Vu Trảm Lâu ngồi ngay ngắn ở góc lầu một của Triệu gia lâu, không châm trà, tự loay hoay cầm chén lật qua lật lại. Nam nữ trong phòng vốn có người ngưỡng mộ dáng vẻ y hoặc nhìn trộm hoặc thoải mái đánh giá, nhưng chẳng bao lâu sau đã bị vẻ lãnh đạm của y bức phải chuyển dời tầm mắt.

Vẻ lãnh đạm đó không phải lạnh lùng đối nhân xử thế, mà là một loại hàn ý ngấm ra từ trong xương cốt, nhìn hai cái khiến người cảm thấy hàn khí đang dâng lên từ gan bàn chân, đó là một loại lãnh đạm cao ngạo nhìn xuống, khiến người nhìn phải lùn mất một đoạn, tự nhiên mặc cảm tự ti.

Vẻ mặt như vậy mới là tư thái chân thật của Vu Thánh giáo chủ, Vu Trảm Lâu vì một nụ cười của người yêu mà tự tay trồng mẫu đơn khắp viện kia, đã không còn cần thiết tồn tại.

Thấy Cảnh Du ngoái lại tìm bóng mình trong đây, y hướng người kia gật đầu, đáy mắt đã có chút ấm áp. Vô luận thế nào, trên đời này nếu vẫn có người cần ngươi, vẫn có người ngươi tin chắc sẽ tuyệt không phản bội, vậy thì cho dù trải qua thống khổ thế nào, Vu Thánh giáo chủ y đây chung quy vẫn làm được.

Cảnh Du gõ cửa mà vào, đồng thời y bắt đầu lặng lẽ đếm thầm trong lòng, mới đếm tới mười lăm, một bóng người đã bay ngược ra từ trong cửa phòng đang mở.

Chân mày Vu Trảm Lâu nhíu lại, cất bước xông ngay lên lầu hai. Quá nhanh rồi, sợ là không ổn!

Lam ảnh lui nhanh tới cửa thang lầu, giương trường tiên đưa y tới bên cạnh, trầm giọng nói: “Bẫy rập.”

“Đi cửa sổ.” Vu Trảm Lâu vừa nói vừa nhấc chân đá bay cái bàn bên cạnh, chiếc bàn bát tiên xoay tròn phá song mà ra, y lại kéo Cảnh Du lui về phòng chữ thiên, Cảnh Du vung trường tiên, cửa phòng theo tiếng đóng lại.

Cái bàn to như vậy bay ra từ lầu hai, trên đường lại không có lấy một tiếng kinh hô, chỉ nghe tiếng tên vút vút xuyên vào gỗ.

Trong trong ngoài ngoài Triệu gia lâu này đã bố trí đầy phục binh.

Trong phòng chữ thiên hỗn độn, Vu Trảm Lâu nhìn lướt qua mấy thi thể dưới đất, nam tử mặc đạo bào màu vàng hạnh bộ dáng chẳng qua ngoài ba mươi, vô luận có nhìn thế nào cũng không thể là Trường Tùng đạo nhân đã thành danh ba bốn mươi năm, hắn và những người khác đa phần là bị trường tiên đánh nát thiên linh mà chết, chỉ có một lão nhân đen gầy hai tay đỏ như tẩm máu bị một thanh chủy thủ nhỏ ba tấc ba phân ghim trên yết hầu, xem ra người này võ công không tầm thường, một kẻ giữa lúc đối mặt đã bức được Cảnh Du dùng chủy thủ.

Bên kia Cảnh Du đã ngồi xếp bằng dưới đất, bão nguyên thủ nhất*, sương trắng nháy mắt bốc lên đầu, hiển hiên là vừa rồi giao thủ trong phòng phút chốc đã bị thương không nhẹ.

Vu Trảm Lâu chậm rãi bước đến bên cạnh người chết, rút thanh chủy thủ kia ra, lau vết máu trên thi thể, giơ lên trước mắt cẩn thận quan sát.

Trên tế đao sáng trong như tuyết phản chiếu ánh mắt lạnh băng của y.

Người thiết lập cạm bẫy này, thật sự quá hiểu rõ y, hiểu rõ đến độ – đã quá mức.

Người như vậy, phóng tầm mắt khắp Trung Nguyên lại có mấy?

Có tiếng cười nhẹ nhàng như chuông thủy tinh từ lầu một Triệu gia lâu truyền đến, kèm sự đáng yêu mà thiếu nữ riêng có, ngữ điệu mềm mại cùng âm cuối nũng nịu, “Hứa lang chàng xem, trong cái chậu chúng ta hạ đã bắt được một con ba ba lớn quá kìa.”

“Tiểu Tiểu đừng nói bậy.” Tiếng nam tử quen thuộc đến mức hận không thể lập tức quên đi, vĩnh viễn nhu hòa trầm ổn như vậy, mang theo chút cưng chiều trời sinh, cho dù là lúc phản bội, nghe cũng giống như không nhẫn tâm, ngàn vạn bất đắc dĩ.

Ánh mắt Vu Trảm Lâu lại lạnh thêm một phân.

“Hứa lang!” Âu Dương Tiểu Tiểu không thuận theo mà giậm chân, “Người ta lại chẳng nói gì sai!”

Tiếng cười dài mang theo nội lực sung mãn vang lên.

“Ha ha, Âu Dương cô nương tính trẻ con chưa mất, Hứa thiếu hiệp không cần để ý, lần này có thể thuận lợi trừ đi yêu đảng, may mà thiếu hiệp bày mưu nghĩ kế, thật là giang hồ sinh tài tử, bần đạo đã già rồi.”

“Tiền bối quá khen rồi, vãn bối… vãn bối cũng chưa làm gì, đều là chủ ý của Tiểu Tiểu thôi, hơn nữa…” Tiếng Hứa Quân Nguyên thấp xuống, hồi lâu mới nói tiếp: “Hơn nữa Tiểu Lâu… Vu Thánh giáo chủ kia cũng chưa thật sự làm chuyện tội ác tày trời gì, mong rằng tiền bối nhìn trời có đức hiếu sinh, tha cho hắn một tính mạng đi.”

“Ai nha! Hứa lang, chàng lại mềm lòng! Yêu nhân kia lừa chàng hại chàng, chàng còn muốn cầu tình giúp hắn! Không được không được! Đạo trưởng ông đừng nghe y, Âu Dương gia ta còn có ba mươi bảy ba mươi tám mạng người trên tay hắn, yêu nhân tay đẫm máu tanh như vậy nhất thiết không thể lưu lại!”

“Hắn… Hắn cũng chưa từng hại gì ta…”

Nữ ni trung niên bên cạnh Trường Tùng đạo nhân lạnh lùng ngắt lời: “Vu Thánh giáo chúng chuyên làm việc yêu nghiệt, không biết đã hại bao nhiêu người! Hứa thiếu hiệp đừng nhân từ như Đông Quách, hại người hại mình.”

“Ta…”

“Vẫn là sư thái nói rất có lý.” Sam vàng nhạt tung bay, Âu Dương Tiểu Tiểu tươi cười xinh đẹp kéo Tĩnh Vân sư thái, “Yêu nhân kia còn đánh Tiểu Tiểu một chưởng đấy, sư thái báo thù cho Tiểu Tiểu đi.”

“Tiểu Tiểu cô nương huệ chất lan tâm, dứt khoát quyết đoán, mạnh hơn vị hôn phu này rất nhiều. Không bằng cứ bái làm môn hạ bần ni đi.” Tĩnh Vân mỉm cười vỗ tay nàng.

“Được sư thái cưng chiều đương nhiên là tốt, nhưng Tiểu Tiểu chẳng muốn làm ni cô đâu! Làm ni cô thì không thể gả cho Hứa lang.” Âu Dương Tiểu Tiểu làm mặt quỷ đáng yêu, vội ngả về bên người Hứa Quân Nguyên.

“Ha ha ha! Tĩnh Vân sư muội đừng chia rẽ ái lữ người ta chứ, đối phó yêu nhân tà giáo trước vẫn quan trọng hơn.” Trường Tùng đạo nhân cười nói.

“Cá trong chậu làm sao trốn khỏi thiên la địa võng?” Tĩnh Vân cười khẩy: “Ta hôm nay nhất định phải tự tay giết yêu nhân kia.”

“Đúng vậy!”

“Giết yêu nhân kia báo thù cho các huynh đệ!”

“Dương oai võ lâm Trung Nguyên ta!”

Chúng nhân phía sau vây quanh thang lầu không ngừng hò hét, lại không tiến lên nữa. Tuy rằng mọi người ngoài miệng thì nói thoải mái, nhưng đều biết rõ hai người trong gian phòng lầu hai này đều là hạng võ nghệ cao tuyệt, tâm ngoan thủ lạt, không ai dám thả lỏng cảnh giác.

Bất luận dưới lầu nói cười quát mắng thế nào, trong gian phòng chữ thiên thủy chung tĩnh lặng, không ai theo tiếng.

Dưới lầu mọi người đưa mắt nhìn nhau: trong lòng không khỏi đều có chút lo sợ.

Âu Dương Tiểu Tiểu con ngươi quay tròn hai vòng, cười mỉm mở miệng: “Ê, Vu đại giáo chủ! Ngươi đừng nghĩ chuyện ra từ cửa sổ, vì giúp chúng ta bắt sát nhân ma, Đề đốc đại nhân đã đặc ý cho mượn nhân mã của thần nỗ doanh, bao vây trọn nửa dặm, ngươi có mọc cánh cũng không thể bay ra, cho dù là người đẹp như Vu giáo chủ, bị bắn thành cái rây cũng không đẹp nổi đâu.”

Trong trường lập tức có người cười ồ cổ động.

Trong phòng vẫn tĩnh lặng, không có một chút thanh âm.

Trường Tùng Tĩnh Vân các cao thủ nhìn nhau một cái, chậm rãi bước lên thập giai, đều thầm đề chân khí, bước chân như dừng trước vực sâu.

Hứa Quân Nguyên yên lặng đứng dưới lầu, nhìn chằm chằm cánh cửa hình chữ thiên đang đóng chặt, vẻ mặt ngẩn ngơ, dường như có điều suy tư. Âu Dương Tiểu Tiểu đứng bên cạnh hắn, trên mặt là ý cười, minh mâu lưu chuyển, cũng chẳng biết đang nghĩ gì.

Nhìn bọn Trường Tùng sắp lên tới lầu hai, nàng bĩu môi, trong đám người có mấy kẻ vẫn lưu ý bên này lập tức chửi ầm lên, hễ khó nghe là mắng hết, thăm hỏi thân thuộc của những người liên quan tới Vu Thánh giáo từ trên xuống dưới, người xuất gia là Tĩnh Vân nghe thế nhịn không được phải nhíu mày, vung phất trần vừa định quát ngưng, lại bị Trường Tùng kéo ống tay áo.

Trong tiếng chửi mắng dường như có ai đang thở dài, cửa gian phòng hình chữ thiên im hơi lặng tiếng mở ra, nam tử một thân thanh y xuất hiện ngay cửa.

Khuôn mặt tái nhợt, thần sắc mỏi mệt, y đứng đó nửa dựa vào cửa. Một chút lạnh, một chút uể oải, trong đôi mắt kia lại là vẻ bình tĩnh của người nắm hết quyền sinh sát trong tay. Nhất thời mỗi người đều cảm thấy y đang nhìn mình, nháy mắt tim đập cũng bị lạnh lùng nhiếp trụ. Theo tầm mắt tựa như thực chất kia đảo qua, sự ồn ào khắp lâu hệt như bị đóng băng, lặng xuống từng tấc.

Giữa sự tĩnh lặng y nhàn nhạt mở miệng, “Vu Trảm Lâu ở đây, ai tới giết ta.”

Bọn người vừa rồi còn mắng thật khoái trá bỗng nhiên đều tiêu âm, thủ đoạn huyết tinh của người trước mặt mắt thấy tai nghe trên đường nhất thời đều tuôn lên trong lòng.

Không ai dám lên tiếng, trong mắt Vu Trảm Lâu nổi lên chút quang mang mỉa mai, tay trái khẽ vỗ khung cửa, “Nếu không có ai giết ta, thế ta sẽ phải giết người.”

Trường Tùng Tĩnh Vân khẩn trương, giậm chân vọt lên, trường kiếm phất trần cùng công kích chỗ yếu hại của y.

Vu Trảm Lâu hờ hững nhếch môi, lui như mây trôi, từ trên cửa hóa tới một thanh mộc châm tùy tay bắn ra.

Chỉ nghe có tiếng vun vút xé gió lướt qua, tàn ảnh màu nâu chợt lóe lên, những kẻ vừa rồi mắng người ào ào ngã xuống, chỉ có ba kẻ võ công đặc biệt cao mới nỗ lực hoặc trốn hoặc chắn, tuy giữ được tính mạng, nhưng cũng thập phần chật vật.

Y thoáng lui rồi lại quay về, tiện tay đánh hai chưởng bức lui Trường Tùng Tĩnh Vân liên thủ, chắp tay mà đứng, thần thái lạnh nhạt, tựa hồ giữa cường địch bao vây chỉ nhấc tay đã giết hơn mười người, chẳng qua như sửa sang quần áo tóc mai.

Trường Tùng Tĩnh Vân đương trường ngẩn ra, chiêu thức kế tiếp nhất thời lại không thể nào đánh ra.

Hứa Quân Nguyên không biết cũng đã lên lầu từ khi nào, lúc này từ trong đám người bước ra, đứng lại trước mặt Vu Trảm Lâu. Hắn mở miệng, vạn ngữ ngàn ngôn không biết nên nói từ đâu, hồi lâu rốt cuộc nói: “Ngươi… mặc bạch y vẫn đẹp hơn.”

Bạch y? Vu Trảm Lâu nở nụ cười lạnh lùng, nhưng Tiểu Lâu có thể vì khi mới tương phùng hắn nói một câu “Ta lần đầu tiên nhìn thấy có người thích hợp với màu trắng như thế” mà cả năm không đổi màu áo, đã phai nhạt như vong hồn kiếp trước, chẳng bao lâu sau, đối với ánh mắt ôn nhu bao dung như ngày xưa của hắn, y lại chẳng tìm ra một chút dao động tâm thần.

Thay đổi rốt cuộc là hắn? Hay là y?

Hoặc giả là, hai người họ đều đã thay đổi.

Dời tầm mắt, Vu Trảm Lâu chẳng buồn nhìn Âu Dương Tiểu Tiểu vẫn cười khanh khách theo sau Hứa Quân Nguyên, lại nhìn Tĩnh Vân sư thái nhướng mày nói: “Cố đệ tử Từ Diệp của bà là thánh nữ của Vu Thánh giáo ta, nể mặt cô ta, ta tha mạng cho bà ba lượt.”

“Ngươi, ngươi…” Tĩnh Vân tức giận tới mức cả người run rẩy, mặt mũi tái xanh, phẫn nộ nói: “Ngươi còn mặt mũi nhắc tới Từ Diệp! Đệ tử ngoan ngoãn của ta bị yêu nhân trong giáo các ngươi mê hoặc, phản sư gả cho hắn, ta vốn niệm tình sư đồ không truy cứu, nghĩ nó sống tốt thì cũng thôi. Ai ngờ nó mới gả vào giáo ngươi không đến ba năm, đã bị ngươi móc sống tim trên tế đài! Ngươi! Các ngươi căn bản không phải là người! Ta hôm nay nhất định phải giết ngươi để báo thù cho Từ Diệp!”

Vu Trảm Lâu nhíu mày nói: “Giáo ta chưa từng bắt buộc giáo đồ làm bất cứ chuyện gì, Từ Diệp năm đó hiến tế hoàn toàn xuất phát từ tự nguyện. Có thể được tuyển làm thánh nữ chính là vinh quang lớn nhất của con dân Vu Thánh, bà đừng càn quấy nữa. Lúc còn sống cô ta vẫn rất cảm niệm sự bảo vệ của bà, bà chớ nên không quý trọng tính mạng.”

“Nói bậy! Người đang sống tốt ai lại muốn chết? Tự nguyện hay không chỉ có bản thân Từ Diệp biết, nhưng hiện giờ nó đã không thể nói nữa. Đứa trẻ đó từ nhỏ không có cha mẹ, nếu người làm sư phụ ta đây không xuất đầu vì nó, nó chết rồi cũng chẳng còn ai truy cứu! Ngươi không cần nhiều lời, hôm nay không phải ngươi chết thì là ta sống!”

Tĩnh Vân vứt phất trần, rút bảo kiếm trên lưng khỏi vỏ, một dòng thu thủy mạnh như lưu tinh bức thẳng ấn đường Vu Trảm Lâu.

Trường Tùng đồng thời xuất kiếm tương trợ, một tấc vuông trước phòng thoáng chốc đã lập lòe kiếm quang, Âu Dương Tiểu Tiểu kéo Hứa Quân Nguyên đang ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ tránh ra sau, đông đảo cao thủ phía sau lập tức tràn lên, bao vây chặt chẽ, sợ Vu Trảm Lâu phá vây mà đi.

Vu Trảm Lâu nhanh nhẹn tiến thoái giữa song kiếm, chân mày càng nhíu sâu, lão ni cô này thật không thông tình lý, nể thánh nữ tiền nhiệm y mới nói chuyện đàng hoàng, bà ta lại chẳng biết tốt xấu như thế. Y rốt cuộc không kiên nhẫn vươn tay nhẹ nhàng bắn lên thân kiếm của Trường Tùng, vừa vặn bắn vào chỗ cựu lực vừa tận tân lực chưa sinh, Trường Tùng chỉ cảm thấy một cỗ cự lực đâm vào phế phủ, phải đạp lui về sau hai bước mới đứng vững.

Vu Trảm Lâu mượn lực bắn ra này tăng tốc thân hình nhanh đến không thể tưởng tượng, tàn ảnh còn ở tại chỗ, người lại đã xuyên qua kiếm thức liên miên của Tĩnh Vân, bức đến trước mặt, bàn tay trắng mịn như ngọc chụp cổ bà ta, lạnh lùng nói: “Lần thứ nhất.”

Tĩnh Vân khó tin trừng to mắt, chỉ cảm thấy cổ chợt bị siết, nghẹt thở một hồi, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

Trường Tùng vừa đứng vững liền thấy một màn như vậy, xa xa không nhìn rõ sinh tử của Tĩnh Vân, ông ta và Tĩnh Vân vốn có tình nghĩa đồng tu, nhất thời cấp nộ công tâm, thét dài một tiếng, đạo bào trên người đột nhiên bay vọt, mắt tóc đều dựng, lại sử dụng công phu độc môn trước khi xuất gia, cả người bổ lên.

Nhìn như thoải mái mà lách người, né qua Trường Tùng công kích như hổ điên, sắc mặt y bất biến, trong mắt lại có chút lo lắng, y gượng đề chân khí như vậy, kỳ thật nguy hại rất lớn với bản thân, thai nhi trong bụng dưới từng đợt chân khí lôi kéo ẩn ẩn xao động, nếu thật sự động thai khí, thế ưu liệt trước mắt sợ là phải lập tức đảo ngược.

Phải tốc chiến tốc thắng mới được, giữa đôi chân mày sát khí bốc lên, một thức “Đương Thời Võng Nhiên” vung nghiêng ra, năm ngón như khảy tỳ bà, điểm ấn bổ bắn bức thẳng năm đại yếu huyệt trước ngực Trường Tùng.

Âu Dương Tiểu Tiểu đang đứng ngoài quan chiến bỗng nhiên giương giọng nói: “Yêu nhân hậu lực không tốt! Mọi người còn không sóng vai cùng lên, ai báo thù cho Tĩnh Vân sư thái trước, sẽ được ưu tiên chọn lựa trong kho tàng!”

Đám hiệp khách vốn thái độ quan vọng quả nhiên bị kích động, những kẻ võ nghệ không tồi đao kiếm đều cử, hè nhau xông lên.

Vu Trảm Lâu mặc dù không sợ đám ô hợp này, vẫn không thể không phân ra chút tâm tư ứng phó, đành phải căm hận thu chiêu, mấy kẻ xông đến ngã ngay bậu cửa gần nhất, bị y giận lây thưởng cho mỗi kẻ một chỉ, bay ngược trở về còn nhanh hơn lúc xông lên.

Vừa dây dưa một chút, chân lực như bạo lôi của Trường Tùng đạo nhân đã bổ tới trước mặt, nếu là ngày thường y tự nhiên không thèm để tâm, nhưng hiện tại người có thai, khó tránh khỏi cố kỵ hơn vài phần, đành phải tránh né làm đầu. Đáng giận là nơi vốn đã không lớn lại bỗng dưng thêm nhiều người hạ trường như vậy, thân pháp của Vu Thánh giáo truyền lại tuy là triển chuyển tinh diệu, nhưng thi triển sẽ dần trở nên không lưu loát.

Rất nhiều người nhìn ra tiện nghi, ra chiêu không cầu đả thương người, chỉ muốn cản Vu Trảm Lâu nửa khắc một lúc, buộc y phải đối diện với Trường Tùng chân nhân.

Tả chắn hữu đột, sát khí trong mắt Vu Trảm Lâu dày dần, thân hình tung bay bỗng dừng lại, đoạt đi binh khí trong tay một người, thuận tay một kiếm sượt cổ mà qua, đầu người bay lên giữa không trung, máu tươi phun tung tóe, y đưa tay rút một phát, đầy bầu máu nóng của người nọ bắn thẳng đến mặt Trường Tùng đạo nhân, ngoại trừ mùi tanh gay mũi, lại còn có thêm dị hương thấm vào.

Những người chung quanh khi ngửi được thứ dị hương đó, nghĩ đến trước hết chính là chất độc biến hóa khó lường ở vùng Vân Quý, lập tức nhao nhao tranh nhau lui xuống. Ai ngờ Trường Tùng đạo nhân lại không chút không quan tâm như đã phát điên, trường kiếm nhoáng lên, phá huyết mà vào, mặc máu tươi hàm chân khí kia đánh trúng mặt.

Lần này thật sự bất ngờ, mắt thấy kiếm quang đâm thẳng tới mặt!

Hay cho Vu Trảm Lâu không lùi mà tiến, xông giữa kiếm quang, tả chưởng nghiêng nghiêng kề lên trường kiếm phun lực, đẩy thân kiếm ra, tay phải hất lên, một thanh tế đao chủy thủ ba tấc ba phân vô thanh vô tức đâm vào giữa xương sườn thứ hai và thứ ba của Trường Tùng đạo nhân.

Song chỉ mang theo chủy thủ trở lại trong tay áo, một chưởng đánh bay thi thể Trường Tùng, mượn lực bay lui như lưu thủy.

Vu Trảm Lâu giữa lúc thối lui chân khí bỗng nhiên tắc nghẽn, cước bộ hơi loạn, sắc mặt vốn đã tái nhợt thoáng chốc trắng bệch như giấy, vừa rồi khi đẩy bảo kiếm của Trường Tùng ra tuy là dùng kỹ xảo, nhưng vẫn không tránh khỏi đối xung một chút với nội lực của ông ta, cỗ chân khí như bạo lôi kia ven theo mạch thiếu dương ngược lên, cuối cùng động tới thai khí.

