Dịch: Đặng Nam

Ba người thấy mộ đạo đã bị lưu sa lấp kín, nếu không muốn ngồi há miệng chờ chết thì chỉ có cách là phải động não mà suy nghĩ, quy mô của hang đá này xem chừng không hề nhỏ nên chưa chắc là đã không còn lối thoát nào khác, nghĩ vậy chúng tôi liền lập tức trèo từ trên vách đá gồ ghề lởm chởm leo xuống. Cái túi da bên trong chứa xác đồng nữ tuẫn táng vẫn nằm nguyên trên thạch đài như cũ. Động quật trông tựa như một cái giếng sâu, mấy người gắng sức mà leo, ước chừng xuống được hơn mười trượng thì hai chân liền chạm đất, một đám bụi mù mịt bốc lên khiến tôi không mở nổi mắt, cố sức mà ho, thì ra dưới đáy này, bụi đất trăm ngàn năm qua đã tích tụ thành từng lớp dày ứ lại. Ba người lần lượt leo xuống, Tuyền béo xung phong đi trước để mở đường, còn tôi cùng Tiêm Quả một tay cầm đèn pin, một tay xách đèn bão, vừa chiếu sáng vừa lục lọi xung quanh, chỉ thấy xác tên chuột đất nằm sõng soài dưới đất. Tuyền béo bước qua đá đá một hai phát, hắn rơi từ tít trên đỉnh xuống, xương cốt toàn thân đều đã vỡ vụn, đầu lún vào trong lồng ngực, chính thức chết đến nỗi có muốn chết lại cũng không được nữa rồi. Cậu ta đưa tay lục soát lại một lần trên người cái xác, cũng chẳng tìm được thêm thứ gì hữu dụng cả. Chúng tôi nguyên là muốn mang cái xác ra ngoài, lần này vào núi một hơi chết nhiều người như vậy, không tìm được một cái chứng cứ xác đáng thì nói chẳng ai tin, quýt làm cam chịu, ba người bị mang ra xét xử thì phiền to, nhưng mà đến Nê Bồ Tát qua sông còn khó giữ nổi thân nữa là chúng tôi tất cả giờ cũng đều mệt mỏi rã rời, ai còn sức mà khiêng cái xác kia đi theo được chứ? (Trans: Nguyên văn là “Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo” - “Bồ Tát bằng đất sét qua sông, khó giữ nổi thân”, là một tục ngữ nói về việc đến tự bản thân mình còn chưa lo xong thì làm sao lo được cho người khác?).

Chúng tôi nóng lòng muốn thoát ra ngoài, thấy tìm trên người tên chuột đất chẳng có thứ gì hết, đành tiếp tục đi tìm đường ra. Ba người bật đèn pha lên, đem luồng ánh sáng chiếu men theo vách đá. Tuyền béo lúc này mới hỏi tôi: “Bên dưới cổ mộ thế nào mà lại có một cái động quật lớn như thế này hả Nhất? Liệu có gì đáng lo không?”

Tôi nhìn lên vách đá gồ ghề lởm chởm nghĩ nghĩ, từ trước tới nay dựa theo táng chế mà nói, nơi này đúng ra phải là động tuẫn táng, còn nếu mà suy xét trên phương diện âm dương phong thuỷ thì có thể “quán thông long mạch, dĩ thừa sinh khí”. Long mạch lấy nước làm chủ, không có nước thì không phải là chân long, sông ngầm chảy bên trên long mạch nói không chừng còn có thể đâm xuyên núi mà chảy ra, cái này có thể gọi là dồn vào tử địa rồi sau đó tái sinh! Mặc dù vẫn thường hay nghe người ta nói: “Thà đi mười bước xa chứ không đi một bước hiểm”, nhưng đôi khi có những lúc bí quá hoá liều, nếu như không đem chính mạng sống của mình ra mà đánh cược thì chưa chắc đã thành công, trên tay chúng ta có đèn pha cùng súng săn, ba người cùng phối hợp hỗ trợ lẫn nhau thì có gì mà phải sợ cơ chứ?

Tôi đang định đem những lời này nói ra, sắc mặt Tiêm Quả bỗng nhiên thay đổi, nói khẽ với tôi cùng Tuyền béo: “Các anh nghe thử…” Hai thằng tôi ngẩn ra khó hiểu, muốn hỏi lại xem cô ấy bảo nghe cái gì? Còn không đợi thằng nào mở miệng, chỉ nghe được vách đá phía Tây truyền đến một trận tiếng vang, giống như là tiếng người, bất quá âm thanh lại rất nhỏ, căn bản không nghe rõ được đang nói cái gì. Ba người toàn thân nổi da gà, bật dậy thật nhanh, mặc dù không nghe nội dung của đối phương, nhưng cái âm thanh nghèn nghẹt tựa như tiếng cổ gà bị bóp này ngược lại rất quen thuộc, rõ ràng đó là tiếng của tên chuột đất vừa mới ngã chết không lâu!

Chúng tôi đã kiểm tra kỹ thi thể của hắn khắp một lượt, từ trên xuống dưới thịt xương sớm đều đã nát nhừ, lúc này làm sao còn có thể nói chuyện được? Tôi lập tức hướng chùm ánh sáng đèn pha quay sang chỗ khác, nhưng lạ cái là trên vách đá phía Tây lại không hề có bất cứ thứ gì cả, tôi lại xoay người về phía sau chiếu lên thi thể tên chuột đất, cái xác vẫn ở nguyên chỗ cũ không nhúc nhích, vết máu hãy còn chưa khô. Chính lúc này, chẳng hiểu sao ánh đèn chập chờn vài cái rồi tắt phụt! Tôi dùng sức đập đập mấy cái lên thân đèn nhưng cũng chẳng được tích sự gì. Ánh sáng của đèn bão thì lại quá yếu, căn bản là không thể chiếu tới được phía trước thi thể. Tuyêtn béo nói muốn quay lại xem thử như nào, tôi vội ngăn lại bảo rằng chớ nên hấp tấp vội vàng, cứ đợi tôi thay pin xong đã rồi hãy xem nên làm thế nào tiếp theo. Tuyền béo hỏi tôi: “Tên chuột đất vẫn chưa chết hẳn ư?”

Tôi đáp lại: “Hắn rơi từ trên cao xuống như thế, đến hộp sọ cũng lún cả vào lồng ngực, chết trăm phần trăm không thể bàn cãi, đổi lại thành cậu thì còn có thể lên tiếng không?”

Tuy ngoài miệng nói là như vậy nhưng trong lòng tôi cũng đang cảm thấy có gì đó hết sức kỳ quái, mới vừa rồi rõ ràng còn nghe được tên chuột đất mở miệng lên tiếng, nếu như chỉ có một người nghe được thì còn có thể bảo là nhầm, đằng này cả ba lại cùng nghe thấy, người chết sao lại có thể nói được? Tuyền béo moi từ trong balo ra mấy viên pin, tôi nhận lấy rồi cẩn thận lắp lại vào, bật đèn lên, một chùm ánh sáng tiếp tục chiếu thẳng theo hướng cái xác đang nằm trên đất. Mông hắn hướng lên trên, đế giày quay về phía chúng tôi, xương đùi gãy nát lòi cả ra ngoài, như này mà còn chưa có chết à? Tiêm Quả nhắc nhở chúng tôi tiếng vang là từ vách đá phía Tây phát ra, không phải là từ chỗ cái xác. Tôi đi một vòng xung quanh quan sát, bố cục của hang đá này khá vuông vắn, chính giữa chỉ có một cái gò đất lớn, khả năng được đắp lại từ đất ngũ sắc. Liêu mộ bố trí dọc theo trục Nam - Bắc, tên chuột đất rơi từ trên thạch đài xuống chỗ hang đá hướng chính Nam, chúng tôi thì đang ở phía Bắc bên dưới vách đá, mà theo như phương vị của âm thanh vừa rồi mới truyền đến, đúng thật là ở bên hướng Tây. Vị trí phát ra tiếng nói cùng với thi thể của tên chuột đất lại là hai hướng hoàn toàn khác nhau, vậy chẳng phải là có quỷ rồi sao?

Tuyền béo nói: “Các cậu đừng có xoắn xít hết cả lên như thế được hay không? Có lẽ chỉ là âm thanh vọng lại thôi, cái động quật này sâu như vậy, khi chúng ta nói chuyện gây ra tiếng vang là điều đương nhiên rồi.” Tôi thì lại không  ý với ý kiến này của Tuyền béo, tiếng vang kiểu quái gì mà quá nửa ngày mới truyền tới tai chúng tôi? Tên chuột đất kia là truyền nhân của Quỷ môn Thiên Sư, theo như những gì mà tôi biết, Quỷ môn Thiên sư là một nhóm người bàng môn tà đào, chuyên lấy cớ hàng yêu bắt quỷ, vẽ bùa niệm chú để nguỵ trang cho việc trộm mồ quật mả của bọn chúng, hành tung lén lút, thủ đoạn khó lường người thường không thể nghĩ tới. Năm đó tổ phụ tôi đã từng gặp qua một tên, không ngờ rằng đến đời tôi bây giờ lũ người này vẫn còn tồn tại, tuy nói thấy miếu nhỏ chớ có coi thường, bất quá bọn chúng có thể lợi hại được đến mức nào? Đều là con người, đều ăn hoa màu ngũ cốc mà lớn lên, mỗi người đều có hai vai cắm thêm một cái đầu, cũng chẳng mọc thêm đâu ra được ba đầu sáu tay, từ trên cao hơn mười trượng rơi xuống không thể nào không chết, quả thật có phép cải tử hồi sinh thì còn cần quái gì phải đi trộm mộ đoạt bảo nữa? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như tên chuột đất đã chết hẳn, vậy thì tiếng nói chuyện vừa rồi là ở đâu ra?

Thường thì người đã chết rồi thì không thể nào mở miệng nói chuyện được, có khi chúng tôi đã thật sự nghe lầm rồi cũng nên, nghe thấy tiếng vang do thứ gì đó gây ra rồi lại nhận nhầm thành tiếng nói chuyện của tên chuột đất. Thử nghĩ lại mà xem, có quỷ thật thì cũng có làm sao cơ chứ? Người sợ quỷ ba phần thì quỷ phải sợ người hết bảy phần còn lại, tên chuột đất kia lúc sống chúng tôi còn chẳng sợ nữa là bây giờ đã chết quay đơ ra đó rồi. Tuyền béo vội vội vàng vàng rút cây súng săn chế từ súng trường kiểu 22 ra, khua khua trước mặt tôi ra chiều thúc giục. Tôi đang định để cậu ta bồi thêm một phát súng vào cái xác kia cho chắc cú thì bất ngờ lại nghe thấy đằng sau vang lên một trận vang  nữa, tiếng vang không lớn lắm, bất quá không gian trong động xung quanh đều là một mảnh tĩnh mịch nên rất dễ để nhận ra đó là tiếng nói chuyện của tên chuột đất Nhị Hổ. Tình hình lúc này thực sự là quá quỷ dị, rõ ràng cái xác vẫn nằm nguyên ở chỗ cũ trước mặt chúng tôi, nhưng tiếng nói thì lại phát ra từ phía đằng sau, hơn nữa lại còn ở bên trên vách đá, ba người chúng tôi vừa nghe thấy, da đầu liền tê rần rần, lông tóc dựng thẳng đứng! Vẫn như lần trước, chẳng ai có thể nghe rõ đối phương đang nói cái gì. Tôi nhanh chóng xoay người lại, đèn pha trong tay cũng tức khắc hướng lên trên, mơ hồ chiếu phải một khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, cặp lông mày rậm rạp vắt ngang qua đôi mắt, khoé miệng rủ xuống, trên đầu máu thịt be bét nát vụn, nhe răng trợn mắt trông vô cùng hung dữ, trong miệng lầm bầm ken két, quả nhiên chính là tên chuột đất kia!

Tuyền béo tay cầm súng săn định nổ súng, nào ngờ từ trên vách đá bụi đất rơi xuống rào rào, hắn vừa giơ tay ra gạt bỏ đám bụi, vừa nâng súng lên ngắm lại lần nữa, bất quá khuôn mặt kia đã biến mất. Tôi quét vội đèn pha sang hai bên nhưng cũng chẳng phát hiện được gì trên vách đá, tất cả đều trống trơn. Ba người chúng tôi sợ đến mức tái mét mặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tuyền béo hỏi tôi: “Cậu có nghe ra hắn đang nói gì không?”

Tôi hỏi ngược lại: “Cậu nghe ra?”

Tuyền béo gật đầu một cái, nhưng rồi lại lắc lắc: “Có lẽ là nghe nhầm…”

Tôi trong lòng trầm xuống, gặng hỏi: “Cậu rốt cuộc nghe được cái gì?”

Tuyền béo khẽ ghé sát vào tai tôi: “Tên chuột đất kia hình như nhắc đến gì mà Tiêm Quả…”

Tôi hỏi thêm: “Cậu chắc chứ?” Tuyền béo cũng không dám khẳng định chắc chắn, người chết có thể nói chuyện, đã thế còn nhắc tới Tiêm Quả, điều này quả thật không thể tưởng tượng nổi, có khi nào tên chuột đất này trong người có oán khí chưa chịu siêu thoát, biến thành quỷ tìm người chịu tội thay? Tôi bảo cậu ta chớ nói nhảm, hắn ta thì có oán khí gì, một khi đã làm cái nghề trộm mộ này thì phải biết “chim chết vì mồi, người chết vì tiền”, huống chi Lục Quân cùng bao thanh niên tri thức kia đều là do hắn hại chết, đem ra tử hình mười lần còn chưa hết tội, oan với ức cái gì? Bất quá tôi mới vừa rồi cũng nghe được tên chuột đất kia giống như gọi tên Tiêm Quả, chẳng qua là thanh âm quá thấp, tôi cũng không rõ mình nghe nhầm không nữa.

Tôi không muốn khiến cho Tiêm Quả sợ hãi lo lắng cho nên vẫn chưa nói gì cho cô ấy biết, lại nghĩ một chút, thi thể của tên chuột đất trước giờ vẫn nằm nguyên đằng sau, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở trên vách đá? Mà quan trọng là nó lên bằng cách nào? Nghĩ tới đây, tôi liền xoay người lại, giơ đèn pha chiếu về phía trước, hừ, cái xác vẫn còn ở đây mà.

Tuyền béo gãi gãi đầu, nói: “Thật là kỳ quái, tên chuột đất này biết sử dụng thuật phân thân à?” Trong đầu tôi chợt loé lên một suy nghĩ, ý thức được tính huống diễn ra trước mắt có gì đó không đúng, ở tại vị trí chúng tôi đang đứng chỉ có thể thấy được hai chân cùng bóng lưng của hắn, mà đèn pha khi chiếu lên vách đá chỉ hiện ra là một khuôn mặt, trong chuyện này hẳn có điều khác thường. Tôi vẫy vẫy tay với hai người kia, cả ba cùng tiến lên phía trước mấy bước tới gần cỗ thi thể, lúc này mới nhìn thấy đó là một cái xác không đầu. Chúng tôi lúc trước khi mới từ trên thạch đài leo xuống đều đã xem qua, tên chuột đất này rơi từ trên cao xuống đập người xuống đất, đầu lún vào trong lồng ngực, thế mà bây giờ chẳng thấy cái đầu đâu. Ba người mặt nghệt ra nhìn nhau, cái xác vẫn nằm im ở đây không  đậy, vậy cái đầu làm thế nào mà lại bay mất? Hơn nữa lại còn biết nói chuyện? Tôi trong đầu nghĩ không phải là hắn vẫn chưa chết hẳn đấy chứ? Gà mất đầu vẫn có thể sống được hơn nửa ngày đấy thôi? Nhưng ngẫm lại, người và gà làm sao có thể giống nhau, người mất đầu không chỉ không đi lại được, mà đầu lìa khỏi cổ cũng không thể nào mở miệng ra mà nói chuyện, đây rõ ràng là tà môn!

Ba người chúng tôi ngây người mất một lúc, lại nghe sau lưng có tiếng người nói chuyện, giống như tiếng gà kêu bị bóp cổ, khó nghe vô cùng, hơn nữa lại ở rất gần, từng chữ một đứt quãng truyền đến trong tai: “Mắc… lừa… mắc… lừa…” Tôi vô cùng kinh hãi, thi thể vẫn nằm ở phía trước, nhưng đầu đã bay đến sau lưng chúng tôi, còn mở miệng nói cái gì mà mắc lừa! Không biết là đang nói tới người nào? Mới vừa rồi tôi nghe thấy hắn nói đến Tiêm Quả, lẽ nào là nói tới cô ấy? Tiêm Quả không biết đã trêu chọc phải ai? Tên chuột đất kia bỏ mạng ở đây hoàn toàn là do hắn tự mình gây ra thì tự phải chịu, không trách được ai, tại sao cứ nhằm tới Tiêm Quả?

Ba người lập tức quay người lại, nhưng trên vách đá vẫn không có gì hết. Tôi hỏi thử Tiêm Quả trước giờ cô ấy đã từng gặp qua tên chuột đất kia bao giờ chưa? Tuyền béo nghe thấy thế liền tức giận: “Con mẹ nhà cậu Nhất ạ, ngay cả chiến hữu cách mạng vào sinh ra tử của mình mà cậu cũng nghi ngờ được ư?”

Tôi vội vàng xua xua tay, nói: “Đương nhiên là tôi hoàn toàn tin tưởng Tiêm Quả không có nửa điểm hồ nghi, tôi chẳng qua là cảm thấy chuyện này rất là kì quái, hắn ta sao cứ gọi tên cô ấy?” Tiêm Quả cau mày cố nhớ lại, nhưng hoàn toàn chẳng nhớ ra người này là ai.

Tuyền béo ra vẻ hiểu biết, vuốt cằm rồi nói: “Ui giồi không có gì cần ngạc nhiên hết, nói không chừng là do mấy con dơi gây ra, đầu của tên chuột đất bị bọn nó tha đi,  một con Tây một con bay lượn loạn xạ cho nên mới tạo ra loạt vang mà chúng ta vừa nghe thấy!”

Tôi hỏi: “Cậu thấy trong này có dơi ư?”

Tuyền béo đáp: “Không nhìn thấy cũng chưa chắc đã là không có, ở trong cái hang đá tối mò mò như này ai nhìn ra được cái gì?”

Tiêm Quả tò mò: “Có thể ngậm được cả cái đầu người bay lên, vậy loài dơi này phải lớn đến chừng nào cơ chứ?”

Tôi cũng cảm thấy hết sức là khó tin trước cái giả thuyết này của Tuyền béo, tuy tầm chiếu sáng của đèn pha không soi được hết toàn bộ hang đá, nhưng từ lúc vào đến giờ chúng tôi đâu có cảm nhận được sự tồn tại của con gì? Tuyền béo nói: “Cậu vẫn còn không tin à? Mấy người thợ săn trong thôn già trẻ lớn bé ai mà không biết ở bên trong rừng sâu có một loài gọi là dơi gỗ, bọn này thường hay treo ngược mình ở trên cây cao giống như ma quỷ chết treo vậy, đầu con nào con nấy cũng to như cái đấu, cậu dám cam đoan rằng trong hang đá này không có ư?”

Tôi nói với cậu ta: “Nếu đã là nơi có dơi sống thì nhất định phải có dạ minh sa, cậu nhìn thử xem chung quanh chỗ này có tí dạ minh sa nào không?”

Tuyền béo: “Dạ minh sa là cái gì? Liên quan quái gì ở đây?”

Tôi đành giải thích cho cậu ta hiểu: “Dạ minh sa chính là cứt dơi chứ là cái gì! Trong hang đá này tôi không phát hiện thấy có dạ minh sa, chứng tỏ rằng nơi này không hề có con dơi nào cả!”

Tuyền béo bực bội: “Nếu không có cái gì thì tại sao cái đầu kia lại bay được lên tận vách đá? Cha tiên sư nhà nó, ma quỷ muốn lộng hành cũng không đến nỗi ồn ào như thế chứ?”

Tôi trước kia từng nghe tổ phụ tôi kể qua về một hình thức mãi nghệ giang hồ, đó là có thể tự mình chặt đầu xuống, rồi tung lên trên trời, chỉ trong nháy mắt đã bay đi xa hơn trăm nghìn dặm, sau đó lại hồi phục về vị trí cũ. Bất quá đây chẳng qua chỉ là một loại ảo thuật giang hồ sử dụng mánh khoé để che mắt người xem, tôi không tin đầu người sau khi lìa khỏi cổ lại có thể nói chuyện như người bình thường, cũng không biết được rốt cuộc là do thứ gì đang tác oai tác quái, bên trong hang đá khá tối, mà phạm vi chiếu sáng của đèn pha lại không đủ, tình cảnh hiện giờ vô cùng nguy hiểm, phải sớm tìm cách thoát thân mới được. Tôi rút thanh quân đao nắm chặt trong tay, bảo Tuyền béo cùng Tiêm Quả theo sát bên cạnh, vừa đi vừa giơ đèn pha tiếp tục tìm kiếm cửa ra. Theo như những gì ghi lại trong “Lượng Kim Thước", mộ huyệt tuy là nơi dành để chôn người chết nhưng lại tuyệt đối kiêng kỵ nhất một chữ “Tử”, cho nên không thể nào bịt kín hoàn toàn, nhất định phải lưu lại một lối thoát gọi là sinh môn, hang đá này nằm ở bên dưới địa cung, thế đi gần như thẳng đứng, bốn bề là vách đá lồi lõm góc cạnh, tựa hồ giống như một cái huyệt  thiên nhiên, khả năng cao chính là sinh môn nhưng bị đất đá lâu năm vùi lấp. Nhờ ánh sáng từ chiếc đèn pha, chúng tôi phát hiện ra chính giữa hang đá có một cái gò đất cũng gồ ghề không bằng phẳng. Tuyền béo liền lấy xẻng công binh ra đào xuống mấy đường, bên trong gò đất liền dần dần lộ ra một vật, chúng tôi liền chụm đầu lại cùng quan sát, nào ngờ vừa nhìn tất cả chúng tôi toàn thân phát lạnh: cái đầu của tên chuột đất!

Tuyền béo liên mồm kêu trời kêu đất sao hôm nay lại xúi quẩy thế này, một chân nhấc lên định sút văng cái đầu kia cho hả giận. Tôi bảo cậu ta chờ một chút, trong lòng nghi vấn đầu của tên chuột đất tại sao lại chạy được đến chỗ này? Ở dưới ánh đèn pha cẩn thận quan sát, vật đó đích xác là một cái đầu người chết da thịt đã dần khô héo, bên trên phủ đầy bụi đất bẩn thỉu, tuy nhiên lại không phải là đầu của tên chuột đất. Lại tiếp tục dùng xẻng đào xuống, nguyên một cái gò đất tầng tầng lớp lớp đầu người xếp chồng chất lên nhau, trên bốn vách đá lồi lõm mấp mô kia toàn bộ cũng đều là đầu lâu người, chẳng qua đã nhiều năm tháng trôi qua, nếu như không gạt bỏ đi lớp bụi đất thì tuyệt nhiên sẽ không nhìn ra. Ba người đang giật mình vì những gì mới phát hiện được, lại chợt nghe từ phía sau truyền đến một loạt tiếng răng nghiến vào nhau ken két. Chúng tôi lập tức quay đầu lại thật nhanh, đập vào mắt mọi người là khuôn mặt trắng bệch như giấy của tên chuột đất gần trong gang tấc, sắc mặt thập phần kỳ quái, hai con mắt trợn ngược lên, nhe răng rít lên mấy tiếng khó nghe: “Mắc lừa… Không có… Trái cây…  Không có trái cây…” Lúc này chúng tôi mới xác định được rốt cuộc lời tên chuột đất nói là gì, trong miệng hắn nhắc đến hai từ: “Trái cây”!

Những lời này của hắn khiến tôi cũng đoán ra được vài phần sự tình, hắn tới nơi này trộm mộ hòng đoạt lấy thứ “trái cây”, nhưng trong tòa Liêu mộ này lại không hề có thứ hắn muốn, không chỉ tốn công uổng sức, đã thế còn xui tận mạng hụt chân rơi xuống mà chết. Đầu của tên chuột đất tựa như âm hồn bất tán, mang theo oán khí tự mình lẩm bẩm. Chúng tôi toàn thân lông mao dựng đứng, đầu lìa khỏi sao tại sao lại có thể bay đến chỗ khác rồi nói chuyện như người sống? Thật ứng với câu nói kia của Tuyền béo - Ma quỷ lộng hành cũng không quá đáng đến mức này chứ! Đèn pha nãy giờ vẫn chiếu thẳng vào mặt tên chuột đất, có thể thấy mặt hắn đã trắng bệch như tờ giấy trắng, ngũ quan vặn vẹo, trong ánh mắt còn mang theo biết bao căm hờn oán hận.

Mặc dù cha mẹ tôi đều là quân nhân, nhưng dù sao từ bé tôi cũng đã cùng tổ phụ lớn lên, cho dù không muốn thừa nhận nhưng trong tiềm thức của tôi ít nhiều cũng có chút suy nghĩ mê tín, cho nên tên chuột đất này ở chỗ tổ sư gia học được loại yêu pháp nào đó, chỉ còn mỗi đầu mà vẫn có thể nói chuyện, tôi thì lại chẳng biết bắt quyết niệm chú tróc quỷ hàng yêu, làm sao có thể đối phó với loại yêu đạo như này? Tuyền béo vốn là kẻ phổi bò chỉ thích động tay động chân chứ không thích giảng đạo nghĩa, gặp Ngọc Hoàng đại đế còn dám lên tiếng cười đùa bỡn cợt, chẳng thèm để cái đầu vào trong mắt, không nói hai lời liền giơ súng săn lên nổ đoàng một phát. Cây súng săn này được cậu ta mang từ Hắc Thủy Giang tới, vốn là súng trường kiểu 22 nhưng đã được sửa đổi đôi chút, người dân vùng Đông Bắc hay gọi súng này là “đồng pháo”. Thợ săn cùng đám thổ phỉ trong núi cơ bản là không biết được tên gọi chuẩn của các loại súng, lâu ngày quen miệng chỉ gọi theo biệt hiệu, tỷ dụ như súng lục Mauser gọi là “súng hộp”, súng chim bắn phát một thì lại gọi “thổ pháo”. Súng trường sau được sửa lại thành súng sắn, sử dụng loại đạn làm bằng  cho nên mới có tên “đồng pháo”. Đừng xem thường loại súng trường kiểu 22 này, đây là những khẩu súng được tuồn ra từ Bắc thời kỳ chiến tranh hai nước Trung-Xô hãy còn đang căng thẳng, rơi vào tay thợ săn liền trở nên lợi hại hơn cả mấy loại hỏa súng đời xưa. Vật này năm đó cậu Tứ đã phải dùng tận ba tấm da gấu thượng hạng mới đổi được từ tay Mã Hồ Tử, bình thường vốn không nỡ đem ra dùng. Trong rừng sâu núi thẳm có loài heo rừng da thô thịt dầy, súng chim căn bản là bắn không có chết nổi, ngược lại còn dễ khiến nó nổi giận quay lại tấn công, mà răng nanh của bọn này so với móng vuốt gấu còn ghê gớm hơn. Tuy nhiên chỉ cần thợ săn có trong tay khẩu pháo này liền có thể một người một ngựa trực tiếp đối phó với heo rừng, uy lực trên thực tế không kém gì súng trường. Tuyền béo một phát súng này bắn ra, “ầm” một tiếng chói tai kèm theo khói súng sặc sụa, vọng đi vọng lại suốt theo chiều dài hang đá. Cứ tưởng rằng phát súng đó không thể nào lệch được, không ai có thể ngờ rằng đầu của tên chuột đất đột nhiên nghiêng sang một bên, vừa vặn tránh thoát được phát súng này, hắn nghiến răng nghiến lợi, trợn trừng mắt nhằm vào Tuyền béo.

Tuyền béo thấy phát súng này không trúng đối phương, lại thấy nó hướng về phía mình nhào tới, còn không kịp lên cò lắp đạn, đành phải né sang bên cạnh né đi công kích, mới né được một nửa cậu ta bỗng ý thức được rằng Tiêm Quả hãy còn ở sau lưng mình, lúc ấy chẳng kịp suy nghĩ nhiều, vứt khẩu súng săn trên tay xuống, hai tay giang rộng ôm chặt lấy đầu tên chuột đất! Dân Bắc Kinh hay nói rằng mười bảy mười tám tuổi hãy còn là trẻ con, khí lực cơ thể còn chưa phát triển đầy đủ, tuy nhiên phải xem là nói ai, chứ cái tên Tuyền béo một lần có thể ăn hết hơn ba mươi cái bánh bột ngô này, hai cánh tay lúc này gồng lên cuồn cuộn cơ bắp, tuy rằng vẫn chưa đủ để “bẻ gãy sừng trâu” nhưng so với người bình thường thì lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần, cùng đầu tên chuột đất song phương đọ sức. Khuôn mặt kia càng ngày càng hiện rõ vẻ tức giận, trong miệng vẫn không ngừng lải nhải, càng nói càng trở nên mơ hồ không rõ nghĩa. Đèn pha trong tay tôi xao động theo nhịp giằng co, chỉ thấy phía dưới cái đầu có vật gì đó đen thùi lụi, to bằng cánh tay người, có thể tạm coi là một cái cổ chỉ có điều cái cổ này lại quá dài, thấy đầu không thấy được đuôi, giống như một con quái vật đầu người thân rắn.

Tiêm Quả ở đằng sau thấy Tuyền béo chật vật mãi vẫn chưa thể khống chế được cái đầu kia, bèn tiến lên muốn hỗ trợ, cô nàng nào biết được đầu tên chuột đất lại có một cỗ quỷ lực quái dị, hai người cùng nhau hợp lực nhưng vẫn không tự chủ được bị kéo giật về phía trước, lảo đảo mấy cái suýt ngã. Tôi vội vàng vung lên thanh quân đao, hung hăng một đường bổ xuống, lưỡi đao chém thẳng vào chỗ nối giữa đầu tên chuột đất với cái cổ kia. Thứ “thịt cổ" kia bỗng nhiên co rút lại về phía sau, mà Tuyền béo và Tiêm Quả thì đang đem toàn lực tóm chặt lấy cái đầu kéo về phía trước, chỉ nghe thấy từ trong miệng tên chuột đất phát ra một tiếng kêu kinh dị, cái đầu lại bị hai người bọn họ từ phần “cổ" gắng sức giật xuống. Trên khuôn mặt của hắn vốn trắng bệch như giấy giờ đã loang lổ toàn máu là máu, hai mắt trợn trắng, lại không nhúc nhích. Dường như đồng thời ngay lúc ấy, phía đối diện truyền đến loạt tiếng động lạ khiến người ta vừa nghe liền thấy rùng mình, da đầu nhất thời tê dại. Tôi lia đèn pha chiếu về phía trước một cái, chỉ thấy phần “cổ" sau khi bị giật ra khỏi đầu có vô số xúc tu thịt chảy ra máu tươi đầm đìa, phía trên còn dính cả khối óc hồng hồng đang phập phồng co bóp. Dưới ánh sáng đèn pha, toàn bộ mọi thứ hiện lên rõ ràng trước mắt chúng tôi khiến cho ai nấy đều là sợ hết hồn hết vía, vô thức bước lùi về phía sau vài bước. Tuyền béo giơ tay lên đem cái đầu trống rỗng của tên chuột đất ném ra xa, cả kinh nói: “Con mẹ nó chứ đấy là thứ quái quỷ gì thế?”

Tôi cùng Tiêm Quả cũng đều giống như cậu ta: chưa từng thấy qua thứ này bao giờ, hình dáng của nó giống như quái xà, không đầu không vảy, nửa giống như con khúc thiện, nửa thì giống ninh câu, vậy khúc thiện, ninh câu là gì? Đó là một loài giun đất khá là hiếm gặp, còn ninh câu là chỉ một loại cá chạch có biệt tài đào đất bới bùn. Nhớ khi xưa thời điểm lúc còn lăn lộn ở nông trường số 17, chúng tôi từng nghe qua mấy người dân du mục Mông Cổ nói tới - đám người già trong tộc vẫn tương truyền rằng, trên thảo nguyên kia có một loại quái trùng trông giống như khúc thiện, chuyên ăn tuỷ và hút não người, loại trùng này sau khi ăn não người có thể khiến miệng người chết nói được, có lẽ giống với thứ chúng tôi đang thấy bây giờ.

Động quật phía dưới toà Liêu mộ đích xác là một cái hố tuẫn táng, thủ cấp người chết chất  như núi đã hấp dẫn loài quái trùng trên thảo nguyên Mông Cổ này mò tới. Vật này thân xác không có vảy, ước chừng to hơn cánh tay người lớn một chút, dài ít nhất phải một trượng, mọc ra mấy chục cái xúc tu máu, có thể quét qua quét lại trên mặt đất. Tên chuột đất rơi từ trên thạch đài xuống đây, chết chưa được bao lâu, liền bị đám xúc tu phía trước của con quái trùng đưa vào trong đầu, dường như có thể tạo ra liên kết cùng với tuyến thần kinh nằm trên đại não, bảo trì trạng thái nửa sống nửa chết, thậm chí còn có thể mở miệng lên tiếng, nhưng lời nói ra chỉ vỏn vẹn là vài  ý niệm cuối cùng vụt qua trong nháy mắt trước khi chết. Những lời ấy rốt cuộc là có ý nghĩa gì tôi cũng chưa biết, với tình huống lúc đó tôi hoàn toàn không có cách nào đi tìm hiểu vì thời gian không có nhiều, bất quá mới chỉ thoáng ngây người ra một chút, đám xúc tu ghê tởm của quái trùng đã vươn tới trước mặt tôi. Tôi hoàn toàn không có đường lui, đành phải giơ thanh quân đao chém loạn, nào ngờ lưỡi đạo bị những sợi xúc tu thịt kia quấn lấy, tôi có cố thế nào đi chẳng nữa cũng không giữ lại được. Tuyền béo liền nhân cơ hội này nhanh chóng nhặt lấy khẩu súng săn, nạp đạn lên cò, nhắm ngay quái trùng mà bắn. “Đoàng" một phát, viên đạn găm thẳng vào người nó rồi nổ tung, máu đen văng khắp nơi.

Con quái trùng trúng phải phát đạn này vội co rụt người về sau, buông bỏ thanh quân đao, nhưng cùng lúc đó trên vách đá truyền đến một đợt vang  soàn soạt, đảo mắt đã không thấy tung tích đâu nữa. Tôi chiếu đèn pha về phía mới phát ra tiếng, nhưng vẫn chậm hơn con quái trùng nửa bước, chỉ trong nháy mắt nó đã bò vòng ra đằng sau ba người chúng tôi, xúc tu thịt vươn ra cuốn lấy Tiêm Quả. Tôi cùng Tuyền béo nghe thấy tiếng kêu của Tiêm Quả, vội vàng xoay người giương đèn soi thẳng vào con quái trùng, Tuyền béo lại nã thêm một phát súng nữa, con quái trùng liên tiếp ăn hai viên đạn vào người, người bị thủng ra hai cái lỗ lớn, tuy không giết chết được nhưng cũng đủ khiến nó nếm mùi chật vật, hất bỏ Tiêm Quả ra, chui loạn khắp trong hang đá. Xung quanh đây có không ít con quái trùng khác, một hơi bị nó làm cho kinh  lục tục bò ra.

Chúng tôi trên người chỉ có duy nhất một chiếc đèn pha và một cây đèn bão, cùng lắm chỉ chiếu được ra xa mấy bước, cơ hồ giống như đi trong đêm đen không khác biệt là bao, hơn nữa bằng vào khẩu súng săn cũ rích từ những năm 20 này,  qua hai phát đạn vừa rồi của Tuyền béo đủ để chúng tôi nhận ra rằng: hoả lực của loại súng này chẳng thể giết chết dù chỉ là một con quái trùng, một khi rơi vào vòng vây của chúng, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện toàn mạng mà thoát ra. Ba người vừa nghĩ đến cảnh bị quái trùng cắm xúc tu vào trong đầu thôn phệ não bộ, toàn thân phát lạnh, da đầu tê dại như có hàng nghìn con kiến bỏ qua, lúc ấy trong đầu chỉ tồn tại duy nhất ý niệm - mau trốn ra ngoài! Chúng tôi không muốn ngồi đây chờ chết, đang định dùng xẻng công bình đào ra một cái hang để thoát thân thì đột nhiên, chùm ánh sáng đèn pha thoáng một cái, chiếu lên một khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm vết ban thuỷ ngân, trát một lớp phấn hồng khá sinh đẹp, hai con ngươi thế nhưng đã lún vào trong hốc mắt, hai bím tóc buộc gọn vắt trên đầu vai, đầu cài một chiếc trâm bạc, toàn thân chùm trong một chiếc áo choàng loè loẹt sặc sỡ, cổ đeo một khối trường sinh bài, hai chiếc chân nhỏ đi đôi giày vải thêu, đoán chừng nhiều lắm mới chỉ chừng sáu hay bảy tuổi gì đấy. Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên trước mắt tôi này, chính là thị nữ tuẫn táng bên người chủ mộ trong quách đá, tên chuột đất tiến vào địa cung trộm mộ, bao nhiêu kỳ trân dị bảo như vậy không lấy, lại đem cái xác khô này bỏ vào trong túi vác ra ngoài, sau đó hắn rơi từ trên thạch đài xuống cái hang này chết tươi, lúc chúng tôi đi xuống vẫn thấy xác của thị nữ kia còn nằm ở trên thạch đài, cũng chẳng có ai thừa hơi mang xuống, bây giờ tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Tôi lấy làm kinh hãi, lại đem đèn pha chiếu thử lại thì đã không thấy thị nữ tuẫn táng đó đâu nữa. Chuyện xảy ra bất thình lình như vậy, so với việc vừa rồi đầu tên chuột đất mở miệng ra nói chuyện còn kinh khủng hơn! Phong tục chôn theo người sống làm vật tuẫn táng đã được các vương triều phong kiến thực hiện suốt mấy nghìn năm lịch sử, có cái gọi là “sát tuẫn”, là đem người sống giết sạch toàn bộ sau đó chôn xác chết vào trong mộ huyệt; còn bình thường hay nhắc tới “hoạt tuẫn”, thì chính là chôn sống. Người xưa thường hay mê tín, tin rằng sau khi chết đi muốn thăng thiên phải có  nam nữ đi trước mở đường, vì vậy bên người chủ mộ thường có nam nữ làm bạn, để giữ cho thi thể nghìn năm không bị hủ bại, phần lớn sử dụng cách “sát tuẫn”, móc sạch tim gan nội tạng rồi đổ vào đó chu sa hoặc thuỷ ngân. Thị nữ tuẫn táng bên người vị Thái Hậu kia chết ít nhất cũng vài trăm năm rồi, bị để trong túi da hươu vứt ở chỗ thạch đài, không có thứ gì di chuyển nó thì làm sao có thể đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng tôi? Tôi bị nó doạ cho thất thần, bất qua Tuyền béo cùng Trăn Tử ở bên cạnh lại không thấy gì hết, Tuyền béo vỗ vỗ vai tôi hỏi: “Cậu thấy quỷ à mà sao mặt nghệt ra như thằng ngu thế? Còn không nhanh chóng thoát khỏi đây!” Tôi bị cậu ta gọi bất ngờ, lúc ấy mới hoàn hồn, lần nữa giơ đèn pin chiếu về phía trước, muốn nhìn xem cái xác thị nữ kia chạy đi nơi nào, chẳng lẽ thật sự thấy quỷ?

Ánh đèn hướng về chỗ thị nữ kia vừa mới xuất hiện, chỉ thấy trên vách đá hiện ra một lỗ thủng lớn, thì ra cái động tuẫn táng này vốn đã bị nứt toác ra từ lâu, trong các kẽ nứt nhét đầy đầu lâu người chết, mặc dù có quái trùng qua lại nhưng bùn đất lại quá dày nên căn bản là rất khó phát hiện, cho đến tận bây giờ lũ quái trùng bị kinh động chạy loạn khắp nơi, từ trong miệng mũi đống đầu lâu rối rít rơi xuống, chúng tôi phát giác nơi này có thể đi ra ngoài. Lúc ấy không kịp suy nghĩ nhiều, ba người xốc lại balo cùng tinh thần, gỡ bỏ đống đầu lâu, lăn một vòng bò vào trong chui ra ngoài. Kẽ hở bên trong vách đá này rất sâu, chúng tôi vừa bò được một chút, sau lưng đống đầu lâu đã đổ sụp xuống, lảo đảo bò về phía trước một hồi, thẳng đến khi vượt qua đoạn nham thạch chật chội, phía trước liền thông suốt trống trải, chúng tôi đi xung quanh nhìn một cái, thấy mình đang đứng ở đoạn địa cung sụp đổ, nứt ra phía dưới Hắc Sơn Đầu, vách đá cheo leo phía trên tầng tầng lớp lớp giống như những đợt sóng biển. Tôi phóng tầm mắt trông xuống phía dưới, chỉ thấy mây mù lượn quanh, vô cùng âm u tĩnh mịch, chùm ánh sáng của đèn pha xa xa không chiếu tới được, mà ở chỗ sâu như ẩn như hiện tựa hồ có ánh sáng!

Ba người vẫn chưa kịp hoàn hồn trước những biến cố vừa rồi, giơ vũ khí quay đầu cẩn thận nhìn quanh, cho đến khi chắc chắn rằng từ trong vách đá không có con quái trùng nào bò ra, lúc này mới dám buông lỏng tinh thần thở ra một hơi lớn. Tuyền béo luôn dương dương tự đắc mình là người không sợ trời cũng chẳng sợ đất, nhưng cậu ta lại rất sợ độ cao, thậm chí không dám nhìn xuống dưới, luôn miệng hỏi tôi bên dưới đi như nào, tại sao chỗ kia lại có ánh sáng phát ra? Tiêm Quả nói không nghĩ tới phía dưới ngọn núi lại có một khe nứt lớn như thế này, nhưng mà lại bị tầng sương mù trắng xoá ngăn trở nên nhìn không ra thứ gì đang phát sáng. Tôi bịt tai lại không nghe hai người họ nói chuyện nữa, tập trung suy nghĩ đến thị nữ tuẫn táng vừa mới thấy, càng nghĩ càng cảm thấy rợn tóc gáy, nếu như không phát hiện ra thị nữ kia thì hẳn tôi sẽ không chú ý đến vết nứt trên vách đá, đồng nghĩa với việc chúng tôi không thể nào tìm được đường ra. Nhưng nếu không phải là có quỷ thì tại sao thoáng một cái đã không thấy cái xác đâu nữa? Chẳng lẽ là để chỉ đường cho chúng tôi? Tên chuột đất tại sao lại mang theo cái xác ra ngoài? Còn cả câu nói kia mà hắn một mực nhắc tới là có ý gì? Hắn muốn nói tới người nào? “Trái cây” là cái quỷ gì chứ? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc trực như muốn nổ tung, giờ có hai cái đầu cũng chưa chắc đã nghĩ thông được, quay đầu hỏi Tuyền béo: “Lúc ở trong hang cậu có thấy cái xác đồng nữ nào không?”

Tuyền béo nói: “Tôi đã bảo cậu gặp quỷ cậu còn không tin, hay là đầu va vào đó chập chập cheng cheng rồi? Cái xác đồng nữ đấy vẫn vứt ở trên thạch đài, sao mà ở trong hang lại thấy được?”

Tôi không trả lời, nghĩ thầm: Cùng lắm thì khi nào thoát ra được khỏi đây đốt thêm nhiều vàng mã tí, chớ nên dây dưa tới cô hồn dã quỷ.

Ba người cùng ngồi xuống thảo luận một chút, lập tức nhận ra một số trở ngại trước mắt. Thứ nhất là vẫn bị kẹt cứng ở đây không ra được, hai là có đồ ăn nhưng lại không có nước, trong balo mỗi người đều nhét đầy lương khô làm từ bã đậu, đủ ăn hai ba ngày nữa, nhưng khổ nỗi cái thứ lương khô này vừa khô vừa cứng, muốn cho gia súc ăn thì cũng phải đập vụn ra trước, chúng tôi mặc dù cả ngày nay chưa có thứ gì bỏ vào bụng, nhưng lúc ở trong mộ thất đã ăn đầy một miệng đất cát, miệng khô môi rách, mở miệng ra nói khéo còn khè được ra cả lửa, lương khô bã đậu kia quả thực nuốt không trôi, càng bị giữ chân ở đây lâu đối với chúng tôi càng bất lợi, phải mau chóng lựa chọn được một phương án hành động hợp lý. Nếu như Trăn Tử chạy được ra khỏi cổ mộ, về tới thôn gọi được người đến cứu chúng tôi, chưa nói tới việc họ có thể đào  ra được tầng lưu sa ở trong mộ kia không, chỉ tính riêng thời gian đi lại một chuyến này ít cũng phải mất hơn bốn năm ngày, chúng tôi bị bao vây ở trong khe nứt này, có chắp thêm cánh sau lưng cũng không thể bay ra được, xem ra phương án chờ người tới cứu viện là không khả thi, thấy phía dưới kia có ánh sáng, có lẽ có thể tìm được một con đường sống. Liền lập tức đứng lên hành động, bám vào vách đá dựng đứng, cẩn thận leo xuống một cách từ từ.

Không biết từ mấy nghìn mấy vạn năm trước, Hắc Sơn Đầu tách ra rồi lại lần nữa khép lại, tạo thành một khe hở vô cùng to lớn. Có một số chỗ vách đá quá dốc, mọi người đành phải thả dây thừng đu xuống. Qua hơn hai giờ đồng hồ vẫn chưa thể xuống được tới đáy, bất quá rốt cuộc cũng đã tới gần được quầng sáng kia, tầng nứt gãy ở giữa bị bao bọc bởi sương mù dày đặc, cách nhau hơn trăm bước vẫn không thể thấy rõ nguồn sáng kia, chỉ thấy rất lớn mà thôi. Từ nơi chúng tôi đang đứng nhìn lại, ẩn trong vách đá đen mịt mờ tựa hồ không tìm thấy thứ gì. Ba người thấy có nước suối từ trên vách đá chảy xuống, không nói nhiều liền uống no một bụng nước suối, lại đem bi đông quân dụng rót đầy nước vào. Tuyền béo từ trên cao leo xuống, hai chân sớm đã nhũn ra, lại chẳng thể ba hoa bốc phét được nữa, không thể làm gì khác hơn đành ngồi xuống trước đã, hỏi tôi cùng Tiêm Quả: “Các cậu có thấy cái gì không, tại sao từ trong khe nứt này lại có thể có ánh sáng? Đèn điện à?”

Tôi đối với suy đoán của cậu ta tỏ ra khinh thường, tuy nói “lầu trên lầu dưới, đèn điện điện thoại, cày ruộng không cần trâu, đốt đèn không cần dầu”, đây là mục tiêu phấn đấu của đất nước từ trước tới nay, nhưng dẫu sao cũng phải từng bước từng bước thực hiện, hôm nay đến nửa bước còn chưa bước ra được, tới Đại Hưng An Lĩnh lâu như vậy rồi cho tới bây giờ tôi vẫn còn chưa thấy qua đèn điện, chúng tôi đi tham gia sản xuất ở thôn làng, có một cái đèn pin cầm tay cũng không nỡ mang ra dùng, bình thường vẫn chỉ sử dụng đèn dầu, ở cái nơi rừng sâu núi thẳm khỉ ho cò gáy như này, bới đâu ra đèn với chẳng điện? Nếu như là huỳnh quang từ trong lòng đất thì cũng không sáng đến như vậy. Ba người đều cảm thấy mảnh ánh sáng kia rất quỷ dị, nhưng chẳng đoán ra được là thứ gì, không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, lại leo xuống phía dưới một đoạn, rốt cuộc cũng chạm được tới đáy, chỉ thấy đại thụ cao chọc trời, sương khói mờ ảo, quả là một mảnh rừng khiến người ta phải sợ hãi. Ai mà chẳng biết “Mưa móc giúp cho mầm mạnh khoẻ, vạn vật sinh trưởng nhờ ánh dương”, cái khe hở này quanh năm không thấy mặt trời, vì sao lại có một mảnh rừng rậm?

***

Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo “Thiết Bị Chiếu Sáng” đăng tại page Hội những người nghiện truyện của Thiên Hạ Bá Xướng & https://truyenfull.vn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play