Mộ Dung Dục thu lại lạnh lẽo trong đôi mắt, giương mắt nhìn về phía Nhạc Mặc, khóe miệng chứa một chút đùa giỡn.
"Phải cuối tháng mới tới ngày báo cáo công tác, không ngờ Tử Hiên tới sớm như thế!"
Nhạc Mặc cụp mắt xuống, trên mặt không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, "Ngày mai chính là ngày tế quốc rồi, vừa vặn muốn đến tham gia Tế Tự."
"À?" Mộ Dung Dục nhíu mày, khẽ gật gật đầu. Biết rõ hắn nói là giả, cũng chỉ có thể như thế.
Hiện tại, hắn ta vẫn không thể hoàn toàn xác định, có phải Lục thúc và Nhạc Mặc có liên hệ mật thiết hay không. Chỉ là, nếu các ngươi có liên lạc, đây chẳng phải là còn có cách hay để làm rồi, cũng giảm đi cho ta một chút tâm lực.
Mộ Dung Dục bưng chén lên, ra hiệu Nhạc Mặc uống trà, trong mắt xẹt qua một chút âm lệ. Lúc ngước mắt lên thì tất cả đều sóng êm biển lặng.
"Tử Hiên đã tới tham gia Tế Tự, chi bằng hôm nay ngụ ở nơi này của Bổn cung, ngày mai theo Bổn cung cùng nhau tham gia."
Mộ Dung Dục làm như đột nhiên nghĩ tới, ngoài mặt thì đề nghị, thực tế lại mang theo ý vị sắp đặt.
"Tử Hiên sao dám cùng thái tử điện hạ cùng nhau tham dự, thầm nghĩ ngày mai có thể ở bên ngoài Tế Tự là được rồi, cũng không dám vượt quá thân phận."
Nhạc Mặc lạnh nhạt nói.
Mộ Dung Dục vốn muốn mượn cớ này giam Nhạc Mặc ở trong phủ thái tử, nhưng Nhạc Mặc nói như thế, Mộ Dung Dục cũng không có lý do kiên trì nữa. Trong vòng Tế Tự Hoàng gia không cho người không phải là hoàng tộc tham gia. Chỉ có sau khi Tế Tự trong vòng trong tông miếu xong, mới có nghi thức tế thiên vòng ngoài. Hai nghi thức đều cùng một ngày, nhưng một là buổi sáng, một là buổi trưa, thời gian hoàn toàn không đụng nhau.
"À, là Bổn cung đường đột, thiếu chút nữa Bổn cung quên, Tế Tự tông miếu là không cho phép người ngoài tham gia!"
Mộ Dung Dục đặc biệt nhấn mạnh hai chữ người ngoài, nhưng không nhìn thấy lạnh nhạt hay gì cả, ngay cả chút cảm xúc, cũng bắt không tới.
Nếu không phải thực lực của người nọ, hắn ta thật sẽ cho rằng mình lầm.
Như vậy xem ra, Nhạc Mặc càng khó đối phó hơn hắn ta tưởng tượng, bây giờ, cũng chỉ có thể chờ sau khi Tế Tự mới có thể xử lý.
Lần Tế Tự này, Mộ Dung Trạch vô cùng coi trọng, hắn ta cũng phải xuất toàn tâm, đây chính là cơ hội biểu hiện đầu tiên. Như thế, càng có thể cũng cố địa vị của hắn ta. Cho dù tương lai, Mộ Dung Trạch có ý khác, nghĩ đến các đại thần trong triều cũng sẽ không tán đồng. Cho nên, lúc này đây, hắn ta không cho phép bất kỳ sai lầm nào xảy ra!
Sau khi Nhạc Mặc đi không bao lâu, Mộ Dung Dục vội vàng vào cung. Hắn ta nghĩ phải thử thái độ của Mộ Dung Trạch một chút, nếu không, hắn ta ăn không ngon ngủ không yên.
Hai ngày nay Mộ Dung Trạch đột nhiên già hơn rất nhiều, trên triều Mộ Dung Dục vẫn chưa nhìn ra cái gì. Hôm nay, nhìn ở khoảng cách gần, trong lòng lại có chút cảm xúc lạ lẫm khác. Chỉ là, rất nhanh đã bị dã tâm của hắn ta che mất.
"Tìm trẫm có chuyện gì?"
Mộ Dung Trạch ngước mí mắt hơi có vẻ nặng trĩu lên, chỉ có điều ánh mắt tinh nhuệ lại không thể bỏ qua.
Mộ Dung Dục lập tức lên tinh thần phòng bị, xốc lại mười hai vạn phần tinh thần. Hắn ta không cho phép Mộ Dung Trạch bắt được một chút khuyết điểm.
"Hài nhi muốn đến tiếp thu giáo huấn của phụ hoàng. Ngày mai chính là đại điển Tế Tự, nhi thần đã làm xong tất cả chuẩn bị. Chỉ là còn có chút chỗ, hi vọng phụ hoàng dạy bảo nhiều hơn."
Mộ Dung Dục ra vẻ khiêm nhường thuận theo.
"Đã chuẩn bị vẹn toàn, không cần trẫm răn dạy, chuẩn bị cẩn thận là được."
Mộ Dung Trạch giọng điệu nhẹ nhàng, lại cúi mí mắt xuống, ánh mắt làm như nhìn chăm chú tấu sớ ở trước mặt.
Sóng mắt Mộ Dung Dục khẽ dao động, vội đáp một tiếng.
"Phụ hoàng, bởi vì lần này Lục thúc trở về tham gia Tế Tự, nhi thần sẽ gia tăng binh lực, để ngừa bạo động không đáng."
Thấy Mộ Dung Trạch cũng không có đáp lại cái gì, lại cười nói: "Phong thái của Lục thúc làm mọi người ao ước, có lẽ lại có không ít nữ nhi gia bị trộm đi xuân tâm rồi."
Bút son trong tay Mộ Dung Dục khẽ dùng sức, sóng mắt dao động, quét qua một chút ý vị sâu xa.
Mộ Dung Dục lập tức thu lại nụ cười, "Phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định an bài thật kỹ." Từ từ lui xuống.
Vừa ra khỏi Ngự Thư Phòng, chận mày Mộ Dung Dục lập tức nhíu lại.
Vừa rồi hắn ta cố ý ám chỉ, chính là muốn nhắc nhở Mộ Dung Trạch chuyện năm đó, để gợi lại lửa giận trong lòng ông ta.
Chỉ cần Mộ Dung Trạch vẫn còn hận ý với Mộ Dung Phong, như vậy Nhạc Mặc đi gần với Mộ Dung Phong như thế, đối với Mộ Dung Trạch mà nói, không thể nghi ngờ là càng kích thích hơn. Ông ta chắc chắn sinh lòng thầm hận. Cho dù ông ta muốn đền bù cho đứa bé kia, cũng không thể sử dụng toàn bộ thật tâm. Như thế thì, vị trí của hắn ta cũng sẽ ngồi vững vàng.
Chỉ là, phản ứng của Mộ Dung Trạch lại mang ý vị không rõ, điều này làm cho hắn ta không thể không an bài thêm một chút kế hoạch, để ngừa ngộ nhỡ.
Thật ra thì trong lúc Nhạc Mặc chân trước mới vừa bước ra, thì Bảo Nhi chân sau đã ra khỏi viện kia. Nhạc Mặc phân phó những người đó bảo vệ nàng thật tốt, ngược lại không có căn dặn bọn họ không cho nàng ra khỏi viện. Cũng chính là thiếu một câu nói, những người đó cũng không thể ngăn cản nàng.
Như thế, đương nhiên nàng không thể trở thành gánh nặng của hắn, nàng thầm nghĩ mau mau an bài chuyện Thủy Các, như vậy thì sẽ có bảo đảm lớn hơn.
Tiểu Đông Tử đã tới Trung Thành, nơi đây vốn là chỗ hắn quen thuộc, làm việc, thì càng thêm dễ dàng không ít.
