Lúc Bảo Nhi có chút ý thức, thì cảm thấy cổ họng đau gay gắt, nói ra câu gì, chính mình cũng không có nghe thấy, thế mới biết cổ họng có vấn đề rồi. Bên trong nhà lờ mờ, không biết giờ gì rồi. Nhạc Mặc vẫn còn ngủ ở bên cạnh, cả người Bảo Nhi vô lực, thật vất vả bò dậy.
"Bảo Nhi, vẫn còn rất sớm" Nhạc Mặc nói một câu không rõ ràng."Ta muốn uống nước" thật gian nan lên tiếng ớ ớ.
Nhạc Mặc chợt giật mình tỉnh giấc, "Bảo Nhi, nàng làm sao vậy?"
Bảo Nhi bóp cổ họng, chỉ chỉ bình trà trên bàn. Nhạc Mặc cuống quít phủ thêm áo trong, rót cho Bảo Nhi ly nước.
Uống một ly, vẫn cảm thấy không thoải mái. Lắc lắc đầu nặng nề, vô lực dựa vào ngực Nhạc Mặc.
"Bảo Nhi, nàng làm sao vậy?" Thấy sắc mặt Bảo Nhi có chút tái nhợt, Nhạc Mặc khẩn trương đưa tay thăm dò một chút.
"Bảo Nhi, chúng ta mặc quần áo trước, " nói xong liền nhanh chóng mặc từng cái một cho Bảo Nhi, đắp kín chăn.
Nhạc Mặc không kịp mặc áo ngoài, nhóm lửa, lấy Bà Bà Đinh ( bồ công anh) trong hộp ra, bỏ thêm nước vào, nấu.
"Bảo Nhi, nào, uống chén thuốc này trước." Nhạc Mặc ôm Bảo Nhi vào trong ngực, vừa thổi thuốc, vừa gọi Bảo Nhi.
Bảo Nhi uống một hớp, thế nhưng nuối không trôi, quá đắng. Nhạc Mặc lại thử một lần nữa nhưng Bảo Nhi vẫn phun ra. Nhìn bảo bối ỉu xìu, Nhạc Mặc vô cùng tự trách. Nhất định là tối hôm qua không chú ý, mới nhiễm lạnh.
Không có cách nào, Nhạc Mặc đành phải tự mình uống một hớp lớn, trực tiếp miệng đối miệng rót xuống, Bảo Nhi không muốn, Nhạc Mặc đành phải giữ chặt cái đầu nhỏ, đút từng ngụm.
Chờ Bảo Nhi uống thuốc xong, Nhạc Mặc vội vàng ra cửa, đi tìm Trương Đại Thúc.
"Tướng công, ta không sao, ngủ một giấc là được rồi" Bảo Nhi xoa đầu nhìn Nhạc Mặc đang thu dọn quần áo.
"Bảo Nhi, nàng nằm xuống, chúng ta phải vào trấn một chuyến." Cầm chắc quần áo, trực tiếp ôm lấy người.
Lúc đi ngang qua nhà Hà Hoa nhờ nương Hà Hoa trông giúp nhà cửa một chút, không trì hoãn nữa, trực tiếp đi vào trấn.
Đêm qua mưa to, con đường rất lầy lội, rất nhiều lúc Nhạc Mặc cũng phải xuống xe, đẩy ở phía sau. Chờ đến khi vào trấn thì quần áo toàn thân đã không còn một chỗ sạch sẽ.
"Không có gì đáng ngại, đã ra mồ hôi, nghỉ ngơi một chút là được." Sau khi đại phu bắt mạch xong, nói ra một câu như vậy. Lúc này Nhạc Mặc mới yên lòng lại.
"Tướng công"
"Hả? Bảo Nhi cần gì?"
"Chàng quá ngốc!"
Nhạc Mặc cởi áo ngoài, ngồi ở bên giường, cưng chìu ôm bé con kia. Bảo Nhi, nàng là tất cả của ta, không có nàng, ta làm sao sinh tồn.
"Bảo Nhi, trước tiên nàng hãy nằm xuống, tướng công đi mua một chút thức ăn cho nàng. Rất nhanh sẽ trở về, ngoan nhé."
"Ừhm, biết rồi."
Nhạc Mặc vén góc chăn cho Bảo Nhi, đến tiền đường căn dặn một bà tử, ra khỏi y quán.
"Tử Hiên" Học Minh đang ăn điểm tâm ở đại sảnh, thì thấy Nhạc Mặc vô cùng nhếch nhác đang đi ngang qua cửa.
Nhạc Mặc dừng lại, vào tửu lâu Minh Hương.
"Huynh tới tìm chúng ta sao?" Học Minh hiển nhiên có chút hưng phấn.
Nhạc Mặc chấp tay thi lễ với nam tử mặc áo tím, "Thân thể chuyết kinh bị chút phong hàn, mới tới y quán trên trấn."
Đôi mắt màu đen của nam tử áo tím khẽ động, "Hiện tại như thế nào?"
"Đã không còn đáng ngại. Hôm nay quá vội vàng, hôm khác trở lại thăm viếng." Vái một cái, xoay người rời đi. Cánh tay Học Minh đang vươn ra vẫy gọi, đành phải buông xuống lại. Nam tử áo tím buông mắt xuống.
Hậu viện tửu lâu Minh Hương, Thượng Quan Dực nhàn nhã nằm ở trên giường êm, nhìn chằm chằm cây chuối tiêu xanh miết trong sân, ánh mắt xa xăm.
