Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Hai người đều mặc áo đơn, cứ phơi trong trong không khí lạnh như vậy. Bảo Nhi có chút ngu ngơ, ôm cánh tay, run rẩy đứng, cái ghế quá lạnh, không thoải mái chà chà chân. Cuối cùng không có náo loạn nữa, ngơ ngác nhìn nam nhân quần áo khẽ mở ngồi ở bên giường.

Nhạc Mặc vừa đau lòng vừa có chút tức giận, nàng luôn lấy thân thể của mình ra giỡn, không vui liền giày vò mình, không thu được tính tình của nàng, về sau thua thiệt vẫn là nàng. Tính tình phát ra, không nghe khuyên bảo chút nào, không thể nuông chiều nữa rồi.

Để tránh cho lại mềm lòng, tránh ánh mắt kia, ném tới màn lụa bên cạnh.

Mặc dù trong phòng có đặt lò sưởi, nhưng suy cho cùng cũng không ngăn hết lạnh giá kia, Bảo Nhi không nhịn được run lên.

Nhạc Mặc vẫn luôn chờ đợi nàng cầu xin tha thứ, nhưng, hắn lại thất bại một lần nữa. Lúc thu hồi ánh mắt lại thấy chân nhỏ kia run run. Đôi mắt ửng đỏ, kéo chăn trên giường, quấn người vào.

Một màn này lại chạm vào lòng Bảo Nhi, thái độ cường ngạnh không còn nữa, mềm giọng nhận lỗi."Tướng công, về sau ta không lấy thân thể mình ra càn quấy nữa. Chàng đừng tức giận nữa được không?" Muốn vươn tay ra, nhưng bị cái chăn kia bó chặt, không rút ra được.

Nhạc Mặc thu lại cảm xúc vào đáy mắt, đưa tay ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm kia, "Ta không sao, có phải tướng công rất đáng chết hay không, dám gạt bảo bối ra bên ngoài" , trong mắt phượng tràn đầy áy náy cùng tự trách.

Bảo Nhi lắc lắc đầu, nhếch môi nói: "Nếu chàng chết, ai tới chăm sóc ta?"

Nhạc Mặc nhếch môi cười, vò mái tóc vốn rối tung càng rối tung hơn.

Bảo Nhi trầm tĩnh khác thường, cười rực rỡ. Aiz, cảm thấy mình quá bỉ ổi, trả đòn không đủ. Mãi cứ không có việc gì đi gây chuyện, không làm khó một phen thì không thoải mái, có phải mấy ngày sau này trôi quá thoải mái hay không. Bây giờ trái lại nàng có thể hiểu được tại sao nam nhân cổ đại tam thê tứ thiếp rồi, phải cho nữ nhân tìm một chút chuyện để làm, nữ nhân đấu đá lẫn nhau, để mình không thanh nhàn, nếu không ngày ngày giống như Nhạc Mặc bị làm ầm ĩ đến chết!

Nghĩ như vậy mới thấy đại mỹ nam nhà mình thật đáng thương, sống thật không dễ dàng.

Hai người vẫn kì kèo đến trưa, từ hẻm nhỏ bên cạnh đi vòng qua đường phố. Trên mặt đất hiện lên một lớp tuyết mỏng, ánh mặt trời chiếu lên sáng long lanh, trông rất đẹp mắt.

Thời tiết thật tốt, xua tan âm u mấy ngày trước đây, mặt trời hừng hực treo ở giữa không trung, trên đường việc buôn bán cũng dần dần tăng lên.

Hai người tìm một quán nhỏ, một đôi phu thê lớn tuổi đang nấu chè trôi nước. Nhìn nhau cười một tiếng, ngồi xuống dưới mái lều nhỏ kia, người lui tới cũng không nhịn được nhìn mấy lần.

Bà bà kia lập tức tới chào hỏi, hai người gọi một chén to, chọn nhân táo, nhân vừng.

Hai muỗng nhỏ, một chén bánh trôi to, chỉ chốc lát liền lên bàn. Nhìn bánh trôi đang bốc hơi nóng, Bảo Nhi không nhịn được múc lên đưa tới khóe miệng, Nhạc Mặc vội vàng cản lại, tránh làm phỏng tiểu nữ nhân nhà mình.

Hai người từ cửa sau trở về Phượng Y Các, vừa tới tiền đường gặp được Thôi bộ đầu tới tặng quà. Vẻ mặt Thôi bộ đầu cười làm lành, chỉ huy người bên cạnh khiêng rương quà để xuống.

Chu choa, đủ rộng rãi! Bảo Nhi ôm cánh tay, nghiên người dựa vào kệ quần áo bên cạnh.

Thôi bộ đầu muốn quỳ xuống hành lễ, Nhạc Mặc giơ tay lên ngăn lại.

"Đại nhân, phu nhân, lão gia nhà thuộc hạ nói hôm qua khiến phu nhân bị sợ hãi, do dó đưa tới chút lễ mọn an ủi phu nhân. Hơn nữa tên trộm kia đã bị đưa ra công lý, đặc biệt tới để thông báo với phu nhân" , Thôi bộ đầu khom người chắp tay bái về phía Bảo Nhi nói.

"Ồ! Ngô đại nhân thật đúng là khách khí, người tới, khiêng đồ vật xuống đi" , Bảo Nhi nhíu mày, trong mắt chợt hiện lên vẻ tối tăm, đi tới bên cạnh Nhạc Mặc nhếch khóe miệng nói. Tiểu Khang Tử và Hổ Tử nhận lấy đòn gánh trong tay hai người kia, khiêng đồ vật đi xuống.

Nhạc Mặc tán dương liếc bé con nhà mình một cái, hàn huyên mấy câu, Thôi bộ đầu vui vẻ rời đi. Ban đầu còn lo lắng ngộ nhỡ bà chủ Nhạc không muốn thu nhận, giờ thì tốt rồi, một chút trở ngại cũng không có, rốt cuộc có thể báo cáo kết quả.

Bảo Nhi nhìn bóng lưng đã đi xa kia, đáy mắt tản ra suy nghĩ sâu xa. Tùy tiện tìm một người liền ứng phó được, ngươi không khỏi quá coi thường ta. Ngô Yên Nhiên, kịch hay ở phía sau, chúng ta cùng đợi đi! Nhếch môi anh đào lên, không để mắt đến mỹ nam bên cạnh đang rất hứng thú kia, lên lầu.

Mối hôn sự kia của Hà Hoa, Bảo Nhi đã đi xem qua rồi, vóc người tuấn tú lịch sự. Bảo Nhi đi theo quan sát cả buổi, lại thông qua lời nói gần xa của người cùng quê, tổng thể mà nói nhân phẩm ngược lại không thành vấn đề, chỉ là tuổi hơi lớn một chút, xấp xỉ với Nhạc Mặc!

Hai huynh đệ, ca ca cũng đã sớm thành gia lập nghiệp rồi, tẩu tẩu không phải ai khác, chính là Trần cô nương lần trước Bảo Nhi đã gặp ở Ngô phủ kia. Ấn tượng của nhà này ngay lập tức hiện lên mấy thông tin ở trong lòng Bảo Nhi.

Trần cô nương đó, tính tình thanh tao lịch sự, từ trong bức tranh của nàng có thể nhìn ra tính tình không màng danh lợi kia, nhất định sẽ không giống loại phụ nhân lòng dạ đen tối. Hoàn cảnh này đối với tính tình mềm dẻo của Hà Hoa mà nói không thể nào tốt hơn được nữa.

Lúc đến Mộc Diệp Trang, Bảo Nhi chưa kịp tới chào hỏi Mộc Liên, liền bị Hà Hoa kéo vào phòng.

"Ơ, nhìn xem muội muội của chúng ta hận không thể gả đi cho nhanh kìa!" ,

Nghe Bảo Nhi nói như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết kia của Hà Hoa lập tức thẹn thùng đỏ bừng. Niết khăn trong tay vung về phía Bảo Nhi, Bảo Nhi vội vàng tránh đi.

