Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Tên ăn xin hơi nhíu mày, trong đầu nhanh chóng nghĩ lại chiêu thức vừa rồi của hai người kia, nhưng lại không tìm được một chút quy luật, nhưng cố tình họ có thể đi theo chiêu thức của hắn không ngừng biến hóa, lấy đạo của người trả lại cho người. Thật đúng là làm cho người ta thán phục!

Không giống như là người của hắn, người của hắn có bao nhiêu cân lượng, hắn vẫn rất rõ ràng. Vậy đây là ai?

Hai người này vẫn luôn ở trong bóng tối, hắn đi theo nàng lâu như vậy thế mà không có cảm giác được, thật đúng là thất bại!

"Hôm nay tới đây thôi, ngày khác gặp lại!" , điểm bước chân, nhanh chóng lướt về phía lầu cao san sát kia.

Hai người áo đen nhìn nhau, lại ẩn vào bóng tối. Ngõ hẻm vắng vẻ, lá thu vàng úa trên thân cây bên cạnh tiếp tục bay rơi xuống, giống như thật sự không có chuyện gì xảy ra.

Bảo Nhi thật sự chạy hết nổi rồi, ngừng lại vịn bức tường bên cạnh, quay đầu lại nhìn thử, cuối cùng cũng bỏ rơi được người, dựa vào tường nghỉ ngơi một lát, chậm rãi bước trở về Phượng Y Các.

Lúc Bảo Nhi trở lại tiền đường, đúng lúc có một bóng đen từ lầu các lướt vào trong ngõ tắt bên cạnh, Nhạc Mặc gõ nhẹ mặt bàn, khẽ nhíu mày.

"Bà chủ, tại sao bây giờ người mới trở về?" , Tiểu Khang Tử vội vàng từ phía sau quầy vòng ra, Hải Đường vội vàng rót cho Bảo Nhi ly nước.

"Nhanh lên một chút, mau lại đây xoa bóp cho ta, mệt chết ta…" , Bảo Nhi khom người, tay vịn trên người của Hải Đường, được đỡ ngồi xuống giường êm bên cạnh. Hải Đường vội đưa ly nước qua, vọt tới tự tay đấm chân cho Bảo Nhi.

Đỗ Quyên có chút đau lòng nhìn bà chủ mình, bỏ công việc trong tay xuống bóp vai cho nàng, "Người đã chạy đi đâu mà mệt mỏi thành bộ dạng này, Tiểu Khang Tử đã trở về từ sớm, nếu người còn chưa trở về, chúng ta định đi tìm rồi." Móc khăn trong tay áo ra, lau mồ hôi lạnh đầy trên trán cho nàng.

Bảo Nhi không có tí sức lực nào nói chuyện, chỉ có thể ừng ực dùng mắt đáp lại, hai nha đầu nhìn nhau cười. Tiểu Khang Tử cũng ngồi chồm hổm xuống, chuẩn bị đấm chân cho Bảo Nhi, mới vừa nện một cái, liền liếc thấy góc áo xanh nhạt kia, sợ đến mức vội vàng đứng lên, lại chui về phía sau quầy. Đỗ Quyên và Hải Đường cũng cúi đầu nhẹ nhàng lui xuống.

"Đấm thêm cho ta, tại sao đi hết vậy… này này, " Bảo Nhi nằm ở trên giường êm, uất ức nhìn lên trên xà nhà, hung hăng nói: "Các ngươi đều không thương ta, khấu trừ tất cả tiền công tháng này!"

Nhạc Mặc nhíu mày, cúi người đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng làm cho người ta khó có thể dời đi ánh mắt, Bảo Nhi lập tức vô tội bĩu môi, làm nũng nói, "Tướng công, bọn họ đều không thương ta, chân ta đau, cổ cũng đau, cả người đều đau."

Nhạc Mặc vốn có chút hơi giận, ai bảo nàng không làm cho người ta bớt lo, mỗi ngày còn không ngoan, thế nào cũng chạy khắp nơi, ai cũng dám trêu chọc. Nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng tủi thân này của bé con nhà mình, thì cơn tức gì cũng bị tan mất.