"Thiếu gia, ngài tìm nô tài" Đoạn Thịnh Văn nhẹ nhàng đứng qua một bên.
"Bọn họ đặt phòng mấy ngày?"
"Đưa ba trăm lượng tiền đặt cọc, không có xác định ngày."
"Ừhm, đã biết, ông chào hỏi như bình thường là được. Nếu có người hỏi ta, thì nói ta đi ra ngoài du ngoạn rồi."
"Vâng, thiếu gia"
"Ông lui ra đi" Thượng Quan Dực phất phất tay, Đoạn Thịnh Văn bước nhanh lui xuống.
Lần này vì sao ngươi đến đây? Thượng Quan Dực khẽ híp mắt, cầm phong thư bên cạnh lên.
Bên trong y quán, Nhạc Mặc đang đút cháo cho Bảo Nhi.
"Tướng công, cháo này quá nhạt, có thể cho thêm chút muối hay không?"
"Bảo Nhi, chờ nàng hoàn toàn bình phục thì có thể ăn như bình thường, hiện tại phải ăn nhạt một chút." Đáy mắt Nhạc Mặc tràn đầy ôn nhu, tiếp tục đút cho nàng.
"Ta không muốn ăn, không có khẩu vị"
"Ngoan, ăn thêm một chút, " nhìn vẻ mặt rối rắm của bé con, Nhạc Mặc vẫn đưa cái muỗng tới như cũ.
Bảo Nhi tức giận, cắn chặt cái muỗng trong miệng không nhả ra. Nhạc Mặc khẽ thu về, cho nên không thu lại được.
Không che giấu được vui vẻ nhộn nhạo, "Bảo Nhi, cẩn thận răng của nàng rụng mất, sẽ không có cơ hội ăn thịt nữa." Nhạc Mặc hăm dọa.
Bảo Nhi cũng mặc kệ, nhận lấy chén trong tay Nhạc Mặc, lấy cái muỗng xuống, múc một muỗng đút tới khóe miệng Nhạc Mặc.
"Thế nào, chàng ghét bỏ ta?" Thấy Nhạc Mặc không há miệng, Bảo Nhi tức giận.
Để tránh cho bé con xù lông, Nhạc Mặc đành phải há miệng ăn. Kết quả là tình cảnh biến thành thế này, bệnh nhân trên giường, bưng chén, đút cho người ngồi dưới giường.
Một chén cháo, rất nhanh thấy đáy, "Ừhm, thật ngoan!" Bảo Nhi đưa tay sờ sờ gương mặt Nhạc Mặc. Nhạc Mặc bất đắc dĩ nhận lấy cái chén trong tay bé con kia.
"Tướng công, chàng lên đây ngủ với ta" Bảo Nhi đột nhiên làm nũng gọi Nhạc Mặc.
Nhạc Mặc đành phải ném chén qua một bên, cởi giày và vớ đã sớm ướt đẫm kia ra, lên giường.
Nhạc Mặc chưa bao giờ biết Bảo Nhi còn có lúc dính người như thế, giằng co cho tới trưa. Không ngờ bé con bị bệnh mà tinh lực vẫn tràn đầy như thế, quấn lấy hắn, trêu chọc hắn. Nhạc Mặc không có biện pháp, đành phải nhịn, tất cả chỉ có thể đợi bé con hết bệnh lại nói.
Buổi chiều vốn định về nhà, nhưng trời không tốt, lại bắt đầu mưa to như trút nước, dù giấy hoàn toàn không làm nên chuyện gì, chỉ có thể ở bên cạnh tìm một quán trọ nhỏ, tạm thời ở một đêm, đợi mưa tạnh.
Vốn định đặt cho Trương Đại Thúc một gian phòng, nhưng Trương Đại Thúc nói có một lão bằng hữu nhà ở gần đây, tự mình có thể đến đó ở nhờ một đêm, Nhạc Mặc cũng không nói gì nữa.
Lúc trời chuyển sang một màu đen, mưa mới dần dần ngừng lại. Chợ đêm Trấn trên cũng bắt đầu náo nhiệt lên, Bảo Nhi nhìn người lui tới, trong lòng cũng ngứa ngáy, không chịu được.
Nhạc Mặc nhìn ở trong mắt, nhưng cũng không làm rõ, mang áo ngoài giặt xong phơi trên giá đỡ ở bên cạnh.
"Tướng công"
"Ừ"
"Bên ngoài mưa đã tạnh"
"Ừ"
"Hết mưa rồi" Bảo Nhi tiếp tục nói dong dài.
"Ừ" Nhạc Mặc sao không biết tâm tư của nàng, chẳng qua là bệnh của nàng vừa mới khỏi, vẫn nên chú ý nhiều một chút.
"Tướng công" Bảo Nhi bò xuống giường, ôm eo Nhạc Mặc. Nhạc Mặc cũng không nói chuyện, cầm cái khăn lau tay.
"Bảo Nhi ghét tướng công!" Giận dữ bò lên cửa sổ, được, xem chàng có lo lắng hay không.
"Hồ đồ" Nhạc Mặc trực tiếp ôm bé con kia xuống, "Ngộ nhỡ té xuống thì làm thế nào?"
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Nhạc Mặc, Bảo Nhi phải vừa đấm vừa xoa, đưa tay vắt qua cổ Nhạc Mặc, "Tướng công, Bảo Nhi muốn đi ra ngoài một chút" giọng nói nũng nịu này, ai nghe mà có thể không mềm lòng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT