Ai nha, chap này nửa đầu Phượng tỉ chỉ là nhân vật quần chúng, Hoàng Thiên Dật và Chu Duệ Anh mới là nhân vật chính. Hii
Little Butterfly
Sau một hồi đùa giỡn cùng Khánh Nhi, sắc trời bên ngoài cũng đã chuyển tối, với cả Khánh Nhi cũng đã được đưa vào hậu điện nghỉ ngơi, dù có chút lưu luyến nhưng Thiên Dương Huyết Phượng cũng đành đứng dậy xin phép ra về.
- A trễ vậy rồi sao... Ta cũng nên trở về thôi... Thiên Dật ca ca, Anh Nhi vậy ta...
Chu Duệ Anh mỉm cười đoan trang, khẽ gật đầu.
- Ngươi nên hồi phủ thôi, kẻo Vương gia cùng Khởi đại ca lo lắng.
- Ân...
Đang ôm thê tử trong lòng, Hoàng Thiên Dật thế nhưng ăn một hũ giấm chua, hắn nhíu nhíu mày, trong con ngươi hiện ra ý không hài lòng không hề che đậy.
- Nàng vừa gọi Thiên Dương Khởi hắn là gì?
- Khởi đại ca - Chu Duệ Anh ngây ngô đáp lại
- Thân thiết vậy sao?
Lần này, Chu hoàng hậu đã hiểu ra vấn đề, nàng ( CDA) đứng dậy rời khỏi vòng tay của Hoàng Thiên Dật khiến cho chỗ ấy chỉ còn là một khoảng trống không ( Thật ra là có không khí). Chu Duệ Anh xoay mặt về phía hắn, hai tay chống hông, đoan trang, hiền thục, tao nhã gì gì đó hoàn toàn bị bỏ qua một bên, nàng nhướng mày nhìn phu quân đại nhân của mình.
- Đương nhiên thân thiết rồi, chúng ta cùng chơi từ nhỏ không phải sao? Phượng Nhi không phải cũng gọi chàng là Thiên Dật ca ca đấy ư?
- A... Đừng lôi ta vào... - Thiên Dương Huyết Phượng khoé môi giật giật. Nàng đang định đứng bên cạnh xem tuồng cơ mà, Anh Nhi thế nhưng cư nhiên lôi nàng vào rồi.
Chu Duệ Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Hoàng Thiên Dật vội lên tiếng.
- Anh Nhi, Trẫm chỉ...
- Chàng im đi, chàng nghĩ chàng có tư cách ăn giấm chua sao?
- Chàng có tư cách gì ăn giấm chua trong khi chàng... Ngày ngày vui đùa bên cung tần, mỹ nữ... Chàng cho rằng thiếp không có trái tim sao? Thiếp không có cảm xúc? Thiếp không biết ghen sao?
Đến đây Chu Duệ Anh đem hết uỷ khuất cùng ấm ức trước giờ toàn bộ nói ra, nơi khoé mắt nàng, lệ cũng đã không nhịn được mà tuôn trào không dứt.
- Chàng nghĩ thiếp khoan dung không để ý? Chàng sai rồi thưa bệ hạ, tất cả những điều đó chỉ là dối trá. Mỗi lần nhìn đám nữ nhân kia ỏng ẹo trước mắt chàng, thiếp chỉ muốn lao ra tát chúng vài phát. Mỗi khi thấy chàng vui đùa lạc thú cùng chúng, tim thiếp như bị ai đâm một nhát. Chàng có hiểu không? Có hiểu không hả?
Chu Duệ Anh đấm thùm thụp vào ngực Hoàng Thiên Dật, khóc rấm rức. Hoàng Thiên Dật nhìn thê tử đầy đau xót, là hắn vô tâm, không nghĩ đến cảm nhận của nàng. Nàng nói không sai, kẻ ích kỉ như hắn thì có tư cách gì mà ghen tuông cơ chứ. Hắn xiết nàng vào lòng, khẽ vỗ về.
- Anh Nhi, trẫm xin lỗiThiên Dương Huyết Phượng khẽ cười xoay lưng bước đi, trả lại không gian cho đế hậu.Chu Duệ Anh nằm trong ngực hắn, khẽ thì thào.
- Hoàng thượng, thiếp vừa rồi khi quân, chàng nếu muốn tại đây có thể giết.
- Có vi phu... - Hắn mỉm cười đầy cưng chiều, ôm lấy thân ảnh kiều diễm tiến vào hậu điện.
- Thiên Dật, Khánh Nhi sẽ thức đó...
- Khánh Nhi ở phòng bên cạnh, không sao đâu a, nàng khẽ một chút - Hắn nhìn nàng, cười tà mị.
Chu Duệ Anh thở dài, kiếp này xem ra nàng khó thoát.
~~~~~~~~~~~~~~~
Thiên Dương Huyết Phượng thơ thẩn dạo quanh ngự hoa viên. Hoàng Khiếu Thần chết tiệt, lần sau gặp lại, bản quận chúa nhất định không thèm nhìn mặt ngươi. Hừ, mặt dày nó vừa thôi.
- Là vị muội muội nào ở bên đó?
Nàng khẽ thở dài, không phải chứ, trễ rồi cơ mà. Oanh oanh yến yên của Thiên Dật ca ca thật nhiều a~. Nàng nhẹ nhàng bước lại, yêu kiều nở nụ cười.
- Xin hỏi người là...
Nàng cố tỏ ra khách khí nhưng ánh mắt chỉ hướng về phía cây trâm phượng trên đầu nàng ta. Phượng hoàng tượng trưng cho mẫu nghi thiên hạ, Anh Nhi không cài từ khi nào đến lượt bà thím này cài. Thiên Dật ca ca a~ đám tiểu thiếp của huynh cũng thật lộng hành.
- Ta gọi là Nam Cung Nhược Khê.
Nam Cung Nhược Khê? A... Là con gái của Nam Cung thừa tướng. Nghe nói nàng ta đang là Thục Phi nhỉ.
Nam Cung Nhược Khê nhìn nàng đăm đăm, không nghĩ tới trên đời có nữ tử mỹ đến vậy. Dáng vẻ như thanh trúc, mắt như lục bảo, đôi môi chúm chím, gò má phấn nộm, chu sa đỏ rực như lửa nơi khoé mắt. Quả thực là tuyệt sắc giai nhân, khuynh nước khuynh thành không gì sánh được.
- Ra là thục phi nương nương, Phượng Nhi thất lễ - Nàng đoan nhã cười nhưng trong khoé mắt không có lấy một tia hối lỗi.
- Phượng Nhi? Ngươi... Gọi là Phượng sao? - Nam Cung Nhược Khê cũng không mấy để ý, lơ đễnh hỏi.
- Ân
Nam Cung Nhược Khê khoé môi khẽ nhếch lên, chữ Phượng mang cốt cách hoàng gia, chữ Phượng này bao nhiêu phần cao quý ai cũng hiểu, nữ tử trước mặt nàng ta có thể mang nó trên mình khả năng thì nhất định không tầm thường.
- Phượng cô nương, xin hỏi cao danh quý tánh?
Thiên Dương Huyết Phượng tử đồng hơi dãn ra. Vị thục phi này xem ra cũng là người thận trọng, hoặc ít nhất là không tự ý gán cho nàng cái danh phi tử như đám vừa nãy. Xem ra cũng không phải là đầu đất, cơ mà nếu nàng ta tranh sủng với Anh Nhi thì nàng ấy ( CDA) hẳn gặp không ít khó khăn a~
- Ta gọi là Thiên Dương Huyết Phượng
- A... Là ái nữ của Thiên vương gia, Chiêu Yến quận chúa... Chẳng trách xinh đẹp như vậy...
Nam Cung Nhược Khê khẽ thở ra, thì ra không phải phi tử của hoàng thượng. Thật ra thì nàng cũng chẳng mấy thiết tha... Nhưng trộm nghĩ vị cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc thế này mà bị giam giữ trong chiếc lồng mang tên hoàng cung này thì quả thực đáng tiếc.
Thiên Dương Huyết Phượng từ đầu chí cuối quan sát biểu cảm của Nam Cung Nhược Khê. Nàng ta lúc đầu cũng mơ hồ cho rằng nàng là phi tử nhưng trong mắt không có lấy một tia ghen ghét. Nói chuyện với nàng thần sắc bình thản, không xu nịnh, không lắc léo, xem ra cũng là một người phóng khoáng. Vị thục phi này khác so với ý nghĩ ban đầu của nàng, nàng ta đối với hoàng thượng dường như không hề có chút tâm kế nào, cũng không muốn tranh sủng. Hơn nữa, lúc nãy, dù chỉ thoáng qua nhưng trong mắt Nam Cung Nhược Khê ẩn hiện nỗi buồn vô hạn, có lẽ nàng ta đã có ý trung nhân. Nhập cung hoàn toàn là do bị ép buộc. Mà... Dù sao cũng không phải chuyện của nàng. Thiên Dương Huyết Phượng khẽ cười, giọng nói đối với Thục Phi cũng bớt đi mấy phần khinh bỉ.
- Thục Phi nương nương, xin hỏi, cây trâm trên đầu người là...
- Là trâm Chu Tước, hôm trước hoàng hậu nương nương tặng cho bản cung, cây trâm này hơi chút giống phượng nên bản cung cũng có chút e ngại không muốn dùng tới, nhưng lúc chiều hoàng hậu nương nương vừa hỏi đến...
- A... - Đúng là nhìn kĩ lại thì không phải phượng hoàng mà là chu tước. Xem ra nàng hiểu lầm thục phi rồi.
- Phải rồi, nếu quận chúa không chê có thể gọi ta là Nhược Khê, Hoàng hậu nương nương cũng gọi ta như vậy.
Hoàng hậu nương nương cũng gọi như vậy? Xem ra quan hệ của Anh Nhi và Nam Cung Nhược Khê rất tốt, hẳn nàng ấy đã sớm biết nàng ta không có ý với hoàng thượng. Nếu vậy thì làm mất lòng chi bằng thêm một mối quan hệ, kết bằng hữu với Thục Phi cũng không tệ.
- Ân, nếu Anh Nhi đã gọi như vậy thì... Nhược Khê...
- Có chút thất lễ nhưng quận chúa năm nay đã bao nhiêu rồi a~
- Ta vừa tròn 17
- Vậy muội nhỏ hơn tỉ rồi, Nhược Khê năm nay mới 15 a~, ta gọi ngươi là Phượng Nhi tỉ tỉ, thế nào?
- Hảo - Nàng cười nhẹ, một tiểu cô nương mới 15 mà đã thận trọng như vậy thật hiếm có. Nàng đối với cô nương Nhược Khê này thật sự có thêm vài phần hảo cảm a~
- Vậy ta gọi muội là Tiểu Khê được chứ?
- Ân
- Tiểu Khê, trễ rồi, ta hồi phủ trước a~
- Ân, Phượng Nhi tỉ tỉ hôm nào rảnh ghé qua Thiên Uyển điện của ta làm khách a~
- Hảo, ta nhất định ( Haizzz, ta nói Phượng Tỉ vừa rồi còn kêu bà thím đùng một cái thành Tiểu Khê rồi, tỉ thay đổi cũng thật nhạn TDHP: Ta vậy đấy rồi sao? Ngươi có ý kiến gì? Leby: Muội có nói gì đâu)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT