Cho đến khi mọi người đều quá chén. Một nam sinh đề nghị chơi trò chơi, nói thật hay mạo hiểm, nhất định phải kể ra hồi xưa thầm yêu ai, người đó thấy đúng liền uống rượu, không thì tự phạt. Tôi bỗng nhiên căng thẳng không chịu được, cả người phát run.

Có người nói ra, mọi người đều cười lớn, bởi vì hình như toàn là để chọc cười. Các nam sinh đều nói thích lớp trưởng, sao có thể như thế chứ. Nhưng lớp trưởng cứ uống liên tục, nói đúng nói sai cô ấy đều uống, có ai không muốn được yêu thầm đâu.

Đến lượt cậu ấy, cậu ấy nhìn tôi, sau đó nói, tớ từng thầm yêu cô ấy.

Tất cả mọi người yên lặng trong tích tắc, lúc ấy tôi choáng váng. Rồi, có nam sinh lên tiếng, cậu ấy nói thật đó, tớ từng cảm thấy tên này là lạ, chắc chắn thích ai đó rồi. Nhìn xem, mặt còn đỏ kìa, nào nào, chúng ta uống đi.

Kêu loạn hết cả lên, không biết như thế nào, đề tài này được chuyển. Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy, hỏi, thật vậy à? Cậu ấy cười cười đáp, thật mà, rất nhiều nam sinh từng yêu thầm, nữ sinh cũng vậy. Ở cái tuổi đó chỉ có thể yêu thầm thôi, cậu thấy đúng không?

Tôi thoáng nở nụ cười, từ trong đáy lòng, trăm vạn bông hoa lê đua nở. Cuối cùng, tôi chợt nghĩ mình đã từng e thẹn như thế nào vì yêu thầm người ta như vậy. Thì ra, rất nhiều người cũng từng yêu thầm.

Kỳ thật tôi nên cảm ơn mối tình đơn phương này. Từ khi bắt đầu yêu thầm, khắp lòng liền rạo rực, trong đầu có suy nghĩ là con gái thật tuyệt, hơn nữa còn thường thường soi gương, lẩm bẩm độc thoại. Bây giờ nhớ lại, quá khứ ấy vừa xinh đẹp lại vừa thuần khiết.

Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, chúng tôi bước đến bên cửa sổ, tôi đưa tay, cảm giác từng bông tuyết mát lạnh trong lành, cậu ấy nghiêng đầu hỏi tôi, hồi xưa cậu có thầm yêu không?

Quay đầu lại, tôi khẽ cười nói, năm đó, tớ cũng từng thầm yêu.

Cậu ấy không hỏi là ai.

Tôi cũng không đáp.

Chúng tôi cùng vươn tay ra, đón nhận hoa tuyết nhung thuần khiết trong suốt. Thuở thầm yêu xinh đẹp nhất đó, chính là bầu trời hoa tuyết nhung bay lượn, nhẹ nhàng như vậy, xinh đẹp như vậy, nhưng cũng ưu thương như vậy.

– Hết –




[1] Cắt không đứt, gỡ càng rối: Nguyên văn “Tiễn bất loạn, lí hoàn loạn”, trích từ bài thơ “Tương kiến hoan” của Lý Dục. Vừa nhíu mày cong, lại quặn lòng đau: Nguyên văn “Tài hạ mi đầu, khước thượng tâm đầu”, trích từ bài thơ “Nhất tiễn mai” của Lý Thanh Chiếu.

[2] Gome: Trung tâm bán đồ điện tử nổi tiếng ở Trung Quốc và Hồng Kông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play