Ta tắm gội xong, phu quân đã hoàn thành việc pha màu, bột chàm trong chén hòa với nước, bóng loáng căng mọng. Phu quân cầm bút vẽ thấm đều phẩm xanh đen, nói: “Phu nhân, nhắm mắt lại, chúng ta bắt đầu họa mi đi.”

Bông tuyết ngoài cửa sổ bay lả tả, mấy đóa mai đỏ tươi rực rỡ trong quang cảnh trắng thuần. Ta nhắm mắt, trong lòng len lỏi một tia ngọt ngào.

Lông mày người trong gương cong cong, vết sẹo nơi mi tâm càng thêm rõ, ta khó chịu cắn môi.

Phu quân cầm bút, cẩn thận nâng mặt ta, bỗng nhiên dừng tay, “Phu nhân, nàng xinh đẹp tự nhiên, ta muốn che đi vết thương của nàng, nhưng không biết phải vẽ thế nào mới được.”

Ta gượng cười đáp: “Phu quân, chàng thích vẽ thế nào thì vẽ.”

Vì thế phu quân nhìn chăm chú vào mặt ta. Lòng ta hơi hoảng loạn, chầm chậm khép mắt lại. Chàng thở dài một tiếng, dịu dàng vuốt ve gương mặt ta.

Lát sau, ta ngồi thẳng trước gương đồng, mi tâm giữa trán nở rộ một đóa mai đỏ, điểm xuyết nhờ yên chi, diễm lệ mà không lòe loẹt, làm nổi bật làn da trắng nõn của ta.

“Phu quân”, ta có phần lúng túng.

“Phu nhân có thích không?” Phu quân mỉm cười hỏi.

Ta gật đầu.

Nha hoàn tiến vào thông báo: “Khởi bẩm lão gia, phu nhân, Nội khách tỉnh sử Vương đại nhân, Duyên phúc cung sử Trương đại nhân, Điện tiền mã quân đô ngu hầu Hứa đại nhân, Tả ty lang trung Trần đại nhân đều phái người đến mời lão gia.”

Ta không nhìn phu quân, đối mặt với gương suy ngẫm.

Phu quân nói: “Từ chối hết. Hôm nay thân thể phu nhân không khỏe, ta cần ở nhà chăm sóc.”

Ta nghe được lời ấy, liếc nhìn phu quân một cái.

Nha hoàn đi rồi, phu quân ngồi xuống ôm thắt lưng của ta hỏi: “Phu nhân, nàng không vui sao?”

Ta lắc đầu.

Phu quân nói: “Không bận gì cả, chi bằng nghỉ sớm một chút.”

Ta tiếp tục lắc đầu.

Phu quân nhíu mày nói: “Phu nhân, nàng vẫn không chịu tha thứ cho ta ư?”

“Thiếp mang thai rồi.” Ta khẽ nói.

Trên mặt phu quân lộ ra thần sắc vui mừng, “Vì sao nàng không nói sớm?”

“Hôm nay mẫu thân mời thái y đến xem nên xử lý vết sẹo trên mi tâm của thiếp thế nào, thái y nói cho thiếp biết.” Ta mỉm cười.

Phu quân ôm ta, lẩm bẩm: “Phu nhân, ta thẹn với nàng.”

“Không sao.” Ta nói, “Chỉ cần từ nay về sau ngày ngày phu quân trang điểm họa mi cho thiếp, thiếp có thể yên dạ yên lòng rồi.”

Phu quân đưa cặp mắt sâu thẳm nhìn ta, trong ánh mắt tràn ngập yêu thương quý trọng.

Trái tim của ta thoáng dao động.

Trong lòng phu quân, rốt cuộc ta quan trọng nhường nào? Có lẽ không sánh được công danh lợi lộc, lại có lẽ hơn xa hư danh tạm lợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play