Nàng cho tiểu khất cái một lượng bạc, cũng nói rõ một ngày sau nàng sẽ đi tìm bọn họ. ‘thời tiết càng ngày sẽ càng ấm’, nói cách khác băng tan rồi, thế lực Thủy Các cũng phải bắt đầu bố trí.
Đây là ám hiệu giữa nàng và Tiểu Đông Tử. Nghĩ đến, hiện tại lực lượng bốn bộ nhận được tin đã gom lại một chỗ, đang chờ sắp xếp của nàng.
Nàng không lo lắng Nhạc Mặc sẽ biết những chuyện này, những thế lực này sớm muộn cũng sẽ giao vào tay hắn. Nước, không chỗ không vào, có thể dựa vào hoàn cảnh hóa thành các loại hình thái. Thượng Thiện Nhược Thủy (*), đủ để chứng minh nước cường đại, trong sự nhu hòa mềm mỏng, có sự dẻo dai vô cùng tận. Giống như Thủy Các, dùng lực nước mềm mại, không chỗ không thấm thấu. Hàm chứa bao la, bao quát thiên hạ.
Thượng Thiện Nhược Thủy (*): Người có cảnh giới đạo đức cao nhất cũng giống như nước. Anh ta có thể nuôi dưỡng mọi thứ và giúp đỡ mọi người xung quanh. Anh ta sẽ xem mình thấp hơn mọi người - cũng như nước bổ sung cho sông, hồ và biển cả, dùng thiện đối đãi vạn vật. Anh ta sẽ mềm như nước, không bao giờ tranh đấu với người. Nhưng theo thời gian, nước có thể thay đổi hình dáng của cả đá và núi, vì thế ngay cả người có trái tim lạnh lùng nhất cũng bị thay đổi. Thượng thiện nhược thủy nhắc chúng ta hãy hướng tới cảnh giới đạo đức và tinh thần cao thượng.
Thủy Các chia làm bốn bộ.
Thượng bộ, tổng trách võ lực, tất cả đều là huấn luyện theo hiện đại hóa, thích hợp đấu cận thân, dùng đánh úp tập kích.
Hạ bộ, tổng trách tình báo, thành viên đều có khinh công thêm thuật dịch dung hạng nhất, dùng ở mọi nơi.
Tả bộ, tổng trách chiến trường, có thể trở thành quân tiền trạm, tinh thông các loại chiến thuật. (Dĩ nhiên, cũng chỉ giới hạn trong các chiến thuật Bảo Nhi biết).
Hữu bộ, tổng trách trù bị, thành viên bộ phận này cần tinh thông tất cả, hợp thời đúng lúc thay thế bổ sung. Cũng là lực lượng kiên cố nhất.
Nguồn gốc tất cả thành viên đều là do Tiểu Đông Tử và Đỗ Quyên toàn quyền phụ trách, phần lớn là cô nhi và người có cuộc đời bất hạnh. Thủy Các đối với bọn họ mà nói, chính là chỗ dựa duy nhất.
Căn cứ theo tờ giấy Tiểu Đông Tử đưa cho nàng, Bảo Nhi rất nhanh tìm được nơi kia. Chung quanh đều là người lui tới, vậy mà là giao lộ của một phố xá sầm uất.
Mẹ của tôi ơi, Tiểu Đông Tử, ngươi đây là muốn chết hả! Dám khiêu chiến quyền uy của ta, đợi tí nữa xem ta có bóp chết ngươi không.
Lúc liếc thấy một đứa trẻ đang ngồi bên tường thì cười một tiếng. Mua hai que kẹo hồ lô từ đại thúc bán kẹo hồ lô bên cạnh, vừa gặm, vừa đi về phía đứa bé kia.
Đôi mắt đứa bé kia sáng long lanh, nhìn thật là làm cho người ta thương, quá đáng yêu! Bảo Nhi đưa một que hồ lô qua, đứa bé kia nhận lấy liền gặm, cũng không quên chỉ một đường cho nàng.
Bảo Nhi nhân cơ hội ngắt gương mặt mềm mại kia một cái, đi qua hướng đó. Đi khoảng mười phút, thì nhìn thấy một tiểu viện rất đặc biệt phía trước phơi vải voan mỏng mùa hè. Bảo Nhi quay đầu lại liếc nhìn một vòng, đẩy cửa đi vào.
Quả nhiên nhìn thấy người nọ bắt chước trẻ con ở đó quét sân, Bảo Nhi xông tới cho một cái tát.
"Hay hén, lại tính được ta tới đây, còn dám thám thính ta, rất can đảm!"
Đông Tử vội cười, kéo người đi vào trong nhà.
Thường ngày Bảo Nhi rất tùy ý với bọn họ, không có phân chia thân phận gì. Trừ lúc an bài nhiệm vụ, mọi người coi nàng là người đứng đầu. Trong giờ rỗi, nguyên một đám đều rất trâu, hoàn toàn không thèm nghía đến nàng. Nàng cũng quen tùy tiện, cũng không quản.
Vào trong phòng, lại vào cửa ngầm, đi vòng qua một sân nhỏ khép kín khác.
Bảo Nhi hài lòng quan sát một phen, xem ra, công tác bảo mật làm được rất hiệu quả. Không tiếc tán dương một phen.
Nhưng người dẫn đầu bốn bộ người ta kia cũng không có biểu lộ gì, bộ dạng chết chóc thâm trầm. Bảo Nhi không khỏi nhếch miệng, chẳng lẽ cường độ huấn luyện quá lớn, luyện người ngu luôn rồi?
Mấy người vừa nhìn sắc mặt của Bảo Nhi cũng không cho nàng vẻ mặt tốt, đều khinh bỉ quăng cho nàng một cái xem thường.
Bảo Nhi lập tức bùng nổ, wow, cả đám đều hư như trâu, xem ra, phải dọn dẹp lại một phen. Nguyên một đám thiếu đòn!
Không còn bộ dạng đùa giỡn chọc cười, sắc mặt trầm xuống. Năm người ở bên trong bao gồm Tiểu Đông Tử, lập tức nghiêm túc.
Đương nhiên bọn họ biết rõ, khi nào thì có thể chơi, khi nào thì không thể chơi. Hôm nay, đến hội họp sắp xếp, đó là không cho phép một chút lười biếng. Thủ đoạn của chủ tử, bọn họ đã từng lĩnh giáo, ai dám không phục!
"Ngày mai chính là ngày tế quốc của Lan Khải, buổi sáng là Tế Tự tông miếu, buổi trưa là tế thiên cầu phúc. Hạ bộ mang đến tin tức gì không?"
Bảo Nhi nhướng mày, nhìn về phía người dẫn đầu hạ bộ.
"Chúng thuộc hạ tra xét hai ngày, thủ vệ của Tế Tự tông miếu toàn bộ do Phượng gia quân phụ trách, là do Mộ Dung Dục an bài."
"Dẫn đầu là Phượng Lăng Vũ?"
"Đúng vậy"
Bảo Nhi híp mắt lại, cơ hội như vậy, có thể nào bỏ qua nó.
………………..
Dựa theo những tin tình báo hạ bộ có được kia, lần này Bảo Nhi sắp xếp từng cái một.
Lúc sắp xếp gần xong rồi, đột nhiên có người báo lại tiền viện có người xông vào, đang cùng người không rõ thân phận đọ sức không phân cao thấp.
Bảo Nhi lập tức mày cau lại, đám người kia là ám vệ của Nhạc Mặc, người xông vào không biết là ai?
Vội phân phó những người khác thông qua đường ngầm rời đi, một mình đi vòng qua đầu tường viện. Vừa nhìn thấy, vội nhảy ra ngoài.
"Dừng tay!"
Qủa nhiên ám vệ nghe lời thu tay lại, nhưng cũng không có ẩn đến chỗ tối, mà chỉnh tề đứng nghiêm một bên, cảnh giác nhìn chằm chằm người toàn thân lạnh nhạt kia. Bởi vì chủ tử của bọn họ hạ tử lệnh, tuyệt đối không cho phép gương mặt của người đó tới gần phu nhân nửa bước.
"Bảo bảo, bọn họ làm ta bị thương….."
Mộ Dung Thanh ra vẻ vô tội bị uất ức, vuốt tay áo đi về phía Bảo Nhi.
Ám vệ bên cạnh lập tức nghiêm túc lạnh lùng, bộ dạng muốn quyết đấu sinh tử.
Bảo Nhi liếc nam nhân õng ẹo kia một cái, ánh mắt quét về phía đám ám vệ kia nói: "Lui ra đi!"
Đám ám vệ trao đổi ánh mắt với nhau, vẫn đứng thẳng tắp ở đó như cũ.
Bảo Nhi phát hỏa, lời của ta chẳng có tác dụng gì? CMN!
"Lui ra!"
Trên mặt không có chút nhu hòa, ánh mắt lạnh thấu xương khiếp người.
Ám vệ lập tức cùng nhau quỳ xuống, Mộ Dung Thanh nhân cơ hội cuối cùng dời đến bên cạnh Bảo Nhi. Nhưng vừa thấy ánh mắt rét lạnh kia của Bảo Nhi, lập tức dừng lại, không dám đến gần nữa.
"Phu nhân, chủ tử căn dặn, sao thuộc hạ không dám cải, người vi phạm, sẽ tự sát!"
Đầu lĩnh lên tiếng.
Sẽ tự sát? Nam nhân kia thật đúng là nhẫn tâm. Như thế, Bảo Nhi cũng nguôi giận. Quay đầu nhìn về phía tiểu yêu tinh kia nói: "Ngươi cách ta mười thước, không cho phép đến gần."
Bảo Nhi vừa nói như thế, đầu lĩnh ám vệ kia lập tức dẫn người biến mất.
Mộ Dung Thanh bộ dạng ủy khuất cực điểm, trong mắt phượng quyến rũ người đã sớm dâng lên một tầng hơi nước.
CMN! Đúng thật là công lực thâm hậu, lúc nào cũng ra nước mắt được. Nhưng mà nhìn thật sự không làm cho người ta nhẫn tâm tâm được.
"Đừng diễn nữa. Ngươi theo tới làm gì?"
Bảo Nhi ôm cánh tay dựa vào tường viện bên cạnh, liếc xéo hắn nói.
Hiện tại không phải hắn nên đi theo sư phụ của Nhạc Mặc vào trong cung sao, tại sao còn ở bên ngoài.
"Ta rất nhớ nàng."
Không có đùa giỡn, bộ dạng nghiêm chỉnh.
"Đã nói với ngươi rồi, hiện tại ta có tướng công, không có tinh lực đùa với ngươi. Đợi kiếp sau đi, ta có thể suy xét thu nhận ngươi."
Bộ dạng Bảo Nhi vẫn cười đùa như trước, nàng để lại cho hắn một nấc thang, không hy vọng hắn quá mức lúng túng. Thật ra thì trong nội tâm, càng cảm thấy bọn họ là cùng một loại người. Đáy lòng có thương tích, nhưng vẫn muốn biểu hiện vân đạm phong khinh. Chỉ là nàng đã qua giai đoạn kia, chân chính buông bỏ đau đớn. Mà hắn, vẫn còn đang giãy giụa trong vũng bùn.
Nàng rất muốn giúp hắn một chút, nhưng nàng lại không thể cho hắn ấm áp giống như Nhạc Mặc giúp nàng vậy. Chỉ có thể cười giỡn nói qua, lấy phương thức kính yêu anh trai để đối đãi. Nàng sẽ quý trọng hắn thật tốt, nhưng không phải tình yêu.
"Người ta đau tim quá…"
Mộ Dung Thanh khoa trương giữ chặt tim, vẫn không quên đá lông nheo tới đây.
Bảo Nhi triệt để hết chỗ nói rồi, cụp mí mắt xuống, ra khỏi viện.
Mộ Dung Thanh cũng không đau nữa, vội vàng đi theo đi ra ngoài. Chỉ có điều, hắn thật sự tự giác. Ngoan ngoãn giữ vững khoảng cách chừng ba thước.
Trở về phố xá sầm uất, đã sắp đến chạng vạng tối.
Nghĩ tới con yêu nghiệt kia nói muốn trở về ăn cơm tối, hẳn là cũng sắp tới rồi. Nghĩ đến tiểu yêu tinh ở đằng sau nọ, dừng chân một chút.
"Bảo bảo, ta đói bụng…"
Tiểu yêu tinh không buông tha bất kỳ một cơ hội có thể thượng vị nào, thấy Bảo Nhi vừa chần chờ, lập tức mở miệng.
Tiếng kêu này vừa cất lên, người chung quanh đều nhìn lại. Người qua đường vốn đang đi ở chính giữa Bảo Nhi và Mộ Dung Thanh đồng loạt đều dời khỏi vị trí, chừa lại một đường nhỏ thông suốt.
Bảo Nhi hung hăng trợn mắt liếc nhìn nam nhân kia một cái, không hề phản ứng đến hắn nữa, tự mình đi về phía trước.
Chiêu này của Mộ Dung Thanh thất bại, lập tức chỉnh đốn lại, tiếp tục đuổi theo.
Chỉ là, đến một giao lộ, lại bị hai người ăn mặc mộc mạc ngăn cản. Đương nhiên hắn biết là ai, bọn họ từng so chiêu, tuyệt đối hắn ăn đủ.
Nơi này không phải chỗ dây dưa, lại nghĩ, hẳn là nam nhân kia đã trở lại. Có chút cô đơn liếc giao lộ trống trải kia một cái, xoay người lẫn vào đám đông kia.
Bên trong phòng trong tiểu viện, con yêu nghiệt nào đó nghiêng dựa vào trên giường, khẽ nhếch cằm, trong mắt chứa đầy nghiêm nghị, nhìn tiểu nữ nhân thành thật đứng kia.
"Tướng công, chàng về rồi!"
Mỗ nữ miệng giống như bôi mật, tiếng gọi mềm mỏng nhu hòa! Dịch từng bước đến.
Người trên giường nhìn thấy bộ dạng nịnh hót kia, một cơn giận dữ còn sót lại trong mắt kia cũng hóa thành hư không rồi.
"Nếu không về nữa, sợ là có người muốn thành tinh rồi!"
Nhạc Mặc có điều ngụ ý, vòng vèo nói nàng không thành thật.
"Sao có thể chứ!"
Mỗ nữ nháy đôi mắt sáng long lanh, cọ vào trong ngực kia. Ôm lấy bắp đùi đặt bên cạnh kia bắt đầu xoa bóp.
Mỗ nam bất đắc dĩ, trong mắt phượng hiện lên vẻ cưng chìu. Có chút bá đạo ôm người vào trong ngực thật chặt, đối mặt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mỵ kia.
"Lúc vi phu đi đã dặn dò nàng thế nào? Hửm?" Giọng nói hơi có vẻ trầm thấp, âm cuối mang theo hàm xúc khác. Thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kia, không buông tha một chút biểu tình nào.
"Ha ha, ha ha"
Mỗ nữ toét miệng cười, tay bên cạnh bắt đầu chơi đùa, muốn cuối đầu xuống, nhưng lại bị mỗ yêu nghiệt kéo lên.
"Bảo Nhi càng ngày càng không để vi phu vào trong mắt rồi."
Nhạc Mặc chuyển thấp giọng xuống, xen lẫn một chút cô đơn, làm cho người nghe trong lòng chua xót.
Nhìn đôi mắt có chút ảm đạm kia, Bảo Nhi lập tức dừng chơi đùa trong tay lại. Đầu nhỏ kề qua cái đầu kia nhỏ giọng nói xin lỗi.
Hai người kề đầu nhau thì thầm khe khẽ, một phòng lưu luyến.
Hôm sau, ngàn vạn dân chúng tề tụ về Trung Thành, trên đường vốn rộng rãi, đều đứng đầy người nhốn nha nhốn nháo tham gia cúng tế.
Ánh nắng ban mai mới vừa lên, sương lạnh trên mặt đất còn chưa tan. Trước Chung Lữ Môn người ta đã tấp nập, tất cả mọi người đều trông ngóng nghi trượng hoàng gia sắp sửa ra ngoài, đều mong muốn thấy mặt rồng.
Ngày tế quốc vì thể hiện tôn chỉ yêu dân như con, hoàng thượng sẽ ngồi sa giá xuất hành, lượn quanh thành một vòng, tiếp nhận thần dân quỳ lạy.
Mọi người kiển chân trông mong, đều chờ đợi giây phút Chung Lữ Môn kia mở cửa ra.
Giây lát, một tiếng hô hào vang trời, dân chúng ở bên ngoài chấn phấn nhìn quanh. Sau tiếng hô hào, Chung Lữ Môn nặng nề mở ra.
Hai đội cấm vệ thiết giáp bảo vệ Mộ Dung Dục toàn thân nhung trang và Phượng Lăng Vũ chếch phía sau đi ra.
Cấm vệ thiết giáp lập tức chia làm hai bên, phòng thủ ở hai bên đường chính, ngăn cách dân chúng muốn vượt lên đường chính.
Mộ Dung Dục mặc Kim Giáp, trên người khoác hồng bào tơ vàng, đầu tóc ngay ngắn đội kim quan khảm ngọc, cả người khí phách hăng hái, tư thế oai hùng cao ngất.
Hắn quét mắt một vòng, nắm chặt dây cương, giục ngựa tiến vào bên trong cửa.
Phượng Lăng Vũ mặc Ngân Giáp, cầm trong tay một cây ngân thương Hồng Anh, trên mặt nghiêm nghị lạnh lùng, cũng theo Mộ Dung Dục tiến vào trong cửa.
Ngay sau đó các Tế Ti theo Đại Tế Ti dẫn đầu, ra khỏi Chung Lữ Môn, quỳ ở cửa ra vào, ngửa mặt lên trời dập đầu bái lạy. Một phen cầu khẩn kết thúc, chia ra hai bên cúi đầu đứng thẳng.
Lúc này, sa giá bát giác kim đỉnh chầm chậm đi ra, tám con Kim Long trên nóc, đầu rồng ngửa mặt hướng lên trời. Kim sa phiêu đãng, nghiêm trang mà lại oai phong.
Hai bên cung thị nối đuôi nhau ra, cầm trong tay khay kim ngân, trong khay bày các loại trái cây quý hiếm. Mộ Dung Dục và Phượng Lăng Vũ dẫn theo hai đội nhân mã chia ra hai bên trái phải bảo vệ sa giá.
Theo sa giá kia ra Chung Lữ Môn, dân chúng đang trông mong ở hai bên lập tức quỳ xuống đất bái lạy, tung hô vạn tuế.
Sau khi sa giá của Mộ Dung Trạch đi ra, ngay sau đó là phượng liễn của Thái hậu, tiếp theo là Phượng Thừa Kỳ.
Khi mọi người thấy người ngồi trong sa liễn cuối cùng thì tất cả đều sững sờ.
"Ah, đó là Cảnh vương gia của chúng ta!"
Trong đám người không biết ai hô lên một tiếng, ngay sau đó là tiếng kêu gào bái lạy đinh tai nhức óc. So với sa giá phía trước kia chỉ có hơn chứ không kém.
Mộ Dung Thanh cưỡi ngựa đi bên cạnh sa liễn, nghe thấy tiếng bái lạy vang vọng khác thường này, không khỏi nhíu nhíu mày, tay kéo dây cương cũng bất giác nổi lên gân xanh.
Người trong sa liễn không có bất kỳ phản ứng nào, bình tĩnh không gợn sóng, trấn định dị thường. Ngược lại người trong sa giá trước mặt đôi mắt đã u ám.
Khóe môi Mộ Dung Dục bất giác cong lên một đường cong ý vị sâu xa, làm như vô tình liếc về phía người trong sa giá kia. Chỉ là cách kim sa, nhìn không rõ lắm cảm xúc trên khuôn mặt kia.
Sa giá đi lượn quanh thành một vòng, cuối cùng chạy về phía từ đường hoàng gia.
Dân chúng quan viên đi theo chỉ có thể chờ ở bên ngoài từ đường, chờ nghi thức tế thiên sau tế tự tông miếu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT