Mười hai tuổi, ta thường đến tự giúp các hòa thượng làm đồ chay, đôi khi làm xong việc của mình, thừa dịp hắn cùng các hòa thượng đang dùng cơm chay, ta sẽ vụng trộm chạy đến thiền phòng của Tuệ Trấm nhìn kinh văn hắn chép.
Nét bút của Tuệ Trấm rất đẹp, ai đến tự xin chữ của hắn đều nói như vậy. Ta không biết chữ, nhưng lại thích chữ hắn viết. Chữ của hắn tựa như con cá trong khe núi, có vui vẻ, có an tĩnh, vừa quẫy đuôi liền trở thành một bức họa biết chuyển động. Ta miêu tả cho hắn. Hắn nghe xong liền cười, sau đó, những lúc rảnh rỗi hắn bắt đầu dạy ta học chữ.
Nhưng ta không thích học chữ.
Thường thường khi hắn viết chữ lên mảnh giấy nhỏ, ta nhìn không chớp mắt vào thư họa xinh đẹp kia, rồi vẽ thêm cái đuôi, sau đó đắc ý cho hắn xem: “Nhìn coi tiểu hòa thượng, có giống mấy cái đuôi cá ở trong hồ không? Đây là em út, đây là đèn lồng đầu to, đây là thập tam nương tử đuôi dài…”
Hắn không biết làm sao, cuối cùng đành bỏ cuộc gõ lên cái đầu gỗ của ta: “Chúng ta dùng thập tam nương tử làm đèn lồng đi, Hoa Dung.”
“Được được!” Sâu buồn ngủ nghe vậy liền biến mất không còn một con, ta lớn tiếng đồng ý.
Khi đó, ngày ngày trôi qua như bay, ta rảnh rỗi là chạy vào trong tự, các tiểu sa di liền trêu ghẹo ta: “Nha đầu, siêng năng đến như vậy, tương lai muốn làm ni cô ư?”
“Còn lâu!”
“Vì sao không? Làm bạn với thanh đăng cổ phật, rất tốt.”
“Ni cô không thể lấy chồng!”
“Ái chà, tiểu nha đầu muốn gả cho ai?”
“Tuệ Trấm!”
Vì thế các tiểu sa di cười vang.
Sau đó, lén lút sau lưng đại hòa thượng lão hòa thượng, các tiểu sa di vừa thấy ta liền gọi ta là vợ nhỏ của Tuệ Trấm…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT