Đã là đầu thu, lá phong dần dần đổ đỏ, nhuộm mắt hắn theo một màu nóng cháy. Lâm Ngạo Bạch ngồi uống rượu một mình trong Lưu Hương đình ở U Huyền sơn trang, mỗi khi bóng đêm theo mưa nhỏ phất tới, hắn sẽ mang theo bộ đồ trà vào đình, mặc cho hắn không bao giờ uống trà. Hắn sẽ pha trà, để khói trà vấn vít bốn phía, bày hết thế cờ này tới thế cờ khác. Sau ngày bảy tháng bảy hắn đã không vào hoàng cung, nhưng tưởng niệm của hắn đến Lãnh Tình kiếm cũng không thể chặt đứt. Lòng đã chết cớ sao vẫn đau? Bởi vì còn ôm một phần ảo tưởng sao?
Dường như phía sau có người đến, tay trái của Lâm Ngạo Bạch đã ấn chuôi kiếm nhưng tay phải vẫn không ngừng, tiếp tục xếp cờ, hắn nghe thấy giọng nói phía sau hòa vào tiếng mưa rả rích: “Lãnh kiếm Ngạo Bạch đa sầu đa cảm từ bao giờ vậy, uống rượu chơi cờ vào đêm thu mưa phùn ư?”
Ngạo Bạch không trả lời, cảm thấy thanh âm trong trẻo ôn hòa hơi quen tai, giữa tiếng mưa gió xôn xao nghe có vẻ xa xôi đến kỳ ảo, ngỡ như đã cách mấy đời: “Không nói lời nào cũng không sao, nhưng nếu bây giờ bàn cờ bị quăng đi, không biết Lãnh kiếm sẽ như thế nào đây?”
Lâm Ngạo Bạch đứng lên, không quay đầu, Lãnh Tình kiếm của hắn đã rút ra một nửa, giọng nói còn lạnh hơn ánh kiếm: “Ta sẽ giết ngươi.” Nói xong, hắn nghiêng mình, khoảnh khắc nhìn thấy người đến, không gian bỗng trở nên ngưng đọng.
Áo trắng hơn tuyết, thanh nhã tuyệt diễm, nàng cầm trong tay quân cờ màu trắng, khẽ thở dài: “Đã vậy, huynh thắng ta một lần đi, sư huynh.”
– Hoàn –
[1] Lê hoa đới vũ: Hình dung hoa lê đọng hạt mưa, vốn tả điệu bộ khóc của Dương quý phi, sau này dùng để chỉ nữ tử xinh đẹp.
[2] Kỳ sư: Người dạy cờ, cũng chỉ người chơi cờ cao siêu.
[3] Trích từ “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, vốn viết về lời thề non hẹn biển của Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT