồng mình là đẹp trai nhất, thật sự là lấy người đẹp trai thật là tốt.

Hai người vui vẻ lấy được giấy đăng ký lại đi chơi lễ tình nhân, ăn mừng kết hôn.

Kỷ Lan sớm đặt trước phòng khách sạn. Bạc Hà đẩy ra cửa phòng khách sạn, thấy trong phòng tràn ngập ánh đèn thủy tinh, lại đầy một phòng toàn là hoa hồng. Kỷ Lan lôi kéo tay Bạc Hà đi vào lấy nhẫn kim cương đeo vào cho cô.

Bạc Hà cười đến lông mày cong vút, trong lòng toàn là ngọt ngào cùng hạnh phúc.

Kỷ Lan lại lấy ra một cái hộp nhỏ, cười nhẹ đưa cho Bạc Hà.

“Vợ ơi, đây là quà lễ tình nhân.”

Bạc Hà lần đầu tiên bị gọi là vợ, mặt đỏ hồng lên, ngượng ngùng nhận lấy quà hỏi: “Quà là gì thế?”

“Em xem đi rồi biết!”

Bạc Hà mở ra thấy bên trong là một bông hoa hồng trắng, nhìn qua trông rất sống động rất đẹp mắt, Bạc Hà tò mò, xem xét một chút, phát hiện không phải hoa hồng thật, là một bông hoa lụa rất mềm mại, mịn màng.

Kỷ Lan cười thực ý nhị.

Bạc Hà lại cảm thấy anh cười rất âm hiểm, món quà này rất đáng ngờ, vì thế nhanh chóng lấy ra, kết quả vừa chạm vào đóa hoa thế nhưng nó nở rộ, sau đó cô phát hiện ra đóa hoa này là một cái quần lót. Kiểu dáng này… quả thực chỉ có loại con gái không đàng hoàng, mới mặc, cái này mặc vào thì,… mặt Bạc cô nương nhanh chóng đỏ thành một mảng, suýt nữa đội thẳng nó lên đầu Kỷ tiên sinh.

Thật sự là dụng tâm thâm hiểm.

Kỷ tiên sinh lại lấy đâu ra một chiếc hộp rất đẹp mắt, không có ý tốt cười nói: “Còn một món quà nữa.”

Bạc Hà vừa thấy sắc mặt càng đỏ, rốt cuộc nhịn không được mặt đỏ tim đập phun ra một câu: “Anh là dâm tặc …”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play