Trong mắt tràn đầy trêu chọc nói: "Được đó nha, muội đánh đi, ta sẽ không nói, công tử Từ gia người ta rất tuấn tú cơ ! Đội ngũ chờ cầu thân xếp thành hàng dài đấy!"

Ánh mắt như nước trong veo kia lập tức hốt hoảng, có chút lo lắng níu lấy khăn. Bảo Nhi nhìn bộ dáng đó lập tức vui vẻ lên.

"Được đó, tỷ chỉ biết trêu ghẹo ta! Ta đi nói cho nương, tỷ tỷ ức hiếp ta!" , Hà Hoa đột nhiên hiểu ra, đẩy Bảo Nhi chạy ra ngoài.

"Bảo Nhi, mau tới đây xem màu hoa này một chút, " , Mộc Liên liếc nhìn vết ửng đỏ chưa tan trên mặt khuê nữ mình mím môi cười, vẫy vẫy tay gọi Bảo Nhi sang.

"Wow, nghĩa mẫu, làm sao người thêu được bức tranh thêu lớn như vậy?" , ước chừng ba mét vuông. Trên mặt vải thêu là một bức điền viên nhàn cư đồ, cảnh tượng già trẻ vui cười. Nhân vật rất sống động, thần thái hoàn toàn hiện ra, ngay cả bộ dạng chú chó nhỏ bên cạnh rất là thơ ngây. Bảo Nhi thật là kinh hãi!

Tú công này tuyệt đối có thể được xem là tinh xảo! Mặc dù nàng không biết thêu, nhưng nàng biết vẽ! Không có tuyệt kỹ cao siêu, làm sao có thể thêu ra hình ảnh trông rất sống động như thế.

Mộc Dung nhìn vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người này của Bảo Nhi, khóe mắt thoáng hiện lên vẻ trấn an, "Đã lâu rồi không cầm kim, không còn quen tay nữa. Nếu Bảo Nhi thích, nghĩa mẫu sửa một chút thêu cho con một bộ."

"Con thích cái này!" , Bảo Nhi làm nũng ôm không muốn buông tay.

Mộc Liên trìu mến gạt nhẹ tóc Bảo Nhi, "Đứa bé ngoan, đây là giá trang cho muội muội con, nghĩa mẫu nhất định thêu cho con cái giống như đúc!" Nói xong còn trêu ghẹo nhìn khuê nữ mình một cái.

Sắc đỏ trên mặt Hà Hoa mới vừa tan lại bị nhiễm đỏ lên.

"Ha ha, chẳng lẽ muội muội chui vào chảo nhuộm, khuôn mặt nhỏ nhắn kia đỏ như lụa đỏ vậy!" , Bảo Nhi nhếch khóe môi cười nói. Mộc Liên cũng không nhịn được cười, Hà Hoa xấu hỗ dậm chân một cái, xoay người chạy trở về phòng.

Bảo Nhi thu hồi ánh mắt, thu lại bộ dạng trêu đùa, tiếp tục thưởng thức bức tranh thêu, có chút không hiểu nói, "Nghĩa mẫu, bức tranh thêu lớn như vậy là làm chăn sao? Không phải sẽ đạp hỏng sao?"

"Đứa nhỏ ngốc, " Mộc Liên vừa chú ý tránh thêu phạm đường biên vừa nói:"Đây là giữ lại làm bình phong, đến lúc đó chúng ta cầm đi cửa hàng mộc, bảo bọn họ dùng gỗ lim đánh một bộ đế, bày vải thêu lên, không phải thành bình phong sao!"

Nhìn Mộc Liên trong lúc lơ đãng lộ ra tình yêu nồng đậm, Bảo Nhi không mất mác giống trước kia, thay vào đó là mừng rỡ theo. Tình thương của mẹ, là vĩ đại nhất trên thế gian, người có được rất nhiều lúc không biết quý trọng, tùy tiện phung phí, nhưng người chưa từng có được, lại không thể cảm thụ được phần bao la không tài nào với tới được kia.

