Nhạc Mặc thấy con mắt Bảo Nhi đỏ ngàu, giống như là đã khóc, ngọn lửa đè nén trong lòng cũng không nhịn được nữa.
Nhạc Mặc lạnh lùng quét mắt qua Nhạc bà tử và Lưu thị, "Nhạc Đông, ngươi tốt nhất nên quản lý nhà của mình cho tốt. Ngươi có còn ra dáng một người đàn ông hay không!"
Giọng nói cứng rắn, không có một chút độ ấm. Bảo Nhi cũng kinh hãi, đây là tướng công ôn hòa kia sao? Ca đều không gọi, nương cũng không kêu.
Nhạc Mặc trực tiếp kéo Bảo Nhi qua, ra khỏi sân. Chỉ chừa lại ba người còn trong bộ dạng người đáng thương còn chưa tỉnh táo lại kia.
Trong lòng Bảo Nhi bọn họ còn chưa được xếp vào vị trí thù hận, chỉ có thể nằm trong hàng ngũ người đáng thương.
Bảo Nhi ngoan ngoãn đi bên cạnh Nhạc Mặc, người này cứng rắn lên thật sự rất không tầm thường á, ta vẫn luôn cho rằng hắn chắc chắn sẽ không nổi giận. Xoay đầu lại nhìn một chút.
"Bảo Nhi bị hù sợ?" Nhạc Mặc muốn kéo tay Bảo Nhi, nhưng hiện tại hai cái tay của Bảo Nhi đều dùng ở trên người con chó, chán ghét trong lòng đối với chó lại sâu thêm vài phần…
"Về sau chàng có thể sẽ nổi giận với ta hay không?" Bảo Nhi mở to mắt nhìn Nhạc Mặc."Sẽ không có một ngày như vậy." Đôi mắt Nhạc Mặc trầm xuống. Bảo Nhi, chúng ta nhất định sẽ bên nhau đến già!
Hiện tại ước chừng cũng đã một giờ rồi, bụng Bảo Nhi cũng đói sắp dẹp rồi. Nhạc Mặc trực tiếp rán một cái bánh cho Bảo Nhi, bảo Bảo Nhi ăn kèm dưa muối, lót dạ trước.
Lần trước bọn họ đi vào trấn lại mua về một cái chảo, như vậy thuận tiện không ít. Nhạc Mặc vốn muốn nấu thêm chút cơm cho Bảo Nhi, nhưng Bảo Nhi không muốn, bản thân mình cũng ăn tạm đỡ.
Đậu Đậu sợ là đói bụng lắm rồi, Bảo Nhi trực tiếp dùng nước ấm ngâm bánh nở ra đút cho nó ăn. Tiểu Đậu Tử ngoắt ngoắt cái đuôi, ăn rất là vui sướng.
Buổi chiều Bảo Nhi được mở mang kiến thức thế nào là sao lá trà, suy cho cùng thì chính là cảm thấy rất phiền toái, chú trọng độ lửa, chú trọng thủ pháp, vừa chà xát vừa vê. Bên cạnh nhiệt độ quá cao, Nhạc Mặc không để cho Bảo Nhi đợi ở bên cạnh, Bảo Nhi không thể làm gì khác hơn là ở một bên rửa rau, để lại buổi tối làm canh.
Gần tối thì đồ tể trong thôn đến từng nhà rao hàng bán thịt heo ban ngày không có bán hết, Bảo Nhi muốn uống canh xương hầm, Nhạc Mặc liền mua một cân thịt cùng hai khúc xương sườn lớn. Mang thịt đi ướp, giữ lại làm thịt om cho Bảo Nhi, buổi tối thì ăn canh xương rau cải.
"Tướng công, hiện tại là niên đại gì?" Ngẫm lại đến đây lâu như vậy rồi, cũng không quan tâm tới vấn đề này lắm.
"Bây giờ là Gia Dục năm bảy mươi tám." Nhạc Mặc gắp cho Bảo Nhi một cục xương sườn nhỏ.
Gia Dục? Trong lịch sử có sao? Bảo Nhi thật sự là một kẻ lơ mơ, xuất thân từ khoa học tự nhiên, những thứ niên hiệu gì đó thật sự không biết.
"Vậy bây giờ ai làm Hoàng đế ạ?" Bảo Nhi nhích lại gần bên cạnh Nhạc Mặc, vừa bới cơm, vừa xoay đầu.
"Bảo Nhi, đây là kiêng kỵ, không thể gọi thẳng tục danh hoàng thượng." Lúc này Đậu Đậu ở trên đất, đi tới bên chân Nhạc Mặc, Nhạc Mặc trực tiếp dùng chân đẩy nó về phía góc tường.
"Chàng nói nhỏ với ta, ta không nói ra ngoài đâu." Bảo Nhi giống như bảo đảm, giơ tay nhỏ bé lên.
Nhạc Mặc đành phải nghe theo, "Hoàng thượng bây giờ là Mộ Dung Trạch." vừa nói vừa dùng chân cản trở Đậu Đậu, không cho phép nó đến gần Bảo Nhi. Đậu Đậu rất không vui, kêu ứ ứ.
Bảo Nhi cúi đầu nhìn xuống, Nhạc Mặc nhanh chóng thu hồi chân của mình. Tiểu Đậu Tử vui vẻ đến cọ chân Bảo Nhi, nhìn bộ dạng đáng yêu này, Bảo Nhi thưởng cho Đậu Đậu một cục xương. Tiểu Đậu Tử ngậm xương vui vẻ vây vòng quanh Bảo Nhi.
Nhìn ánh mắt của bé con không hề chớp mắt chỉ nhìn chằm chằm con chó, Nhạc Mặc có chút tức giận không tên. Một con chó đánh bại được hắn?
Cơm nước xong, Bảo Nhi cảm thấy trên người nhớp nhúa, thời tiết càng ngày càng nóng rồi, buổi tối không tắm cả người đều không thoải mái.
"Tướng công, có nước nóng không? Ta muốn tắm." Nhạc Mặc đang xếp củi đốt, hôm nay trời đầy mây, buổi tối trời có thể sẽ mưa."Bảo Nhi, chờ một lát nhé, nước đang đun trong nồi."
"Oh, được rồi" Bảo Nhi cũng giúp Nhạc Mặc xếp củi đốt.
Phòng nhỏ ở Trà viên là một gian phòng được mở tạm ra, bởi vì phải thổi lửa nấu cơm, chỉ có thể gộp phòng bếp và chỗ ngủ dùng màn trúc tách ra, chỗ tắm cũng chỉ có thể tiếp tục tách ra ở rìa bên cạnh. Lúc tắm treo rèm lên, tắm xong trực tiếp kéo xuống là được.
Nhạc Mặc đổi nước tắm xong bảo Bảo Nhi tắm trước, Bảo Nhi cảm thấy Nhạc Mặc bận rộn cả một ngày, trên người khẳng định càng khó chịu hơn, đùn đẩy bảo Nhạc Mặc tắm trước. Nhạc Mặc cũng không nói gì, khóe miệng tràn đầy vui vẻ. Bảo Nhi biết thương người rồi, điềm tốt!
Nhạc Mặc tắm ở bên trong, Bảo Nhi thì ở phòng trong đùa với Đậu Đậu."Bảo Nhi, nàng qua đây."
Nghe tiếng gọi của Nhạc Mặc, Bảo Nhi đi tới bên cạnh rèm, "Tướng công, muốn lấy cái gì sao?"
"Nàng vào đây", giọng nói mềm mỏng của Nhạc Mặc vào trong lỗ tai Bảo Nhi trở thành tràn đầy hấp dẫn. Nghĩ tới những ảnh tắm vân vân của những mỹ nam đã từng xem trước kia, nhịp tim lập tức gia tốc. Thật muốn đi vào á, nhưng nghĩ tới cơn đau đêm đó nàng thật sự không dám.
"Bảo Nhi, nàng vào kỳ lưng cho ta một chút." Oh, chỉ là kỳ lưng thôi mà, Bảo Nhi vén rèm lên đi vào.
Nhạc Mặc đang ngâm mình ở trong thùng gỗ, bọt nước trong suốt trên màu da mật ong chảy xuống, nhìn rất là hương diễm. Bảo Nhi vội vàng cúi đầu đi vòng qua sau lưng Nhạc Mặc, khóe miệng Nhạc Mặc xẹt qua một nụ cười tà mị.
Bảo Nhi nhận lấy khăn vải trong tay Nhạc Mặc, lau lung tung, tận lực không để cho tay của mình đụng phải lưng của Nhạc Mặc. Nàng sợ mình lại làm ra chuyện ngu ngốc, sẽ chủ động gặm Nhạc Mặc.
Nhạc Mặc tự tại khoác hai cánh tay lên mép thùng gỗ, "Bảo Nhi, nàng phải dùng tay chà cho tướng công, dùng khăn vải sẽ chà không hết." Nhạc Mặc nhếch môi nhắc nhở.
Nhạc Mặc vừa nói như thế, Bảo Nhi cũng chỉ có thể ném khăn vải xuống đổi sang tay. Dè dặt đặt tay lên sau lưng Nhạc Mặc. Cảm giác thật tốt á, Bảo Nhi bắt đầu tâm viên ý mã (đang nghĩ chuyện này, thoắt cái lại nghĩ sang chuyện khác).
"Bảo Nhi, nàng lùi xuống phía dưới một chút" Nhạc Mặc đổi vị trí, bởi vì như thế nên Bảo Nhi có thể nhìn thấy toàn bộ sau lưng Nhạc Mặc.
"Thùng quá cao, ta với không tới phía dưới." Bảo Nhi chà xát sinh ra hứng thú, thử một chút không ngờ với không tới.
"Vậy nàng mau vào đây chà cho tướng công một chút đi, chút nữa nàng cũng phải tắm mà, quần áo ướt cũng không sao." Nhạc Mặc xoay đầu lại, rất là trấn định nhìn Bảo Nhi.
Nhìn Nhạc Mặc nghiêm chỉnh như thế, Bảo Nhi lắc đầu, vứt toàn bộ mấy cái suy nghĩ hủ nữ trong đầu kia đi.
Vịn Nhạc Mặc vào thùng gỗ, vén tay áo lên bắt đầu chà xát lớn. Cảm thụ đôi tay mềm mại kia, trong lòng Nhạc Mặc đã sắp không chịu nổi, cánh tay dài kéo tiểu nữ nhân kia qua, trực tiếp ôm lấy người.
Bốn mắt nhìn nhau, Bảo Nhi chưa phục hồi tinh thần lại. Khóe miệng Nhạc Mặc khẽ nhếch lên, đầy nhu tình. Đối mặt với gương mặt tuấn tú như vậy, Bảo Nhi nhìn đến ngây người.
Nhạc Mặc hôn lên hàng mi nét mày của nàng cuối cùng trực tiếp ngậm đôi môi anh đào vào trong miệng, quấn lấy cái lưỡi thơm tho kia.
Chờ lúc Bảo Nhi tỉnh táo lại, người ta đã xong chuyện, Nhạc Mặc đang tỉ mỉ tắm cho Bảo Nhi. Đôi mắt ướt át của Bảo Nhi nhìn chằm chằm Nhạc Mặc, Nhạc Mặc kia cả người đều thoải mái, cầm lấy áo ngoài bên cạnh bọc lấy Bảo Nhi.
Đặt Bảo Nhi lên trên giường, Nhạc Mặc tự mình mặc một cái áo mỏng. Vừa lau tóc ướt sũng cho Bảo Nhi, vừa thỉnh thoảng chiếm chút tiện nghi.
Đầu Bảo Nhi bây giờ thật sự không nghĩ được gì, như bị mắc kẹt, "Nhạc Mặc, chàng có phải là quân tử hay không?" Không còn hơi sức hỏi.
"Bảo Nhi, về sau tướng công làm thêm nhiều thức ăn ngon cho nàng ăn, bồi bổ thân thể." Nhạc Mặc nói rất là tự nhiên.
"Thế làm thức ăn ngon gì", Bảo Nhi ngẩng đầu hỏi. Khóe miệng Nhạc Mặc nở nụ cười, bé con này, đối với ăn một chút sức chống cự cũng không có, chiêu này thử là trúng.
Một đêm yên giấc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT