Vân Viễn nhìn chén trà nóng bị đặt một bên, cất ngọc trâm, rồi từ tốn nâng chung trà lên thổi nhẹ. Những chồi non vút thẳng chao nghiêng, ngốc, chén này mới chính là hảo trà y giấu.

Trong thành, chuyện Giang lão bản ngày ngày đến tiểu trà trang “xin chén trà nóng” được loan truyền đến bỏng tay. Hắn đến trà trang so với cửa tiệm của chính mình còn cần mẫn hơn. Vân Viễn đưa trà nguội ủ ấm lại cho hắn, hắn cười cực kỳ vui vẻ, một tay kê lên bàn, một tay chống cằm, như một tiểu hài nhi làm nũng. Chuyện phiếm đôi ba câu, chủ yếu là hắn nói, Vân Viễn nhâm nhi trà, lắng nghe.

Đúng là lãng tử sinh ra đã phú quý, tổ nghiệp ở kinh thành, gia đại nghiệp đại, huynh đệ hoặc làm quan hoặc trấn giữ biên ải, chỉ có hắn là bản tính thích ngao du không chịu gò bó, lấy một ít ngân lượng trốn khỏi nhà, dừng chân tại đâu thì làm chút buôn bán nhỏ nhỏ, chán rồi lại đi nơi khác, không có địa điểm đích đến cụ thể, cứ như vậy mà từ kinh thành du đãng đến Thanh Châu.

“Ta muốn đi khắp thiên hạ, Giang Nam và cả phương bắc nữa, nhất định phải thưởng ngoạn.” Vừa nói, ánh mắt hắn rực sáng, tựa như tinh tú một đêm mùa hạ.

Vân Viễn hỏi: “Không thành gia? Không lập thất?”

Hắn tùy tiện xua tay: “Như vậy không thú vị chút nào!”

Thật đúng là một thế gia tử kì dị.

Nói chuyện được một hồi, hắn nghiêng đầu, hỏi: “Vậy còn ngươi? Bọn họ nói, ngươi không phải là người địa phương, thế nào lại đến Thanh Châu? Đến nơi này làm gì?”

Điều hắn hỏi nằm ngoài dự đoán. Cổ tay Vân Viễn run lên. Nước trà vẩy ướt y sam.

“Sao lại bất cẩn như vậy?” Hắn cầm tay Vân Viễn, dùng tay áo lau cổ tay ướt của y.

Vân Viễn kinh ngạc nhìn hắn, định thoát ra nhưng bị giữ lại, khuôn mặt điểm nụ cười trở nên nghiêm túc: “Bị phỏng không tốt.”

Đầu chiều, ánh nắng chói chang. Tiểu trà trang lác đác hai ba khách nhân, cửa tiệm đối diện có được khoảnh khắc an nhàn hiếm hoi. Ngõ trúc bình an trở về với yên tĩnh quạnh quẽ. Dưới ánh mắt ôn nhu như nước của nam nhân, điểm nóng từ chỗ cổ tay bị chạm vào lan khắp tứ chi. Có thứ gì đó đang gợn lên trong cõi lòng từ lâu tĩnh lặng, tựa như những sóng trà lăn tăn trên mặt chén, hồi ức bụi phủ mờ giờ đây chầm chậm quay, hướng người dường như đã thành quen thuộc từng câu từng câu tường tận.

Thế nào lại đến Thanh Châu?

“Bởi vì hắn cũng đến Thanh Châu.”

Đến nơi này làm cái gì?

“Nhìn hắn.”

“Hắn?”

Trên gương mặt thanh tú của nam nhân hiện nét nghi vấn, Vân Viễn cúi đầu, nhìn cổ tay vì nóng mà ửng hồng: “Hiện tại hắn đã thành thân.”

Sở dĩ, đã không còn lí do trụ lại nơi này. Thế nhưng, thế nhưng, vẫn ở lại dõi theo, một ngày kế tiếp một ngày, đem thời gian đặt vào những chung trà hết nóng thì chuyển lạnh, lạnh thì đem ủ lại cho nóng, cũng không biết bản thân mong muốn điều gì. Cứ như vậy ngày qua ngày, tưởng như đợi chờ, kì thực là đã tuyệt vọng.

Đã lâu không nghĩ đến chuyện này, những ngày đã qua ấy thật ngây ngô dại dột… Mấy hôm trước, ta nghe nói hắn vui mừng chào đón một vị tiểu công tử… Nam nhân thích nam nhân, cũng không phải chuyện vẻ vang gì… Đủ loại ý niệm mơ hồ cứ theo kí ức đã ố vàng mà cuồn cuộn trào dâng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play