Sáng sớm.

“Quốc vương bệ hạ! Có người báo ngoài bìa rừng Camelot xuất hiện tinh linh!”

Uther cau mày: “Tinh linh… Lại là dư nghiệt của phép thuật. Truyền mệnh lệnh của ta…”

Lúc này, cửa phòng nghị sự (ta không biết chỗ kia gọi là gì, xuất hiện nhiều lần lắm ==) đẩy ra, Arthur bước vào.

“Phụ vương, chào buổi sáng.”

Nhìn thấy kỵ sĩ đứng một bên còn chưa rời đi, Arthur liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Kỵ sĩ nhìn Uther, thấy Uther cho phép, hắn mới nói: “Bẩm điện hạ, có người cử báo ngoài bìa rừng Camelot xuất hiện tinh linh. Thần vừa bẩm báo cho bệ hạ để tìm phương pháp giải quyết.”

Arthur sắc mặt vui mừng hướng phụ vương: “Chuyện này hoàn toàn có thể giao cho con, thưa phụ vương.”

“Không, không, Arthur, con vẫn là…”

Arthur không nghe lời từ chối của Uther: “Phụ vương, con có thể dễ dàng giải quyết một hai tinh linh nhỏ bé này, con là dũng sĩ giỏi nhất Camelot mà, tại sao người lại có thể phái người khác đi hoàn thành chuyện này?!”

Uther rất hiểu con của mình. Nếu hiện tại ngài không đáp ứng, chỉ sợ thằng bé sẽ chỉ mang theo binh khí, một người một ngựa mà xuất phát.

“Được rồi,” Uther thỏa hiệp, “Nhưng con vẫn phải mang theo vài kỵ sĩ đi cùng.”

“Vâng, thưa phụ vương.”

——–

Phòng ngủ.

“Ừm, vậy thần cũng phải đi, đúng không?” Merlin vừa hỏi vừa giúp Arthur mặc áo giáp.

Arthur kỳ quái nhìn cậu: “Không, đương nhiên không. Mang ngươi đi làm gì? Ngươi thậm chí mặc áo giáp còn không xong cơ mà.”

Điều mà Merlin lo lắng là không biết Arthur có ứng phó đượcphép thuật của tinh linh hay không.

“Ý của thần là, thần là người hầu của ngài, chẳng lẽ không đi theo ngài sao?”

“Nga, Melrin,” Arthur cầm lấy kiếm, “Ta thực sự cảm tạ lòng trung thành của ngươi. Bất quá ngươi không cần đi theo. Ngươi có biết, ngựa của ta còn muốn đi nhanh, mà ta lại mặc áo giáp nặng đến vậy, vả lại còn…”

“Được rồi, thưa ngài! Thần phải đi rồi ạ.” Merlin mỉm cười chạy ra.

Arthur ngẩn người nhìn bóng dáng Merlin rời đi. Sau đó cũng bước ra khỏi phòng.

———-

Rừng Camelot.

Hôm nay thời tiết thật tốt. Ánh nắng xuyên qua tán lá, từng tầng từng tầng chiếu xuống mặt đất.

Có một kỵ sĩ hỏi: “Ban ngày có thể nhìn thấy tinh linh sao?”

Người khác trả lời: “Nếu ta nói với điện hạ ‘nhìn không được’, thì về sau người nhìn không được sẽ là chúng ta.”

“…”

Đi trong rừng một vòng rồi lại một vòng, không phát hiện ra cái gì gọi là tinh linh. Arthur phân công nhiệm vụ, mỗi người đi mỗi hướng khác nhau mà tìm kiếm. Còn hắn thì đi một mình.

“Này, ngươi đang tìm cái gì?” Đột nhiên Arthur nghe được từ sau lưng truyền đến tiếng của Merlin.

Hắn vừa quay đầu lại liền hoảng sợ.

Merlin nhỏ bé đang lơ lửng trước mặt hắn, sau lưng là một đôi cánh màu vàng lấp lánh đang vỗ nhè nhẹ.

“Ngươi nghe không hiểu ta nói gì sao?!” Tiểu Merlin tiến đền gần chóp mũi của Arthur, “Nga, tội nghiệp, ngươi là kẻ điếc à?”

Arthur cầm kiếm định ra tay. Nhưng nhìn tới Merlin trước mặt, hắn lại do dự.

“Aha,” tinh linh cao hứng cực kỳ, “Ngươi thấy được ai?”

“Sao cơ?!” Arthur bị tinh linh làm cho rối loạn.

“Nghe này, nếu tinh linh các ngươi đều thích tự ý nói gì thì nói, ta đây cũng không có biện pháp. Nhưng ta, là dũng sĩ giỏi nhất Camelot, vương tử Arthur, hôm nay muốn giết ngươ…”

Tinh linh nở nụ cười: “Nếu năng lực lý giải của người dân Camelot đều kém vậy, thì ta đây cũng chẳng có biện pháp. Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi thấy được ai?”

Arthur do dự một chút: “Chẳng lẽ ta nhìn thấy lại không phải ‘ngươi’?”

“Nga, thực xin lỗi, là lỗi của ta. Trước tiên ta hẳn nên tự giới thiệu. Ta tên Địch Lại Nhĩ, một tinh linh dục vọng. Chỉ những người vô cầu (không có dục vọng), mới có thể nhìn thấy diện mạo thật sự của ta. Những người khác khi nhìn, đều nhìn thấy hình dáng người trong lòng của họ.”

“Chắc ngươi đang đùa ta.” Arthur không thể tin được lời hắn nói, “Ngươi là nói rằng người trong lòng của ta chính là nam hầu của ta?!”

Tinh linh cười lớn, ở trước mặt Arthur bay tới bay lui: “Ta cái gì cũng không biết, đây là chính ngươi thừa nhận a.”

Đây quả thật là chưa đánh mà đã khai.

“Ha, ta nói cho ngươi nghe,” Arthur nói, “Ta cùng nam hầu của ta cái gì cũng không phải, được chứ? Ngươi đừng có

dùng ma pháp để châm ngòi quan hệ mờ ám giữa chúng ta.”

Địch Lại Nhĩ nhướn mi: “Vương tử điện hạ, ng nói, ngài cùng nam hầu cái gì cũng không phải, rồi lại hoài nghi ta sẽ ‘châm ngòi’ quan hệ ‘mờ ám’ cho các ngươi. Chậc chậc… Đừng nói dối tinh linh, thưa điện hạ.”

Đôi cánh vàng của Địch Lại Nhĩ dưới ánh mắt trời tỏa ra ánh hào quang chói mắt.

“Điện hạ, ngài ở đó tìm được gì sao ạ?” Tiếng kỵ sĩ cách đó không xa truyền đến.

Arthur nhíu mày nhìn Địch Lại Nhĩ, cắn răng trả lời: “Không có gì. Chúng ta quay về thôi, có lẽ ban ngày thật sự không nhìn thấy tinh linh.”

———–

Phòng nghị sự

“Thật xin lỗi, thưa phụ vương. Con không thể tìm được tinh linh để tiêu diệt nó. Con hy vọng cha cho phép con đêm nay lại đi tìm một lần nữa. Con cam đoan sẽ thay cha diệt trừ tinh linh.”

Uther vỗ vỗ bả vai con trai: “Không sao cả. Ta sẽ an bài, đêm nay con vẫn đi nghỉ ngơi cho tốt đi. Ma pháp sớm muộn gì cũng phải biến mất thôi, chỉ một vài con tinh linh nhỏ bé cũng chẳng hại gì, không cần vội giải quyết. Còn nhiều chuyện quan trọng hơn cần chúng ta giải quyết.”

“Vâng thưa phụ vương, cha nói rất đúng. Con xin lui.”

———-

Phòng ngủ.

“Merlin! Merlin! Chết tiệt, ngươi ở đâu?” Arthur vừa trở về phòng liền tức giận mà đại phát.

Merlin nghe tiếng bước đến: “Làm sao vậy, Arthur, ngài bị thương?”

“Ngươi không nhìn được à?! Ta làm sao có thể bị thương?” Arthur vừa nhìn thấy Merlin, trong tai liền như vang lên lời của Địch Lại Nhĩ.

“Xin lỗi, thưa ngài, thần không phải ý đó. Thần chỉ là đang lo lắng cho ngài…” Merlin nhìn sắc mặt Arthur liền thức thời mà ngậm miệng.

Arthur nhìn chằm chằm mặt Merlin hồi lâu.

“Ngươi bình thường ăn cái gì? Sao lại gầy như vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn để cho người khác nói rằng vương tử ngược đãi người hầu sao?!”

“Không có, thần không có! Arthur…” Merlin cẩn thận hỏi, “Ngươi có phải là bị cái gì kích thích hay không?”

Arthur đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết: “Hôm nay ta gặp một tinh linh, hắn nói ngươi là người trong lòng của ta.”

“Quên đi, không có gì,” Arthur bình tĩnh lại, “Chúng ta ra ngoài luyện kiếm thôi.”

———

Ban đêm.

Gaius ít khi lộ ra biểu tình nay lại kì quái nhìn Merlin.

“Con có phải là bị quỷ đói nhập hay không vậy, Merlin? Con đã ăn hơn năm chén rồi.”

Merlin vẻ mặt không biết làm sao mà nói: “Arthur hôm nay phát giận. Hắn nói con ăn quá ít, muốn để cho người khác nói hắn ngược đãi con.”

Gaius nửa tin nửa ngờ gắp cho Merlin thêm chút đồ ăn: “Arthur có phải bị cái gì kích thích hay không?”

Merlin nhún vai: “Con cũng muốn biết.”

Arthur ở trên giường lăn qua lộn lại, nhớ đến lời nói của Địch Lại Nhĩ.

“Những người khác khi nhìn, đều nhìn thấy hình dáng người trong lòng của họ.”

Gặp quỷ, tại sao ta lại nghĩ đến Melrin làm gì?!

“Chậc chậc, vương tử điện hạ, tại sao ngươi lại không thừa nhận dục vọng của mình đi? Chuyện này không có gì để cảm thấy thẹn cả.”

Đột nhiên, tiếng của Địch Lại Nhĩ vang lên. Arthur lập tức ngồi bật dậy, nhìn thấy Địch Lại Nhĩ đang ngồi trên cửa sổ. Đôi cánh vàng sáng lấp lánh trong bóng đêm.

“Vương tử điện hạ, ngươi còn như vậy sẽ rơi vào ảo cảnh đấy.” Tinh linh hảo tâm nhắc nhở.

“Ảo cảnh?! Ngươi sẽ sử dụng ma pháp với ta?” Arthur vừa muốn mở miệng gọi ám vệ nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Địch Lại Nhĩ bay đến bên giường, buồn cười nhìn bộ dáng Arthur mở miệng nhưng không cách nào nói được: “Thật đáng tiếc, ảo cảnh này là do chính ngươi tạo ra. Tuy nhiên ta có thể hiểu, làm một vương tử, áp lực tình cảm của ngươi hiển nhiên là có.”

Arthur dần dần cảm thấy toàn thân vô lực.

Hắn giống như nhìn thấy gương mặt lo lắng của Merlin. Nhưng mi mắt của hắn lại dần nhắm lại. Hắn chậm rãi nằm xuống.

Âm thanh của tinh linh còn vang vọng bên tai: “Vương tử điện hạ, đừng bao giờ nói dối tinh linh.”

——-

Ảo cảnh.

Arthur bắt đầu tin rằng mình đã lâm vào ảo cảnh. Bởi vì khi hắn tỉnh lại, phát hiện: Merlin đang ngủ trên giường cùng mình.

“Thân ái, dậy rồi?” Merlin nhìn hắn, hôn lên má phải của Arthur một cái.

Arthur liền dại ra.

“Nga, vẫn chưa tỉnh hẳn sao?” Merlin cười đến ngọt ngào, “Không sao, ngươi ngủ tiếp đi, điện hạ thân mến. Ta đi mang bữa sáng cho ngươi.”

Arthur sờ sờ nơi má phải, tự nhiên nghĩ: sao không hôn luôn bên trái… Sau đó đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, không đúng, không đúng! Merlin khi nào lại gọi mình là “thân ái”?! Không được, này đều là do ma pháp! Đúng, là ma pháp, phải đi tìm phụ vương mới được.

Arthur ngay cả áo khoác cũng không mặc, một đường chạy tới phòng nghị sự.

Uther, Morgana cùng Gaius đang dùng điểm tâm.

“Điện hạ, sớm an.” Gaius vừa thấy hắn liền đứng dậy.

Arthur chỉ gật đầu có lệ, sau đó vội vàng mở miệng: “Phụ vương, hôm nay sáng sớm con thức dậy, thế nhưng lại thấy Merlin ngủ bên cạnh…”

Không đợi Arthur nói xong, Morgana mở miệng: “Nếu em muốn oán giận việc Merlin không thức dậy ở trong lòng em, vậy thì không cần.”

“Chị nói cái gì?!” Arthur kinh ngạc.

Uther tiếp lời: “Con trai, ta biết con tuổi trẻ khí thịnh. Bất quá, nếu mỗi buổn sáng con vì bạn đời không ở trong lòng mình thức dậy mà tìm chúng ta kể khổ, chúng ta cũng thật phiền não a. Hơn nữa, chuyện này chúng ta không cách nào thay con giải quyết được.”

“Đúng vậy! Nào, đi thôi, chúng ta đi vào rừng nào!” ()

Ngày hôm ấy thời tiết vô cùng ôn hòa.

Arthur cố tình tách Merlin ra mà đi tìm kiếm một mình. Hắn tin rằng một mình hắn một người đi thì cơ hội gặp lại Địch Lại Nhĩ càng lớn.

“Vương tử điện hạ, ngươi có muốn ta kể cho ngươi một bí mật nhỏ hay không?” Tiếng Địch Lại Nhĩ truyền đến.

Arthur tức giận.

“Ta cảnh cáo ngươi, đem ta thoát khỏi ảo cảnh chết tiệt này! Ta chịu đủ rồi!”

Địch Lại Nhĩ không có để ý lời nói của Arthur: “Vương tử điện hạ, nếu so sánh với nam hầu của mình, thì ngươi quả là không thành thực.”

Lửa giận Arthur càng bốc cao: “Ngươi nói cái gì?!”

“Phản ứng của nam hầu ngươi sau khi nhìn thấy ta, một chút cũng không giống ngươi,” Địch Lại Nhĩ bay lên cây, “Nếu như nói ngươi là bị ép buộc mà rơi vào ảo cảnh, thì hắn chính là tự nguyện.”

Lửa giận trong Arthur liền bị dập tắt: “Tự nguyện rơi vào ảo cảnh?! Ý ngươi là Merlin cũng nhìn thấy ngươi, thừa nhận suy nghĩ trong lòng? Vậy ai là người trong lòng của hắn?!”

Địch Lại Nhĩ chỉ cười mà không nói. (cái này hảo tà ác… =v=)

“Ngươi nói giỡn.”

“Không, nhất định ngươi nói giỡn.”

Địch Lại Nhĩ bảo Arthur: “Tại sao ngươi không tự mình hỏi hắn?”

Arthur xoay người, liền thấy Merlin đang đứng ở phía sau.

“… Điện hạ, ngài không cần lo lắng. Ta đã nghĩ ra biện pháp rồi…” Merlin hướng Arthur mà bước đến, “Thật xin lỗi. Dù ta có ăn gì đi nữa, nhưng ta vẫn là béo không sửa được. Tuy ngài thường nói ta ngốc, nhưng biện pháp lần này ta nghĩ đến, thật sự là rất tốt. Chỉ là nếu không có ta, ngài cũng không cần thừa nhận ta là người trong lòng của người…” ()

“Chờ đã, từ từ…Merlin…”

“Ngài cũng nghe rồi đấy. Nếu hắn nguyện ý hy sinh, thì ta sẽ không truy vấn ngài nữa” Địch Lại Nhĩ nói.

“Không, nghe ta nói, Merlin…”

Nhưng Merlin đã uống xong độc dược cậu trộm mang bên người. Cậu lập tức ngã xuống. Cậu cẩn thật lấy lòng hắn, cậu an ủi hắn, còn có sự ngọt ngào của cậu trong ảo cảnh, tất cả lần lượt hiện lên trước mắt Arthur.

Arthur khi phát hiện rồi thì ngàn vạn lần hối hận, thật ra chính mình suốt thời gian qua đều chỉ nghĩ đến Merlin.

“Ta thừa nhận… Ta thừa nhận… Merlin chính là người trong lòng của ta!!!!”

———–

Phòng ngủ.

“Ta thừa nhận, Merlin chính là người trong lòng của ta!!!!”

“A…” Merlin còn chưa kịp phản ứng đã bị Arthur bừng tỉnh mà ôm lấy.

“Thân ái, ta sai rồi…” Arthur không ngừng thì thào.

“Khoan! Điện hạ, chờ đã…”

Uther kinh ngạc đến mức mắt suýt rơi xuống đất: “Arthur đây là làm sao vậy? Phát sốt đến mức hồ đồ rồi sao? Thằng bé gọi một nam hầu là ‘thân ái’?!”

Gaius bộ dạng hiểu rõ nói: “Bệ hạ, thần có thể giải thích cho ngài, mời ngài theo thần…”

Morgana cười cười rời khỏi phòng ngủ. Nàng trong lúc vô ý có nhìn thấy một đạo quang màu vàng sáng lấp lánh chợt lóe rồi biến mất.

“Đừng nói dối với tinh linh, vương tử điện hạ. Lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.”

End.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play