Thấy Nhạc Mặc đã nguôi giận, Bảo Nhi âm thầm cười, tướng công đau lòng, ha ha ha! Kết quả là, mỗ nữ liền bị mỗ nam bế lên, ôm lên lầu.

Mỗ nữ nào đó vừa cầm lấy quả mơ trong khay, vừa hưởng thụ mỗ nam xoa bóp. Thỉnh thoảng còn thưởng thức sắc đẹp, cuộc sống này, trôi qua thật đúng là happy!

Nam nhân bộ dạng đẹp mắt đúng là có rất nhiều chỗ tốt, dưỡng mắt không nói, quan trọng hơn là nhìn thấy liền muốn ăn!

Không trách được từ cổ chí kim, nhiều người say trong ôn nhu hương như vậy, nàng không cần nhiều như vậy, một mình tướng công nhà nàng cũng đủ làm cho nàng say vô số lần.

Chất lỏng đỏ thẩm tràn ra khóe môi, ánh lên đôi môi anh đào, cùng da thịt trắng noãn, tươi đẹp dị thường. Ánh mắt Nhạc Mặc hơi dừng lại, cúi đầu.

Đầu lưỡi linh xảo kia liếm liếm chất lỏng mê người ấy, ướt át trượt vào cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch kia, mang theo cử động của cái lưỡi nhỏ thơm tho ấy quấn quít.

Bảo Nhi không thể không bội phục, công lực trêu người của Nhạc Mặc càng ngày càng tăng, bây giờ nàng đến trước mặt hắn hoàn toàn không là gì. Không bao lâu sau, thân thể liền bắt đầu mềm nhũn, tay của Nhạc Mặc cũng bắt đầu không an phận rồi.

Bảo Nhi muốn đẩy ra, bản năng không nhịn được đáp lại, không thể nghi ngờ cho mỗ nam một kích thích cực lớn, càng ra sức trêu chọc.

Nam nhân này tinh lực quá dồi dào, không phải buổi sáng mới vừa làm cái đó sao, hắn còn để cho người ta sống hay không! Tìm đúng cơ hội, ôm lấy eo của hắn, chui đầu chôn vào thật sâu, "Ta mệt quá… ".

Con ngươi vốn có chút u ám của Nhạc Mặc, trở nên trong trẻo, ôm thật chặt  người vào trong ngực, không trêu chọc nàng nữa.

Tư trạch bên bờ hồ hoa đào, lão quản gia ngồi một bên cùng với Ngô Hữu Chi vừa tới chơi. Ngô Hữu Chi mặt tươi cười, vừa hỏi thăm tình hình Cảnh vương gia đến, vừa khen ngợi nước trà trong chén kia.

Lão quản gia nở nụ cười thản nhiên, không có xa cách, nhưng cũng không làm cho người ta có cảm giác thân cận, đắn đo rất đúng nơi, nói cho cùng đây chính là một lão nhân rất có thủ đoạn.

Ngô Hữu Chi làm Huyện lệnh Đào Huyện, chịu sự quản lý của Cảnh vương phủ. Đất phong của Cảnh vương phủ chiếm cả Ngô Châu, cộng thêm vùng núi hoang vu tiếp giáp Nam Nhạc. Đất Ngô tương đương với cổng lớn phía Nam Lan Khải, cách núi đối diện với Nam Nhạc; cách biển tiếp giáp với Tây Lăng. Là nơi hoạt động ngoại thương mạnh nhất Lan Khải, bắt đầu từ vùng đất hoang vu nhất phát triển thành nơi trù phú nhất hiện nay.

Tất cả công lao của chuyện này đều thuộc về nhân vật đã từng danh chấn ba nước, đệ nhất mỹ nam tử Lan Khải - Mộ Dung Phong.

"Tần tiên sinh, không biết khi nào Thế tử có thể trở về đây?" Ngô Hữu Chi thận trọng nhấp một ngụm trà, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, cung kính hỏi.

"Ha ha, Ngô Huyện lệnh thật đúng là thần thông, thì ra là tìm thế tử của chúng ta, lão hủ còn tưởng rằng Ngô Huyện lệnh là tới tìm lão hủ uống trà nói chuyện phiếm cơ đấy!" , ý cười của Tần quản gia lan ra chân mày, giọng nói khẽ nâng lên, trong lời nói mang theo một chút lạnh nhạt.

Ngô Hữu Chi âm thầm căng thẳng, cái lão già này thật đúng là không đơn giản, lần này mình có chút lỗ mãng rồi. Từ sau khi Cảnh vương gia đi, chưa từng tới bái kiến, lần này tùy tiện viếng thăm, tính sao cũng sẽ làm cho trong lòng người ta không thoải mái.

Ngô Hữu Chi vội vàng đứng dậy chắp tay thi lễ, liên tục xá nói, "Là tiểu sinh suy nghĩ không chu đáo, tiểu sinh hổ thẹn. Gần đây bận váng đầu chuyện thọ từ của hoàng thượng, lại quên tới bái kiến Tần tiên sinh, thật là đáng chết quá!"

"Ha ha, Ngô Huyện lệnh quá lời rồi, lão hủ chỉ là một người giữ cửa thôi, sao có thể làm phiền Huyện lệnh đến thăm." Vuốt râu một cái, khẽ liếc mắt một cái nói tiếp, "Lần này Thế tử của chúng ta chỉ là tới đây du ngoạn thôi, không muốn lộ ra, làm phiền Ngô Huyện lệnh còn có thể nhớ đến, lão hủ thay Thế tử nhà ta cảm tạ Ngô Huyện lệnh rồi."

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn ngồi ngay thẳng uống trà như cũ. Sắc mặt Ngô Hữu Chi khẽ tối lại, đáy mắt thoáng hiện lên ánh sáng lạnh. Lão già chết tiệt, chỉ là một tên giữ cửa, còn làm kiêu với Bổn quan. Chờ Bổn quan thăng quan cao, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Ngô Hữu Chi đợi cả buổi chiều cũng không nhìn thấy người muốn gặp, vẻ mặt ảm đạm ngồi kiệu trở về Ngô phủ. Vốn định thông qua Cảnh vương phủ báo chuyện thọ từ đến Trung Thành, nhưng không nghĩ tới ngay cả người có thể cầm chịch cũng không thấy, chắc ông ta nên ngẫm lại những đường ra khác rồi.

Mộc Diệp Trang quật khởi lại lần nữa, dẫn tới chấn động không nhỏ. Người biết rõ chuyện năm đó đều là những người thường ngày thân thiết với Mộc Diệp Trang.

Tất cả mọi người hiểu rõ, chỉ cần Mộc Diệp Trang có thể mở cửa lần nữa, nhất định có thể mở rộng khắp cả Ngô Châu giống như năm đó. Mộc gia trở thành tiêu điểm chú ý lần nữa, không phải bởi vì buôn bán, mà bởi vì tiểu tiểu thư nhà họ.

Các phú hộ trong trấn trong nhà có công tử đều đặc biệt chú ý tới Mộc Diệp Trang, ngươi nói xem, nếu ai thú được tiểu tiểu thư của Mộc Diệp Trang, về sau cửa hàng Mộc gia khẳng định không chạy được, cửa hàng đó trị giá bao nhiêu bạc chứ!

Bà mai trong trấn cũng bắt đầu hoạt động, thỉnh thoảng liền đến thăm Mộc Diệp Trang. Mộc Liên đều sai các hạ nhân lễ phép chiêu đãi, suy cho cùng khuê nữ đã không còn nhỏ nữa, không xuất giá nữa, sẽ thành gái lỡ thì rồi.

Lúc Hổ Tử kéo vải từ Mộc Diệp Trang trở về, kể cho Bảo Nhi nghe tình hình ở Mộc Diệp Trang. Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn dễ mắc cở đỏ bừng kia của Hà Hoa, Bảo Nhi cười.

Lúc Bảo Nhi đến Mộc Diệp Trang, vậy mà trong tiền đường đã tụ tập đến năm bà mai, nghĩa mẫu đang ngồi ở chủ vị tiếp đãi uống trà nói chuyện phiếm. Thấy Bảo Nhi tới, Mộc Liên vội vàng kéo Bảo Nhi tới, lại bảo năm bà mai kia nói lại tình hình của năm nhà.

"Bảo Nhi, con cảm thấy nhà nào được, chúng ta có thể hẹn tới đây uống trà." Mộc Liên hỏi ý nhìn Bảo Nhi, Bảo Nhi muốn nói đều không thích hợp, nhưng khi nhìn ánh mắt mong chờ kia của nghĩa mẫu, thì khẽ gật đầu.

"Ý của Bảo Nhi là đều mời tới đây uống trà?" , Mộc Liên có chút kích động hỏi.

Thật ra thì Bảo Nhi muốn nói, phải tự mình âm thầm tiếp xúc một chút mới có thể biết có được hay không, bà mai nói sao có thể chính xác được! Nhưng đặt vào suy nghĩ của nghĩa mẫu, cái này tuyệt đối không tiếp thụ nổi, không có cô nương chưa xuất giá nào lại cùng nam tử xa lạ gặp mặt, đến trong miệng của các nàng khẳng định biến thành vụng trộm tư tình, vậy cũng không được.

"Nghĩa mẫu, nếu không trước hết để cho các thẩm thẩm trở về, chúng ta tự thảo luận một chút, có tin liền thông báo cho các vị thẩm thẩm, cũng có thể đỡ cho các vị thẩm thẩm tránh chạy nhiều uổng công." Bảo Nhi cười yếu ớt quay về phía những bà mai kia nói. Đám bà mai kia rất có ánh mắt, đều đứng lên. Mộc Liên cũng cảm thấy đúng, thân thiện tiễn những bà mai kia.

Lúc Bảo Nhi quay đầu thì nhìn thấy đôi giày thêu phía sau rèm vải kia, rón rén đi tới. Hà Hoa còn đắm chìm trong mơ mộng vô tận, các bà mai đã đi hết rồi, nàng ấy còn chưa có nhận ra.

"Hù!" , Bảo Nhi bỗng vén rèm kia lên, Hà Hoa sợ đến mức thiếu chút nữa ngã xuống, Bảo Nhi vội đỡ người ta lên, "Được nha, muội muội gấp gáp muốn gả cho người rồi!"

Hà Hoa lập tức mắc cở đỏ mặt, đẩy Bảo Nhi ra chạy vào phía sau bình phong. Bảo Nhi nhìn về phía bình phong kia cười to mấy tiếng, không có đuổi theo nàng, ngược lại đi đấm lưng cho Mộc Liên.

Mộc Liên cười kéo người đến phía trước, "Muội muội con da mặt mỏng, con biết rồi còn trêu ghẹo nó!"

"Ha ha, nghĩa mẫu, chúng ta phải mau sớm tìm nhà chồng cho muội muội mới được, nếu không muội muội sẽ trách chúng ta, con gái lớn không giữ lại được!" , cố ý hô về phía phòng trong, khóe mắt Mộc Liên tươi cười, ngắt tay Bảo Nhi, ý bảo nàng đừng chọc Hà Hoa nữa.

Bảo Nhi lại dời đến phía sau Mộc Liên, đấm vai cho bà ấy, nịnh nọt nói, "Nghĩa mẫu không chỉ tìm cho muội muội không, cũng nên tìm nghĩa phụ cho con luôn mới được đó!"

Giữa vùng chân mày Mộc Liên không có sầu oán như trước kia, nghe Bảo Nhi nói như vậy, đuôi mắt khẽ cụp xuống, uốn cong khóe miệng nói: "Nha đầu con đó! Chỉ biết lấy nghĩa mẫu ra trêu chọc!"

"Bảo Nhi mới không có, nghĩa mẫu rất trẻ, nói không chừng đến lúc đó còn có thể cho sinh cho chúng con một tiểu đệ đệ nữa!"

"Càng nói càng thái quá, nói nữa nghĩa mẫu không chừa phần cơm cho con đâu đấy!" , Mộc Liên vờ tức giận nói, Bảo Nhi vội thành thật đấm vai, âm thầm cong lông mày.

Nàng nói những thứ này chính là muốn cho nghĩa mẫu một đầu mối, cả đời nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Đã trải qua một lần hôn nhân thất bại, cũng không có nghĩa là không thể có hạnh phúc mới. Nữ nhân cần phải tự thương mình một chút, có người cùng nói chuyện dong dài, làm bạn đêm đông lạnh tri kỷ hơn những người khác.

Nữ nhi dù thế nào đi nữa cũng không thể so sánh với người tri tâm, nghĩa mẫu còn chưa tới bốn mươi tuổi, sau này vẫn còn rất dài, chuyện này nàng không thể không nói.

"Bảo Nhi, con cảm thấy Phạm gia đó như thế nào, nhà hắn làm đồ sắt, làm đã ba mươi năm, cũng biết được gốc tích. Tiểu nhi tử nhà bọn họ năm nay vừa tròn mười sáu, lớn bằng Hà Hoa." Mộc Liên nói xong trong mắt tràn đầy hướng tới, có chút kích động ấn tay Bảo Nhi xuống.

Bảo Nhi kéo ghế đẩu ngồi vào trước mặt Mộc Liên, kéo tay của bà ấy nói: "Nghĩa mẫu, người muốn gả Hà Hoa ra ngoài, hay là để cho người ta tới cửa?"

Mộc Liên có chút yên lặng, hồi phục lại nhướng mí mắt lên, đè xuống đau đớn đã từng trải qua, lạnh nhạt nói, "Hiện tại ta cũng không cầu xin gì khác, chỉ muốn Hà Hoa có thể tìm được người thương yêu nó, có tới cửa hay không cũng không sao, chỉ cần nó trôi qua hạnh phúc, ta đã an tâm."

Đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, Bảo Nhi có thể cảm thụ được cơn đau Mộc Liên dằn xuống đáy lòng, nhè nhẹ vỗ về tay của bà ấy nói: "Nghĩa mẫu, người thật tốt!"

"Đứa nhỏ ngốc, con ta cũng không nhọc lòng, Nhạc Mặc đối với con thế nào, nghĩa mẫu đều thấy ở trong mắt, thử hỏi có mấy người có thể làm được như vậy. Ta chính là không yên tâm Hà Hoa, sợ nó sau này lấy được người không giống như nó nghĩ. Nó rất hâm mộ con đó!" , lo lắng trong mắt Mộc Liên có chút khuấy động Bảo Nhi.

"Nghĩa mẫu, người yên tâm, Hà Hoa cũng sẽ hạnh phúc giống như con, con sẽ trấn giữ cửa ải thật tốt cho muội ấy! Chỉ có qua ải này của con, mới có thể cho hắn cơ hội làm muội phu con!" , Bảo Nhi nghiêm túc vỗ vỗ ngực bảo đảm, Mộc Liên hiểu ý cười, ôm Bảo Nhi vào trong lòng.

Vấn đề nghĩa mẫu nói, không phải nàng chưa từng nghĩ tới. Hà Hoa thấy đều là sự tốt đẹp mà Nhạc Mặc đối với mình, thử hỏi, thế gian này còn có người bình thường nào giống như Nhạc Mặc sao? Bởi vì nàng, cưng chiều nàng, che chỡ nàng, tưởng chừng như không có ranh giới cuối cùng. Trượng phu tốt quá, vấn đề đưa tới thật đúng là làm cho người ta đau đầu.

Lúc này Nhạc Mặc đang trên đường đến tửu lâu Minh Hương, không nhịn được hắt hơi một cái, khẽ nhếch khóe môi, trong mắt phượng lộ ra vui vẻ, không phải là bé con nhà hắn đang nhớ hắn chứ. Khi thấy bốn chữ to trên bảng hiệu kia, đôi mắt trầm xuống.

"Tử Hiên, huynh tới rồi!" , Quách Học Minh có chút kích động hơi quá, vội vàng chạy tới muốn kéo Nhạc Mặc. Vẻ mặt Nhạc Mặc lạnh nhạt, thuận theo hắn, lúc đến phòng trong chấp tay thi lễ với Mộ Dung Dục. Mộ Dung Dục vội vàng đứng dậy vờ đỡ dậy một phen.

Ánh mắt Học Minh xuyên tới xuyên lui ở giữa hai người, thấy hai người rất hòa hợp, kích động sắp đứng không vững, phá tan một cọc tâm sự! Hắn rốt cuộc có thể cùng làm việc với Tử Hiên rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play