“Tiểu Ca, tỉnh tỉnh.”
Đẩy thân mình lạnh lẻo của Trương Khởi Linh, Ngô Tà phản xạ có điểm tâm hoảng. Tuy nói ở chung đã đủ lâu ngày, nhưng cậu vẫn không quá thích ứng với thân thể không có tim đập không có hô hấp nhưng lại lạnh như băng này. Là nói, Trương Khởi Linh như vậy hoàn toàn làm cho cậu phán đoán không được rốt cuộc là ngủ vẫn là chết……
“Ân……?” Mơ mơ hồ hồ lên tiếng, Trương Khởi Linh nhắm mắt lại tựa vào ghế nằm không nghĩ động. Tuy đạo hạnh cao thâm, nhưng hắn vẫn là Hạn Bạt (quái vật gây hạn hán) a, ai gặp qua có cương thi ở giữa ban ngày ban mặt sống nhảy nhót?
Trước là bởi vì đối phương còn ‘sống’ mà thở phào một cái, Ngô Tà một bên mặc áo khoác một bên hỏi:”Giữa trưa ăn cái gì? Tôi đi mua.”
“Cậu……” Trương Khởi Linh cường giữ vững tinh thần đến ứng cái tự.
Vương Minh đang lau điện thờ run run, thiếu chút nữa đập tan linh vị Nhị lão bản nhà mình.
Ngô Tà thật thực trấn định, mặc quần áo lại đợi nửa ngày, mới nhìn thấy người kia rốt cục tỉnh táo lại thêm câu “…Tùy tiện”.
Phiên cái xem thường bước ra cửa, Ngô Tà có điểm chịu không được cách nói chuyện gây shock tim này mỗi khi Trương Khởi Linh bị đánh thức mà đầu óc chưa vận hành. Là nói, phía trước anh tạm dừng như vậy rất khó làm cho người ta không nghĩ cong a. Vương Minh lần đầu tiên nghe được cư nhiên sợ tới mức hô to “Ông chủ tôi cái gì cũng chưa nghe thấy tôi sẽ không nói cho Nhị gia Tam gia ông chủ ngài không cần đuổi việc tôi”, kết quả mặt sau Trương Khởi Linh độp thêm câu “…Dưới nhà quán bánh bao”. Làm cho Ngô Tà sau lại trừ Vương Minh nửa tháng tiền lương.
Kỳ thật Ngô Tà không phải không nghĩ tới Trương Khởi Linh đây là cố ý, nhưng lại tưởng tượng đến cái mặt lạnh nhạt kia của đối phương…… Quên đi, nhân sinh trên đời, ai còn không có mấy câu đố giải không ra a.
Cầm cơm trưa trở về, Ngô Tà liền cảm thấy được di động trong túi quần cuồng chấn. Tiếp đứng lên phát hiện cư nhiên là chú hai nhà mình.
Ngô Nhị Bạch, em trai Ngô Nhất Cùng, anh trai Ngô Tam Tỉnh, một trong những tồn tại đáng sợ của Ngô gia.
“Chú hai?” Ngô Tà có điểm chột dạ. Từ lúc biết Ngô Nhị Bạch biết quan hệ giữa cậu cùng Trương Khởi Linh sau, cậu mỗi lần cùng chú hai nói chuyện đều chột dạ. Là nói, Ngô gia đến đời cậu liền tuyên cáo tuyệt hậu a! Đối với trưởng bối, thần kinh có thô nữa đều có thể teo lại, về phần vốn liền teo ý mà…… Sợ sớm đã đứt.
“A Tà.” Ngô Nhị Bạch nói chuyện ngữ tốc không mau, thanh âm cũng không cao, nhưng chính là không hiểu lộ ra cổ khí diễm không thể kháng cự. Có thể ở trước mặt phần khí diễm này còn dám gẩy trứng bới xương, Ngô Tà trừ bỏ chú ba Ngô Tam Tỉnh – hoặc nói là Giải Liên Hoàn bên ngoài liền chưa thấy qua người thứ hai. Đương nhiên chính cậu cũng không là người thứ hai. Cho nên Ngô Tà chính là ngoan ngoãn lên tiếng, sau đó hỏi có chuyện gì.
“Chú có ông bạn, hai đứa cháu nhà hắn cần thông qua phi chính quy xuống đất.” Ngô Nhị Bạch thản nhiên giải thích, “Để ‘cái’ trong phòng cháu phụ trách đi.”
Ngô Tà co giật da mặt, cái gì kêu ‘cái’ trong phòng cậu? Nghe đứng lên giống như là cậu đem Trương Khởi Linh kim ốc tàng kiều. “Chú hai, chú làm chi không tìm chú ba?”
” Chú ba con tuổi tác đã cao.” Trong lời Ngô Nhị Bạch nghe ra một chút đuối lý.
Ngô Tà mãnh hấp một hơi, cố nén xúc động ném bay di động.
” Hai người kia hôm nay hẳn là đến, chú đã đem địa chỉ cửa hàng của con cho họ. Nếu con còn ở bên ngoài thì về mau chút.” Nói xong, Ngô Nhị Bạch rõ ràng lợi lạc cúp máy.
Xanh mặt trở về Tây Linh Ấn Xã, Ngô Tà trong lòng đem chú ba nhà mình ân cần thăm hỏi vô số lần. Ân cần thăm hỏi chú hai là không dám, ân cần thăm hỏi tổ tông chú hai lại tương đương ân cần thăm hỏi chính tổ tông mình, bất đắc dĩ Ngô Tà chỉ có thể ân cần thăm hỏi chú ba, hung hăng, từ đầu đến chân, ân cần thăm hỏi.
Chính là ân cần thăm hỏi về ân cần thăm hỏi, chuyện chú hai giao nên hoàn thành vẫn phải hoàn thành. Ngô Tà quyết định trở lại cửa hàng sau gọi cho chú hai, cho dù là có muốn dẫn người xuống đất, ít nhất cũng phải hỏi thăm rõ ràng thân phận đối phương, ý đồ đến chứ?
Từ lúc bước vào cửa Tây Linh Ấn Xã, sắc mặt Ân Kiên sẽ không tốt xem. Nơi này tiệm bản in, tiệm đồ cổ rất nhiều, nếu đổi thành dượng út mê khảo cổ nhà y lại đây, tám phần là tâm hoa nộ phóng không nghĩ về nhà. Nhưng hiện tại đứng ở nơi này chính là y, vị chưởng môn đạo thuật thế gia Ân gia, nhìn thấy quỷ khí, oán niệm duyên miên không dứt theo các cửa hàng này phiên trào ra đến, trời biết y là mất bao nhiêu khí lực mới không kéo cái thiên lôi đánh xuống đem nơi này oanh thành một mảnh đất cằn.
” Anh Kiên, lạnh……” Hà Bật Học kéo kéo tay áo Ân Kiên, nhịn không được có điểm phát run, nghĩ muốn ói. Chưa từ bỏ ý định ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đỏ nhô cao ngàn dặm không mây, sao như loại khí hậu có độ ấm này? Không khỏi rơi lệ đầy mặt. Nghe nói hiện tại nơi anh đang đứng này kêu Tây Linh Ấn Xã không phải Tây Linh Quỷ Xã a, vì cái gì âm khí còn có thể thịnh vượng thành này đức tính?
“Shit!” Thầm mắng một tiếng, Ân Kiên rút ra lá bùa đốt cháy đút cho Hà Bật Học. Bọn họ là đến nhờ người làm việc, không phải đến trừ tà trừ quỷ! Làm ơn đừng tìm việc cho y nữa!
” Trước tìm cửa hàng sạch sẽ điểm nghỉ ngơi, chờ chút chúng ta lại đi tìm người.” Nhìn thấy Hà Bật Học khí sắc bắt đầu có chút chuyển tốt, Ân Kiên cẩn thận đỡ người. Dù sao đi nữa đã tìm được đại khái vị trí, có muộn hơn mười phút kỳ thật cũng không kém.
Cố hết sức gật đầu, Hà Bật Học tùy tay chỉ một nhà:” Nhà kia…… Có thể chứ?”
Ân Kiên chọn mi. Xem ra Rađa công năng của Hà Bật Học thật sự là bảo đao chưa lão, tùy tiện chỉ một ngón tay có thể chỉ đến cái mặt tiệm sạch sẽ cùng chung quanh giống như hoàn toàn không phải một thế giới. Chính là y đã quên, có câu kêu sự ra ngược đời tất có quái. Nơi duy nhất trong bãi tha ma mà đám quỷ tạp nham không dám lảng vảng, nhất định là nơi Quỷ Vương tọa trấn nột……
Cho nên, khi Ân Kiên vào cửa liếc mắt một cái nhìn đến Trương Khởi Linh đang từ ghế nằm mở mắt đứng dậy, vị thiên sư trẻ tuổi, suất khí này thầm nghĩ đem thần chuẩn linh dị Rađa bên người mình sống sinh sôi ném vào nồi lá bưởi nấu ba ngày ba đêm.
Từ lúc Ân Kiên tiến vào Tây Linh Ấn Xã, Trương Khởi Linh cũng đã phát hiện vị khách không mời mà đến này. Một thiên sư anh tuấn suất khí đến không giống là nên ăn bát cơm này, đạo thuật chưa thấy được tốt lắm, nhưng linh lực cũng làm cho người ta xem mà than thở cao thâm.
Mà chân chính làm cho hắn cảm thấy có ý tứ chính là thanh niên mặt tròn mắt to đi theo bên người thiên sư này, sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Trương Khởi Linh nhìn thấy có người bát tự có thể nhẹ đến mức này, nhẹ đến cho dù là cậu ba họ Ngô tà vận tận trời nhà hắn đều phải cam bái hạ phong. Nếu hai người kia vẫn đều là cùng nhau hành động như vậy, có thể tưởng tượng được thiên sư này bình thường qua đều là những ngày lo lắng đề phòng như thế nào.
Chính là thú vị về thú vị, là một trong số những Hạn Bạt không nhiều lắm còn lại ở nhân gian, Trương Khởi Linh cho tới bây giờ không nghĩ tới phải cùng thiên sư liên hệ. Nhưng là, trời không chiều lòng người những lời này vĩnh viễn đều là danh ngôn chí lí, cảm giác được thiên sư kia chính hướng mình đi tới Trương Khởi Linh chỉ có thể bất đắc dĩ mở mắt đứng dậy, đối diện với đôi mắt xám của người vừa bước vào.
Hạn Bạt.
Đối diện đôi mắt tối đen lạnh nhạt của Trương Khởi Linh, Ân Kiên liền cảm thấy được trong lòng hung hăng một chút. Cương thi, y không phải không gặp qua, lúc trước CK vì ngọc hồ lô mà thi biến, sau lại là quỷ cách cách Cố Luân Hòa Tĩnh vì trường sinh thạch mà chết sau trăm năm xác chết không mòn, người nào thả đi ra đều là vai diễn tàn nhẫn đại sát tứ phương, nhưng là, so ra kém trước mắt này. Đối với cực phẩm cương thi này, nếu thật sự đánh lên, nói thật, Ân Kiên không dám nói chính mình sẽ thắng.
Chính khi giằng co mắt to trừng mắt nhỏ, Vương Minh đã muốn đi lên nghênh đón:” Hai vị muốn xem cái gì a?”
Muốn nói vị Nhị lão bản này nhà mình, bề ngoài tốt thì tốt, nhưng muốn trông cậy vào hắn tiếp khách, bán hàng liền thôi, đến mua hàng a…… Vẫn là không cần trông cậy vào thật tốt. Người này cùng câm điếc không khác nhau!
” Trước nhìn xem.” Ân Kiên thuận miệng nói. Ở cửa hàng mà Hạn Bạt mở mua đồ? Lời này truyền về cô út nhà y có thể tại chỗ lột một tầng da của y. Nghĩ đến bà cô quỷ khí dày đặc kia, Ân Kiên trong lòng thu nhanh, hy vọng, hết thảy đều tới kịp.
Không hiểu được Ân Kiên trong lòng suy nghĩ cái gì Vương Minh lại nhịn không được oán thầm. Này hai khách nhân tuy thoạt nhìn đã biết rất có tiền, nhưng hiển nhiên không phải sẽ mua ở bọn họ nơi này. Đang nghĩ tới có phải hay không nên dùng phương pháp ông chủ truyền thụ mở nhạc tang đuổi người, Vương Minh lại phát hiện khách nhân mặt tròn mắt to kia thần sắc biến đổi.
Nhìn chằm chằm quầy hàng một bộ bốn kiện ngọc khí kia, Hà Bật Học ánh mắt vốn đã rất lớn càng mở lớn hơn nữa. Anh thề anh chính là tùy tiện nhìn thoáng qua, anh thật sự không cố ý tìm kiếm, thật sự không có..
“Ông chủ, ngọc này……” Chỉ vào bốn kiện ngọc khí kia, Hà Bật Học cẩn thận hỏi.
Trương Khởi Linh giương mắt nhìn xem, không trả lời, chính là một lần nữa nằm lại trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Hà Bật Học há mồm cứng lưỡi nhìn người, nửa ngày mới chuyển hướng thiên sư suất khí sắc mặt xanh mét bên người:” Anh Kiên, tôi lần đầu nhìn đến có người so với anh còn khó trị……”
” Cậu dám lấy tôi so với cương thi?” Sắc mặt Ân Kiên nguyên bản bởi vì thái độ trong mắt không người của Trương Khởi Linh mà xanh mét lại càng phát ra khó coi, trời biết y nhiều nghĩ một cái ngũ lôi oanh đỉnh đem cương thi kia oanh thành than thi.
” Cương, cương thi……” Hà Bật Học giật mình trừng mắt nhìn Trương Khởi Linh. Nói như vậy, người này ngực thật sự không phập phồng a!
Phát hiện sự thật này một giây sau, Hà Bật Học lập tức luống cuống tay chân theo ba lô tùy thân lấy ra DV. Sống sinh sôi cương thi a! Không quay lại như thế nào xứng với danh hào vương bài chế tác tiết mục của anh?
” Lạy cậu, thủ đoạn đổi mới một chút đi!” Nhìn đến Hà Bật Học không biết chết sống lấy ra DV, Ân Kiên một bàn tay chụp vào gáy anh, “Kia là Hạn Bạt! Cậu mời hắn lên tiết mục là biểu diễn hút máu vẫn là đất cằn ngàn dặm a!”
“Hút máu?” Hà Bật Học ánh mắt sáng ngời, “Này khốc!…… Tiết mục vừa khai trường, quan mộc kiểu Trung – quan mộc này chất lượng nhất định phải tốt! – bị đẩy ra từ bên trong, vị Tiểu Ca này mặc đường trang từ trong ngồi dậy, màn ảnh đặc tả, sau đó Tiểu Ca này một phen kéo mỹ nữ mặc sườn xám bên cạnh qua cắn cổ của nàng……God! Không cần nghĩ cũng đã biết nhóm chị em cô dì bác thẩm có thể thét chói tai thành cái dạng gì a! Hoặc là còn có thể……”
Một chuỗi ý tưởng dài dặc bla bla theo miệng vọt ra, Hà Bật Học càng nói càng hưng phấn.
Nhắm mắt lại nghe Hà Bật Học ở nơi này nhất nhất liệt kê phương pháp phủng hồng chính mình, Trương Khởi Linh rất muốn cười. Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể lan man tự hỏi đến mức này, phía trước còn vì một bộ ngọc khí mà kinh hãi, mặt sau lập tức có thể mưu đồ như thế nào phủng hồng một cương thi. Cho dù là Ngô Tà, chỉ sợ cũng không có biện pháp sai loạn đến cảnh giới này.
” Hà! Đồng! Học!” Ân Kiên nhẫn không thể nhẫn đánh gảy Hà Bật Học vọng tưởng, “Cậu tỉnh táo chút cho tôi! Người ta đó là ông chủ tiệm đồ cổ, không cần cậu thưởng cơm ăn!”
Rốt cục bị rống tỉnh Hà Bật Học không tha nhìn về phía Trương Khởi Linh y nhiên vô động vu trung (thờ ơ). Khó được nhìn đến cương thi ưu tú như vậy a, không gạt lên tiết mục rất đáng tiếc……
” Ta không phải ông chủ.” Mở mắt nhìn Ân Kiên, Trương Khởi Linh làm sáng tỏ hiểu lầm.
Hà Bật Học ánh mắt vốn đã muốn ảm đạm đi xuống lại sáng lên, không phải ông chủ? Thì phải là nói anh còn cơ hội thu phục người?
Nhìn biểu tình Hà Bật Học đã biết anh đang suy nghĩ gì Ân Kiên hung hăng nhíu mày. Hạn Bạt đáng chết này tuyệt đối là cố ý! Phá y không nói, còn muốn xem kịch vui? Cho nên nói y chán ghét đàn lão yêu quái sống lâu này, một cái hai cái cá tính đều kém đến lợi hại.
” Vương Minh, lấy bảng Hàng không bán đến.” Theo ghế nằm đứng lên, Trương Khởi Linh gọi nhân viên nhà mình. Tuy người trẻ tuổi mặt tròn mắt to kia rất có thú, nhưng vẫn làm hắn cảm thấy ồn ào, càng huống chi bên cạnh còn đứng một thiên sư sắc mặt không tốt. Như vậy còn có thể tiếp tục nhàn nhã xuống, trừ phi là hắn cùng Ngô Tà thay đổi nhân cách.
Nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Trương Khởi Linh Ân Kiên sắc mặt càng khó coi: “Ông chủ đây có ý gì?” Y thật sự, thật sự, rất muốn một sét đánh chết hỗn đản này a!
Không để ý tới Ân Kiên chất vấn, Trương Khởi Linh nhận bảng trong tay Vương Minh bỏ vào quầy có bốn kiện ngọc khí kia, sau đó tự cố tự địa đi ra ngoài chuẩn bị đóng cửa.
Chút lý trí còn sót lại không nhiều lắm của Ân Kiên rốt cục hoàn toàn đứt đoạn, tay vừa lật, bùa thiên đả lôi phách đã kẹp ở giữa ngón tay.
“Anh, anh Kiên! Bình tĩnh!” Phát hiện đại sự không ổn Hà Bật Học chạy nhanh phác lên ôm chặt. Kính nhờ, y thành thục một chút đi, ở trong này thả ra thiên lôi…… Y là ngại Ân gia gia pháp bỏ xó quá lâu sao?
” Tiểu Ca, nói với anh bao nhiêu lần rồi, anh không muốn tiếp khách thì để cho Vương Minh đến, không cần động bất động liền đóng cửa a……”
Ngô Tà mang theo cơm trưa trở về mới vừa một bước tiến vào Tây Linh Ấn Xã liền nhìn đến một màn như vậy, một vị khách rõ ràng đã muốn xù lông, một vị khách khác lý trí hơn thì đang khuyên nhủ, còn có Trương Khởi Linh hoàn toàn không đem hai người này xem ra cái gì đang chuẩn bị đóng cửa.
” Người nọ là thiên sư.” Trương Khởi Linh chỉ vào Ân Kiên ngữ khí bình thản.
Ngô Tà nghe vậy quả nhiên sắc mặt biến đổi, bước nhanh tiến lên đem người chắn ở phía sau: “Cho dù Tiểu Ca là Hạn Bạt, ảnh cũng không đả thương người. Hiện tại, vị đại sư này, mời ngài đi ra ngoài.”
Trừng mắt nhìn thanh niên trước mắt đột nhiên toát ra, chẳng phân biệt được xanh hồng trắng đen phải trái đúng sai liền bắt đầu đuổi người này, linh lực của Ân Kiên theo lửa giận một đường tiêu thăng. Lá bùa kẹp ở đầu ngón tay, ánh điện vàng nâu đã bắt đầu không thể khống chế tán loạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT