Hoàng Khiếu Thần gương mặt hiện rõ nét vui mừng, cảm xúc trong tim như tuôn trào, lòng hắn lúc này cuồn cuộn sóng, hắn chực muốn lao tới ôm lấy nàng, hôn nàng thật sâu, mang kiệu tám người khiên rước nàng về vương phủ. Bất quá, lí trí bảo hắn rằng dường như bây giờ không phải thời điểm, tiểu nương tử của hắn vừa rồi nom thật kì lạ. Hắn liếc nhìn nữ tử trước mắt, đưa tay miết nhẹ tách trà trên bàn, bán tín bán nghi cất tiếng.

-Nhưng tại sao chứ? Nàng đang có tang sự... Theo lý không nên...

Thiên Dương Huyết Phượng lừ mắt, như cố che dấu điều gì, nàng cau mày hỏi lại.

-Rốt cục có lấy hay không?

-Đương nhiên lấy, nhưng... không phải lúc này, nếu nàng không cho ta một lý do chính đáng thì ít nhất cũng phải đến khi nàng mãn tang kỳ. Tận hiếu với Thiên bá phụ.

-Như vậy là không lấy đúng không? Hảo, ta sẽ đi tìm một cái khác hôn sự.

-Nàng sẽ không bao giờ tìm được đâu - Hắn lên tiếng khẳng định.

Không sai, dưới sức ép của chiến thần vương gia uy danh nghìn dặm, hiện tại chẳng có vị nào gan to tày trời mà cùng hắn tranh giành nương tử, tự chuốc lấy phiền phức cho mình. Ngay cả hoàng đế trước mặt tam đệ là hắn cũng phải có động thái vuốt mặt nể mũi. Phượng Nhi a Phượng Nhi, cái đầu nhỏ của nàng rốt cục đang suy tính điều gì?

Nàng thở dài một hơi, đưa tay xoa xoa thái dương, ngán ngẩm cảm thán.

-Nam nhi đại trượng phu, sao lại đa nghi như vậy... Bình thường đều muốn đại hôn ngay lập tức... Hiện tại lại khước từ

Hắn cong môi, như có như không mỉm cười, đưa tay rót chút trà cam thảo, lắc nhẹ tách đáp lời.

-Tình huống đặc thù phải dùng phương pháp đặc thù để giải quyết. - Đoạn lại nghiên người nhìn nàng- Mà trong Chiêu Yến quận chúa đây cũng chẳng có vẻ gì yêu bổn vương tha thiết đến mức phải lấy ngay lập tức a, vừa rồi dường như còn muốn từ hôn...

Nàng trừng mắt nhìn hắn. Cái con người này, lúc nào cũng có cách đáp trả nàng khó ưa như vậy, thật muốn đấm cho một phát mà. Nàng lấy trong áo ra một mảnh giấy nhỏ đã nhàu nát, nét chữ thanh mảnh, có lực, đây rõ ràng là chữ của Thiên Dương Hàn. Đây có lẽ là do ông đã chuẩn bị từ trước.

" Phượng Nhi

Khi con đọc lá thư này, có lẽ phụ vương đã không còn ở đây nữa, ta đã đi đến một nơi rất xa rất xa. Nữ Nhi à, phụ vương hy vọng, sau tang lễ của ta, con có thể đại hôn cùng Khải vương gia càng sớm càng tốt. Thiên vương phủ này, sớm đã không còn an toàn nữa. Phụ vương tin, Hoàng Khiếu Thần sẽ bảo hộ cho con thật tốt. Đừng thắc mắc, hãy nhớ lời ta, ngàn vạn lần không được như mẫu thân con, chết không phải là xong, chết đi sẽ để bao đau thương cho người tại thế. Phụ vương yêu con.

Thiên Dương Hàn tái bút"

Nàng gục trên bàn, thoáng chốc nước mắt tràng bờ mi, hốc mắt vô thần, khuôn miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm. Khung cảnh thật khiến người ta đau lòng.

-Hoàng Khiếu Thần ngươi xem, phụ vương sao lại nói với ta cái này đạo lí, khi người đang bỏ ta ở lại nơi đây? Người nói với ta... Lại nói với ta... Sao bản thân người lại không hiểu?

Nàng cười, một nụ cười đầy chua chát.Hoàng Khiếu Thần vòng ra phía sau, khẽ khàng ôm lấy bờ vai đang run rẩy của Thiên Dương Huyết Phượng. Từ lúc phụ vương qua đời, nàng tâm tình luôn không ổn như vậy. Có lẽ, chuyện này đã mang cho nữ tử này cú sốc quá lớn. Dẫu cho Chiêu Yến quận chúa có băng lãnh, uy phong đến mực nào thì trước mặt phụ vương nàng cũng chẳng qua là một tiểu nữ nhi mà ông rất mực sủng ái, có nữ nhi nào chứng kiến cái chết đầy oan ức, nghiệt ngã của phụ thân mà không đau lòng đây? Nhất là khi nàng từ nhỏ đã không còn mẫu phi, đều là phụ vương tự tay chăm sóc từng chút một. Nàng đi biền biệt 13 năm... Vừa trở về vẫn chưa cùng phụ vương tận hiếu... Ôi cái cảm giác ấy, vạn tiễn xuyên tâm có xá gì...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play