Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn

"Ta thích! Tỷ quản được sao?" Liếc nữ nhân kia một cái, ngẩng đầu tà mị cười một tiếng, "Tốt nhất đừng có chọc ta, nếu không, ta sẽ thu nhận Thượng Quan Dực nhà tỷ."

"Muội dám!" Lý Tuyết Diên muốn dựng lông.

Nhạc Mặc ở phía trước dẫn đường, Thượng Quan Dực theo sát ở phía sau.

"Tại sao, ta cảm thấy ngươi không có đơn giản như vậy chứ?" Thượng Quan Dực sải một bước lớn, ngang bằng với Nhạc Mặc, mắt híp lại, quan sát nam nhân bên cạnh này.

"Oh, không biết tại sao Tử Hiên không đơn giản vậy?" Nhếch khóe môi, hỏi. Trong mắt khẽ lóe lên suy nghĩ rồi biến mất.

Hai người đối lập nhau, trong mắt đều đang suy tính và suy nghĩ riêng, rồi  đều mang theo nụ cười.

"Trực giác"

"Ha ha" Nhạc Mặc đưa tay gạt nhánh cây sang một bên, tiếp tục đi về phía trước. Thượng Quan Dực hơi ngừng lại một chút, đi theo.

Tin tức Trụ Tử khỏi bệnh rất nhanh truyền ra, rất nhiều người vốn còn có chút băn khoăn đều buông tâm xuống. Trụ Tử là được phu nhân Cử nhân chữa cho, chỉ cần tin tưởng phu nhân Cử nhân, thì sẽ không bị bệnh.

Nhà cửa vốn đang đóng chặc, đều mở ra, tụ tập tại nhà chính của Nhạc Mặc gia. Vì thuận tiện, trong sân nhà chính bắt lên một cái nồi lớn, tất cả thuốc đều nấu ở nơi đây. Mọi người rửa rửa, nấu nấu, Bảo Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có tất cả mọi người hành động, ôn dịch kia mới có thể chân chính tiêu trừ.

Lúc này trong nhà trưởng thôn, tiếng la khóc không ngừng. Lão đầu tử vùi ở một bên, chậc chậc hút thuốc, Nhạc Côn Bằng canh giữ ở bên giường Trần thị.

"Con à, chúng ta phải tìm thê tử của Nhạc Mặc xem một chút, Trụ Tử nhà Nhạc Đông đã khỏe lại, nhất định nàng ta cũng có thể chữa khỏi cho Miêu Nhi. Chúng ta chỉ cần đi cầu xin, mạng của Miêu Nhi có thể nhặt về!" Lão Bà Tử vừa lau nước mắt, vừa nói.

Nhạc Côn Bằng nhìn bộ dạng tiều tụy kia của Trần thị, lau nước mắt, ra cửa.

"Phu nhân Cử nhân, ngài hãy phát từ bi, cứu cứu thê tử của ta với! Ta dập đầu cho ngài, ta tội đáng muôn chết, làm nhiều chuyện sai như vậy, hiện tại có báo ứng. Chỉ cần ngài cứu thê tử ta, ta cam nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài." Nhạc Côn Bằng quỳ gối ngoài cửa viện, không ngừng dập đầu.

"Sớm biết hiện tại, vì sao lúc trước còn bày bố phu nhân như vậy, đáng đời báo ứng."

"Đúng, đúng… chính là báo ứng. Còn nói phu nhân Cử nhân của chúng ta là lệ quỷ nhập vào người, lang tâm cẩu phế, bây giờ mới biết hối hận, trễ rồi!"

"Đúng vậy, thua thiệt cho phu nhân chúng ta, bằng không chúng ta đều phải mất mạng !"

Bảo Nhi khẽ cười liếc về phía những người mới vừa nói, bất kể lúc nào, ngươi huy hoàng, người ta sẽ nâng ngươi cao hơn, thất ý rồi, người ta sẽ giẫm ngươi càng thấp.

Có vài người, cho dù ngươi lấy ra tất cả thương hại cũng không đổi được tỉnh ngộ của nàng ta, cần gì phải lãng phí thời gian.

Chẳng biết lúc nào, lão đầu tử và lão bà tử kia cũng tới, Bảo Nhi cũng không ngờ, lão đầu tử kia cũng sẽ có một ngày khuất tất. Không thể nói một chút lòng trắc ẩn cũng không có, thật sự không tìm được lý do cứu trị. Tục ngữ nói thật dễ nghe, cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng tháp, nhưng, ta thật sự  không có cao thượng như vậy.

Mọi người vẫn như cũ nên bận thì bận, giống như người đang quỳ ở cửa không tồn tại .

Nhạc Mặc và Thượng Quan Dực mang theo một sọt Vô Nhu Tử thật to trở lại, Nhạc Côn Bằng thấy Nhạc Mặc trở lại, trực tiếp ôm lấy chân Nhạc Mặc, không ngừng cầu khẩn.

"Cử nhân lão gia, lão già ta dập đầu cho ngài!" Lão đầu tử kia chuyển sang phía Nhạc Mặc, dùng sức dập đầu.

Nhạc Mặc cau mày, rút chân về, vào sân.

Bảo Nhi nhìn nhìn Nhạc Mặc, Nhạc Mặc cho một nụ cười ôn nhu. Bảo Nhi bưng một chén thuốc, đến cửa. Bỏ thuốc trên đất, xoay người vào sân.

Ta chỉ có thể làm được như vậy.

Buổi tối, mọi người uống chén thuốc, rồi dọn dẹp về nhà. Nhạc Lão Bà Tử và Tiểu Mễ cũng bắt đầu nấu cơm. Hai ngày nay, Lưu thị vẫn ở trong phòng, Bảo Nhi rất ít chạm mặt với nàng ta. Chạm mặt, nàng ta cũng cúi đầu, nhanh chóng tránh đi.

"Hai người cơm nước xong thì ở lại một đêm đi, quá muộn, trên đường cũng không an toàn." Bốn người ngồi quanh cái bàn ở trong sân. Bảo Nhi quay về phía Thượng Quan Dực và Lý Tuyết Diên nói.

"Được đó, được đó, ta muốn ngủ cùng muội!" Lý Tuyết Diên hưng phấn dịch đến bên cạnh Bảo Nhi.

Đầu Bảo Nhi chảy vạch đen, "Ta sắp xếp chỗ cho tỷ rồi, giường nhà ta quá nhỏ, không ngủ được ba người."

"Phụt" , Thượng Quan Dực lấy khăn ra, bình tĩnh lau khóe miệng một cái. Nhạc Mặc cong cong khóe miệng, nữ nhân nhà hắn thật láu lỉnh!

"Ta, ta không phải ý đó." Lý Tuyết Diên nhìn Thượng Quan Dực một cái, vội vã giải thích.

Bảo Nhi nhíu mày, đứng dậy đi vào phòng bếp. Lý Tuyết Diên cũng vội vàng đuổi theo.

Ngọn núi xa xa dưới màn đêm dày đặc chỉ có hình dáng mơ hồ, gió nhẹ hiu hiu, côn trùng trong bụi cỏ cũng bắt đầu vui sướng sống cuộc sống về đêm.

"Nhạc huynh có từng nghĩ đến rời đi, nếm thử cuộc sống mới một phen không?"

Đầu ngón tay của Nhạc Mặc không theo quy luật, gõ nhẹ mặt bàn, nhếch môi: "Cuộc sống bây giờ cũng rất tốt, ta rất thỏa mãn."

Thượng Quan Dực khẽ xoay tròng mắt, "Vậy có từng vì Bảo Nhi mà suy tính qua chưa?" Ngước mắt nhìn Nhạc Mặc.

Nhạc Mặc thu tay về, trong mắt sóng mắt khẽ lay động.

"Nếu theo tin tức ta nhận được không sai, lần trước Bảo Nhi cũng bởi vì ngã bệnh được đưa vào trấn." Ngừng một chút lại nói, "Ngộ nhỡ còn có lần sau, ngươi có thể bảo đảm, tới kịp sao?"

Thấy Nhạc Mặc trầm mặc không nói, Thượng Quan Dực khẽ nhếch chân mày. Người này, nếu có thể thu cho mình dùng, thì không thể tốt hơn rồi.

Nhạc Mặc nhìn vào ánh sáng lập lòe trong bầu trời đêm, thu hồi ánh mắt, khẽ nhấp một ngụm trà. Có chút đắng chát, nhưng dư vị ngọt thanh. Nàng thích bình thản, ta nhất định cày cấy đi theo; nếu thế đời không an, ta tất phải tính toán vì nàng.

"Bảo Nhi, đây là một cân thịt hôm nay nhà lão Xuyên mang tới, đây là trứng gà nhà Thường thúc con mang tới, còn cái này là chút rau cải, đều là bọn họ đưa tới." Nhạc Lão Bà Tử thấy Bảo Nhi đi vào, vừa rửa rau, vừa vui vẻ nói cho Bảo Nhi nghe.

"Ừhm, " Bảo Nhi không có gì muốn nói, "Đưa tới nương nhận là được, đều là tâm ý."

"Ờ, được, ta nhận, đúng lúc tối nay có thể làm một bữa ngon cho các con." Nhạc Lão Bà Tử vuốt nước trên rau xuống, đáp lại.

Phòng bếp thật sự quá nhỏ, Lý Tuyết Diên cũng không vào được, chỉ có thể chắn ở cửa, dựa vào tường đất.

"Tiểu Mễ, con dựa vào gần như vậy không nóng à?" Nhìn tiểu nha đầu kia cũng sắp chúi đầu vào trong bếp lò, Bảo Nhi nhắc nhở.

"Hì hì, không có chuyện gì thẩm thẩm, không nóng" , tiểu nha đầu kéo tay áo lau lau trán, tiếp tục thêm củi.

Lúc ăn cơm, Nhạc Lão Bà Tử và Nhạc Đông kiên trì ăn một mình, cuối cùng thì bốn người bọn họ ngồi ăn trong sân. Đều rất quen thuộc, cũng không có gì kiêng kỵ.

Cuối cùng Lý Tuyết Diên vẫn quấn quýt dây dưa, Nhạc Mặc không thể làm gì khác hơn là dẫn Thượng Quan Dực đi nhà Thường thúc. Bảo Nhi dẫn theo Lý Tuyết Diên trở về phòng nhỏ Trà viên.

"Bảo Nhi, muội định cứ ở nông thôn mãi sao?" , hai người cùng nhau ngâm chân.

"Cũng không phải thế, ta thích hoàn cảnh nông thôn, thế nhưng ở đây ta không có không gian thi triển, ta đang trù định kế hoạch."

"Thiếu cái gì, trực tiếp nói với tỷ!" Lý Tuyết Diên đắc ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play