Tư trạch Thành Bắc, Thiên Danh cầm phong thơ hào hứng vào trong phòng, Thượng Quan Dực lười biếng nâng mí mắt lên, rất nhanh lại nhắm lại. Hai lò sưởi tương đối ấm áp, người trên giường gầy đi rất nhiều, xương gò má trên mặt cũng có chút lồi ra, nhìn cả sắc mặt, thiếu đi phần tiêu sái trước kia.

"Thiếu gia, Lăng Vũ thiếu gia gửi thư, nô tài mở ra cho người nhé?" , Thiên Danh thử hỏi, không tùy ý giống thường ngày.

Tính tình thiếu gia càng ngày càng không tốt, không hài lòng một chút, sẽ rống to với hắn. Mỗi lần hắn đều cung kính ứng đối, không dám vượt rào một bước. Hắn có thể hiểu nổi khổ trong lòng thiếu gia, bắc đầu từ việc thiếu gia vẫn luôn uống thuốc, lúc tốt lúc xấu. Trước kia tính tình thiếu gia rất tốt, tới gần đây, do thân thể khó chịu, mới muốn tìm nơi phát tiết.

"Đi ra ngoài!" , giọng nói lạnh tanh, không có đường thương lượng. Thiên Danh đành phải đặt thư ở góc bàn, chán nản lui xuống.

Minh tiên sinh đã rời đi một khoảng thời gian rồi, nhưng vẫn không có tin tức gì, từ buổi sáng thiếu gia đã bắt đầu không muốn uống thuốc, nên làm sao đây?

Hiện tại cũng chỉ có một người có thể trị được thiếu gia, nhưng lần trước thiếu gia phát bệnh đã mang đến cho Nhạc phu nhân phiền toái rất lớn rồi, nghĩ đến Nhạc công tử nhất định sẽ không để cho Nhạc phu nhân ra cửa. Thiên Danh quanh quẩn ở trước cửa Phượng Y Các, lúc nào cũng lưỡng lự.

Bảo Nhi đang ngồi ở hành lang phơi nắng, thì thấy Thiên Danh đi tới đi lui tầm vài vòng, cũng hiểu được đại khái, nhất định là Thượng Quan Dực lại có vấn đề.

Cho dù là một người bèo nước gặp nhau, nàng cũng không thể thấy chết mà không cứu, huống chi người đó đã sớm là bạn bè! Lúc muốn xuống lầu thì lại nghĩ tới Nhạc Mặc, vội cầm bút nhỏ bên cạnh lên, nhắn lại cho Nhạc Mặc.

"Nhạc, Nhạc phu nhân, " tiếng cô nương hắn không kêu ra miệng được nữa, suy cho cùng không đủ tôn trọng.

"Thượng Quan Dực thế nào?" , đi thẳng vào vấn đề. Thiên Danh có chút ngoài ý muốn sững sờ, giật mình một cái lập tức báo cáo lại tình trạng gần đây của thiếu gia nhà mình một phen.

Nghe Thiên Danh thuật lại xong, Bảo Nhi không khỏi cảm thán, Thượng Quan Dực kia thật đúng là trẻ con, chuyện sức khỏe cũng dám đùa giỡn, không nhịn được nhíu mày.

Lúc Bảo Nhi đến tư trạch, Thượng Quan Dực đang tựa đầu vào thành giường nghỉ ngơi, nàng mới vừa vén màn cửa lên, người nọ liền tỉnh. Nhưng thấy người đi vào là Bảo Nhi, có chút kinh ngạc dụi dụi mắt, chẳng lẽ là xuất hiện ảo giác.

Bảo Nhi liếc nam nhân kia một cái, ngồi xuống ghế nhỏ Thiên Danh dời tới cho nàng. Người trên giường có chút ngồi không yên, vội vén chăn cừu lên, muốn xuống.

Bảo Nhi vội vàng tiến lên đỡ hắn dậy, không đành lòng nhìn gương mặt hơi lõm vào kia, quay đầu căn dặn nói, "Thiên Danh, đi bưng thuốc của thiêu gia nhà ngươi tới đây."

"Vâng, vâng, " Thiên Danh thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh ra khỏi phòng trong.

Nhìn người luôn tưởng nhớ ngày đêm ở trước mặt, muốn đưa tay, nhưng không tự chủ thu về. Bảo Nhi làm như không nhìn thấy, nhấc siêu trà ấm lên, rót một ly nước nóng, bưng trong tay ủ ấm.

Thượng Quan Dực vội đưa lò sưởi tay trong tay tới, Bảo Nhi không có cự tuyệt, nhận lấy. Đối mặt với đôi mắt tràn đầy kỳ vọng kia. Thượng Quan Dực hơi co rúm lại, cứng rắn thu hồi ánh mắt.

Trong lòng Bảo Nhi khẽ đau nhói, bây giờ nàng biết mình có trọng lượng ở trong lòng Thượng Quan Dực như thế nào, con ngươi vô thần kia, sau khi nàng đến lại có thần thái như trước kia. Nàng không có bất kỳ lý do gì càng không đành lòng bóp chết mầm mống kia của hắn, như vậy quá tàn nhẫn.

Trong lòng có chút suy nghĩ, buổi tối phải bàn với tướng công một chút.

Bởi vì Bảo Nhi ở bên cạnh, Thượng Quan Dực ngoan ngoãn uống thuốc. Thiên Danh cảm kích nhìn Bảo Nhi một cái, Bảo Nhi cười một tiếng.

Uống thuốc xong, Thiên Danh lại bưng cháo lên, Thượng Quan Dực đàng hoàng ăn, Bảo Nhi cầm lấy chiếc đũa bên cạnh, gắp cho hắn chút đồ nhắm (đồ ăn kèm) bỏ vào trong cháo. Thượng Quan Dực liếc mắt nhìn chén cháo bình đạm kia, chợt cảm thấy tăng thêm không ít tư vị hơn trước kia, không bao lâu sau liền giải quyết xong.

Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất, Lục Đằng trên giàn hoa càng xanh biết hơn trước kia, sức sống giống như ngày xuân.

"Mấy ngày trước trong cửa hàng xảy ra chút chuyện, ta không thể dành thời gian sang đây thăm ngươi".

Thượng Quan Dực nghe ‘ giải thích ’ này trong lòng kích động không thôi, hắn biết, Bảo Nhi quan tâm hắn, gương mặt tái nhợt cũng có tức giận.

"Đã xảy ra chuyện gì, giải quyết chưa?" , Thượng Quan Dực khẽ nhếch khóe mắt, lộ ra vẻ quan tâm. Không hề chớp mắt nhìn giai nhân xinh đẹp đang chuyên tâm tu bổ bồn hoa.

Bảo Nhi làm như đang nói chuyện phiếm với bạn chí cốt, nói dông dài với hắn, Thượng Quan Dực nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng chen vào một câu.

Nhạc Mặc cầm tờ giấy dưới đồ chặn giấy kia xem hồi lâu, lúc nghe thấy tiếng bước chân bèn ném tờ giấy trong tay xuống, nằm ở trên giường giả vờ ngủ say.

Bảo Nhi nghe Hải Đường nói Nhạc Mặc đã về lâu rồi, nhưng không đi xuống ăn cơm, cứ một mình đợi ở trên lầu. Không có trì hoãn, bưng cơm nước Đông Mai đã sớm chuẩn bị xong lên lầu.

"Tướng công, ngủ như vậy sẽ cảm lạnh đấy!" , sao nàng không biết nam nhân kia đang giả vờ ngủ! Nhất định là hắn lại phiền muộn cả buổi chiều.

Nam nhân cũng hẹp hòi như vậy, thật không ngờ tướng công nhà mình cũng có một mặt trẻ con như thế.

Để khay trong tay xuống, chen đến giường nhỏ, đưa tay sờ sờ gương mặt cảm giác cực tốt kia, "Tướng công, nữ nhân nhà chàng đã về rồi!"

Nói thế hiệu quả không tệ, Nhạc Mặc nhấc mí mắt lên, trong mắt xen lẫn vẻ bất mãn, có chút mơ màng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt.

"Có phải tướng công nhà ta buổi trưa không có ngoan ngoãn ăn cơm hay không?" , nhướng đuôi lông mày trộm hôn một cái, nghiêng người bới cho hắn một chén cơm, gắp rau diếp hắn thích ăn nhất.

"Ngoan, há miệng nào, "

Nhạc Mặc không có cự tuyệt, cứ như vậy nghiên người dựa vào, mặc cho nàng đút. Vẻ mặt không âm trầm giống như lúc trước. Bảo Nhi âm thầm cắn đầu lưỡi vài cái, hiện tại tướng công nhà nàng cũng học được tuồng kia của nàng rồi, yêu nghiệt quá!

Thấy vẻ mặt nam nhân kia đã bớt giận, cuối cùng Bảo Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm. Bị dày vò qua lại như vậy, cũng không phải là biện pháp.

"Nào, uống thêm một chén canh nữa", buông chén cơm xuống, lại múc thêm cho đại gia kia chén canh trứng.

Lần đầu tiên Nhạc Mặc được hưởng thụ chăm sóc như thế, đúng là có chút nghiện. Nhưng nhìn vẻ mặt có chút mệt mỏi của bé con kia, lập tức đau lòng vô cùng, cầm lấy cái chén kia, ôm người vào trong lòng.

"Tướng công, ta có chút mệt mỏi, " đưa tay xoắn lọn tóc rơi trên vai hắn, mềm mại nói.

Nhạc Mặc không lên tiếng, cọ cọ đầu nhỏ kia.

"Tướng công, ta chỉ yêu chàng!" , bốn mắt nhìn nhau, những giải thích khác đều là dư thừa. Trong lòng Nhạc Mặc rất rõ, Bảo Nhi đối xử với Thượng Quan Dực đơn thuần xuất phát từ sự quan tâm bạn bè, chẳng qua trong lòng hắn có chút không thích ứng thôi.

"Lần sau ta sẽ dẫn Lý Tuyết Diên theo, chàng không cần lo lắng được không?" , có chút lấy lòng năn nỉ, nàng vốn định nói, chàng đừng có hẹp hòi, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn nên đổi kiểu khác sẽ tốt hơn.

Nhạc Mặc nhẹ nhàng đáp lời, vẻ mặt vẫn kéo căng như cũ.

Trong Ngô phủ, Ngô Yên Nhiên mới vừa trở về khuê phòng liền bị đại nha đầu bên cạnh Liễu thị gọi sang. Vốn tưởng rằng Liễu thị lại muốn nói gì đó với nàng ta, không kiên nhẫn bước vào phòng trong.

Khi thấy trên đầu Liễu thị quấn lụa trắng thật dầy bèn chấn kinh, "Nương, đây là làm sao vậy? Hả?"

Liễu thị vịn cánh tay Ngô Yên Nhiên, cầm khăn lau nước mắt rơi không ngừng, "Nhiên Nhi, tại sao nương mạng khổ như vậy, nương làm tất cả đều là vì con, vì cái nhà này! Nhưng kết cục, lại không thắng nổi một câu nói của người ta!"

Ngô Yên Nhiên trừng mắt nhìn về phía đại nha đầu bên cạnh, "Chuyện gì xảy ra?" . Ở trong nhà này, nương nàng ta vì nàng ta coi như là bỏ ra tất cả, cha đối với nàng ta mà nói, chỉ có thể coi là một người xa lạ có quen biết mà thôi.

Nhớ xưa kia, cha nàng ta còn không phải là dựa vào nhà mẹ mẫu thân, mới từ một thư sinh nghèo kiết xác đi tới vị trí hiện tại. Chỉ là, ngày lành không được mấy ngày, liền bắt đầu nạp tiểu thiếp vào cửa rồi. Chỉ có điều, ha ha, đáng tiếc, những  tiểu thiếp kia mạng quá ngắn, không phải chết, thì chính là điên. Chẳng thế, nàng ta và nương làm sao còn có thể có được thân phận hiện tại, sợ là sớm bị người cha lục thân bất nhận kia đuổi ra ngoài rồi.

Đại nha đầu bên cạnh, kể lại chân tướng sự tình rõ ràng. Liễu thị nghĩ đến ngày đó lão gia quyết tuyệt như thế nào, nhịn không được lại khóc nức nở. Ngô Yên Nhiên bỗng chốc thất thần, hắn đã tới, chỉ là không phải là vì nàng ta. Ha ha, không ngờ hiện tại hắn cũng không đơn giản, mình đã cách càng xa hơn, không phải sao?

Nhìn cái trán bị thương của Liễu thị, con ngươi có chút tan rả của Ngô Yên Nhiên lại có thần thái, tăng thêm một phần âm u tàn bạo hơn thường ngày. Năm đó cũng bởi vì ngươi, hắn mới không có lựa chọn ta; mà nay, lại bởi vì ngươi, nương ta mới lâm vào tình cảnh như thế. Nhạc Bảo, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi, nếu Ngô Yên Nhiên ta có kiếp sau, cũng khiến cho ngươi không được an bình!

Lúc Ngô Yên Nhiên đang đổi thuốc cho Liễu thị, nha đầu phòng trước tới truyền lời, nói là Ngô Hữu Chi bảo nàng ta sang.

Liễu thị có chút sợ hãi nắm chặt tay Ngô Yên Nhiên, trong mắt tràn đầy hốt hoảng, "Nhiên Nhi, cha con thật sự muốn hại chết nương, có phải ông ta muốn đẩy tất cả mọi chuyện lên trên người nương không! Nhiên Nhi, nương không muốn chết, nương vẫn chưa được nhìn con gả cho người!"

Ngô Yên Nhiên trấn an bà ta vén tóc rơi bên tai lên, trong mắt bình tĩnh dị thường, "Nương, đừng sợ, nếu thật sự đến lúc đó, người nào chết còn chưa biết đâu!"

Liễu thị hơi trấn tĩnh, nghĩ tới điều gì lại có chút vội vàng kéo tay Ngô Yên Nhiên nói: "Nhiên Nhi, nói thế nào, ông ta cũng là cha con, ông ta không có ác tâm đối với con, con cũng không nên… " Liễu thị nghĩ đến thủ đoạn Ngô Yên Nhiên giúp bà ta đối phó với những tiểu thiếp trước kia, không khỏi rùng mình một cái.

Ngô Yên Nhiên khẽ nhướng mí mắt, dịu dàng nói, "Nương, người hãy dưỡng thương cho tốt, những chuyện khác thì người đừng quan tâm."

Đến tiền đường, Ngô Hữu Chi đang ngồi ngay ngắn ở trên chủ vị thưởng thức trà, một bên là bộ đầu đang thuật lại công việc, nhìn bộ dạng, hẳn là mới từ bên Đào Sơn Thôn trở lại.

Thấy Ngô Yên Nhiên tới, những người kia đưa mắt ra hiệu, lên tiếng chào hỏi, lui xuống.

"Phụ thân, người tìm nữ nhi?" , nụ cười dịu dàng thoáng hiện trên khóe môi, mặt mày khẽ hiện vẻ nhu hòa.

"Ừhm, ngồi đi" , Ngô Hữu Chi ngước mắt lên, buông cái ly xuống.

"Nhiên Nhi, hôm nay cha tìm con, là muốn nói cho con biết, những thứ kia không nên nghĩ cũng không cần nghĩ nữa. Chuyện con làm, nương con làm trước kia, ta có thể xem như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Mà nay, đường lớn trước mặt của cha, các người nhất định không thể chắn đường của ta!" , thấy nữ nhi mình cúi đầu không có phản ứng gì, nới lỏng mày, nói tiếp, "Nhạc Mặc đã không phải là nông dân trồng trà, thư sinh nghèo kiết xác năm đó nữa rồi, hắn bây giờ là Quận Thủ Đại Nhân. Ngay cả phụ thân nhìn thấy, cũng phải chắp tay hành lễ. Nương con làm những chuyện ngu xuẩn kia, hiện tại người ta không so đo đã là vạn hạnh, con cũng không cần tiếp tục hồ đồ nữa."

Gió lạnh ngoài cửa sổ thổi qua cây bạch quả trong sân kêu xào xạc, lớp giấy mỏng bên song cửa sổ kia dường như khó chống đỡ gió lạnh kia thẩm thấu vào, rào rào, giống như ngay sau đó sẽ bị rách ra.

Trên bờ ao nhỏ hậu viện một tầng lá khô dày nổi lơ lửng, không ai nhớ tới quét dọn. Sân viện trống trải, chỉ nghe thấy cơn gió lạnh kia.

Tiểu Đào theo thật sát bên cạnh tiểu thư, theo ánh mắt Ngô Yên Nhiên nhìn bờ ao nhỏ kia. Nghĩ đến trước kia lão gia có một tiểu thiếp chết đuối ở bờ ao này, trên người bỗng lạnh run, không nhịn được khép lại áo bông.

Ngô Yên Nhiên thu hồi ánh mắt, liếc nha đầu bên cạnh một cái, lạnh nhạt nói, "Đi gọi Tiểu Lan tới cho ta."

Nha đầu kia không dám chần chờ, khiếp sợ nhìn thoáng qua cái ao kia một cái, vội vàng chạy đi.

Bảo Nhi lại đi đến phố Hoa Thương một chuyến, mang theo một chút đệm chăn mua cho bọn họ. Đã là trời đông giá rét, bọn họ không có tiền đi mua quần áo chống lạnh.

Nhìn thôn dân lớn tuổi bởi vì xây thọ từ mà luân lạc ở chỗ này, trong lòng Bảo Nhi rất đau xót. Sắp đến cuối năm rồi, vốn là con cháu lượn quanh chân, cả nhà đoàn viên, cũng bởi vì cái gọi là thọ lễ, hủy đi thanh nhàn của mấy trăm miệng ăn người ta.

Liếc về phía cỏ khô chất thành đống ở một bên, Bảo Nhi bỗng nãy ra ý. Hiện tại đang xây thọ từ, cần số lượng lớn dây thừng. Bọn họ hoàn toàn có thể đan dây thừng cỏ bán cho quan gia, đúng lúc hiện tại Nhạc Mặc có chức vụ trong người, có thể thu mua dây thừng cỏ nơi này cho bọn họ.

Như vậy, mọi người cũng không cần mỗi ngày nhàn rỗi mất tinh thần, có thể thông qua cố gắng của mình để nuôi sống mình.

Bảo Nhi để lại bọn Tiểu Khang Tử ở đó phát cháo, mình về Phượng Y Các trước. Chỉ là Nhạc Mặc không có ở nhà, hiện tại chính là buổi trưa, người lui tới trên đường rất nhiều, cũng không tiện đi khắp nơi tìm.

"Tiểu thư, chính là chỗ này, đây chính là cửa hàng quần áo nổi danh nhất Đào Hoa Trấn" , Xuân Hoa giống như hiến vật quý giới thiệu cho Mộ Dung Diệp Hoa, Tần quản gia căn dặn, không cho phép dẫn tiểu thư chạy loạn khắp nơi, cũng chỉ có thể đi dạo cửa hàng gần bên thôi.

Mộ Dung Diệp Hoa nhìn cánh cửa khép hờ kia, cổ quái liếc về phía bảng hiệu, "Phượng Y Các? Không phải rất hưng thịnh ư, tại sao còn khép hờ cửa?" , Xuân Hoa còn chưa kịp trả lời, Mộ Dung Diệp Hoa liền chỉ đầu nàng khiển trách, "Được nha, có phải ngươi và Tần lão đầu đã thông đồng với nhau rồi hay không, sợ ta chạy đi xa? Ngươi nói xem!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play