Ánh mắt Âu Dương Tiểu Tiểu từ đầu chí cuối chưa từng rời khỏi mặt Vu Trảm Lâu, lúc này tia bén nhọn trong đáy mắt kia rốt cuộc nổi lên minh mâu, nàng quát giòn giã “Động thủ”!

Giống như hô ứng, tám người ăn mặc theo kiểu gia đinh vốn một mực đứng quanh không hề ra tay đều tự hô hoán bổ lên trung tâm chiến trường, phân thượng hạ tả hữu tám phương vị tấn công Vu Trảm Lâu như đã có kinh nghiệm phối hợp.

Vu Trảm Lâu chỉ cảm thấy chân khí hỗn loạn, một cỗ nội lực táo bạo xông loạn giữa phế phủ, chỉ nỗ lực ức chế không cho chúng đả thương đến thai nhi đã thập phần miễn cưỡng rồi, huống chi là ứng phó với tám cao thủ thiện hợp vây như vậy?

Cắn răng một cái, y đánh thẳng về phía sau, đè vai lắc đầu, dùng vai trái tiếp nhận một chưởng của người phía sau tới, tránh đi công kích ở hai sườn và phía trên, khuỷu tay bên phải đồng thời đánh ra sau, đánh nát xương sườn người nọ vẫn không dừng, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài, hai người như liên thể đồng thời lui gấp.

Y lui rất nhanh, hai thanh kiếm hình rắn trước người cũng truy rất nhanh, mắt thấy sắp đâm đến mặt y.

Mà lúc này y đã dịch tới trước cửa phòng chữ thiên, sau lưng là cánh cửa, muốn lui cũng không thể.

Nhưng biểu tình của Vu Trảm Lâu lại đột nhiên thả lỏng, ngay cả hai tay cũng buông xuống.

“Không tốt!” Âu Dương Tiểu Tiểu giậm chân quát to: “A Trung, A Nghĩa mau lui lại!”

Hai người được gọi là A Trung A Nghĩa chợt ngẩn ra, thân thể lui về sau theo phản xạ, nhưng vẫn chậm nửa bước.

Hai trường tiên màu đen như linh xà từ trong cửa phòng bay ra, sượt qua hai bên tóc mai của Vu Trảm Lâu mà đánh thẳng tới, mũi tiên như lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng quét qua cổ tay hai người cầm kiếm, hai thanh kiếm hình xà và tay cầm kiếm cùng rơi xuống cát bụi.

Hai người kia ngây ra hồi lâu, mới cảm thấy đau đớn dùi tim từ cổ tay truyền đến, nhất thời liên tục kêu la.

Cửa phòng chữ thiên mở rộng, thanh niên tuấn mỹ mặc lam bào thân hình thoáng cái lướt tới bên cạnh Vu Trảm Lâu, đưa tay ném thi thể sau lưng người nọ, nói: “Thuộc hạ vô năng, vất vả giáo chủ!”

Khoác tay lên hông y, Vu Trảm Lâu nói một tiếng, “Đi!”

“Vâng.” Cổ tay Cảnh Du khẽ nhích, trường tiên vừa biến mất lại hiện ra trong tay, y vung tay, hắc tiên lấy hai người làm tâm, vẽ nên hai vòng tròn đồng tâm lớn nhỏ không đều, những kẻ ở gần không tránh kịp lập tức bị hất ra ngoài.

Mũi tiên đánh xuống đất, phát ra thanh âm thanh thúy, Cảnh Du mượn lực xông thẳng lên, chiếc tiên trong tay kia đã đục thủng khung trang trí, mang theo Vu Trảm Lâu đồng thời phá lâu mà ra.

Vu Trảm Lâu ôm hông Cảnh Du mặc đối phương mang đi, trước khi giẫm lên nóc nhà liếc nhìn một lần sau cùng, thấy Âu Dương Tiểu Tiểu không biết đang cầm cái gì vung về phía hai người, lại bị Hứa Quân Nguyên bên cạnh kéo xuống.

Chỉ nghe Âu Dương Tiểu Tiểu bên dưới tức tối giậm chân, nén nhịn một hồi mới nói: “Quên đi, vốn đã không nhất định đánh trúng. Huống hồ ta không tin chúng thoát được thần nỗ doanh ba nghìn!”

Ban đầu quả thật là không nhất định xông ra được, bất quá lúc này tự nhiên bất đồng.

Vu Trảm Lâu an tâm dựa lên người Cảnh Du, áp chế chân khí tán loạn trong cơ thể, Cảnh Du hất tay, đạn tín hiệu màu tím lao vào bầu trời quang đãng, một cỗ xe ngựa màu đen từ phương Bắc chạy đến, cỗ xe ngựa nọ thật quái dị, chẳng những không thắng ngựa, trên càng xe cũng không có người điều khiển, vậy mà vẫn cứ lao đi như bay.

Cơ nỗ doanh vội vàng cài tên bắn, nhưng những mũi tên có thể xuyên thủng giáp sắt bắn lên xe ngựa ào ào văng cả ra, đến một vết thương cũng không thấy. Cỗ xe nọ chạy cực nhanh, mau chóng xông vào trong trận của cơ nỗ doanh, làm rối trận hình. Trong cửa sổ đen kịt thỉnh thoảng có bạch quang lóe lên, các chiến sĩ cơ nỗ doanh lập tức có người theo tiếng ngã nhào.

Không bao lâu sau xe ngựa đã vọt tới trước lâu, Cảnh Du một tay vòng qua người Vu Trảm Lâu, một tay múa trường tiên thành cái khiên kín kẽ, thân trên khẽ lách, đã từ trên lầu nhảy xuống, giữa không trung xoay người như diều hâu quẳng yến non vào rừng, nhẹ nhàng chui vào xe ngựa theo đường cửa sổ, hai người vừa vào, két một tiếng cả cửa sổ cũng đóng lại, cỗ xe ngựa quỷ dị không người điều khiển lại nghênh ngang đi trước mặt cả ba nghìn cơ nỗ doanh và mấy trăm cao thủ.

Bày ra một hồi thiên la địa võng, kế trong kế, mà chẳng giữ lại nổi một kẻ địch, bỗng dưng tổn thất bao nhiêu nhân thủ, chúng hiệp sĩ nhất thời đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.

Đứng trước cửa Triệu gia lâu, Hứa Quân Nguyên ngóng theo phương hướng xe ngựa đã sớm biến mất, lòng buồn bã, Âu Dương Tiểu Tiểu nhìn thấy vẻ mặt hắn, cắn môi hừ lạnh một tiếng, tự mình đi đến trấn an quần hiệp.

***

Xe ngựa một đường chạy về hướng quê nhà phương Nam, hồng y song thị từ cửa xe chui ra, một tiếng huýt sáo thanh thúy vang lên, hai thớt tuấn mã màu đen từ trong rừng cây bên đường mừng rỡ chạy ra, thân thiết cọ cọ song thị một hồi.

Hai người lại buộc ngựa vào càng xe, cười hi hi nhảy lên càng xe cầm dây cương, cỗ xe màu đen đã trở thành biểu tượng ác mộng của võ lâm Trung Nguyên lại đi về phía trước.

Bên trong xe ngựa Vu Trảm Lâu dựa lên đệm yên lặng vận khí, coi xét một vòng, chân khí trên cơ bản đã về nguyên, vạn hạnh thai nhi không sao, chỉ là chân lực bạo lôi xâm nhập nội phủ cùng một chưởng mang theo hàn độc trên vai dường như khá nghiêm trọng, trong thời gian ngắn sợ là không thể vọng động nội lực được nữa.

Như vậy, kế tiếp người có thể nghênh địch trên đường, chỉ còn lại Cảnh Du.

Y hất cằm, tỏ ý bảo Cảnh Du đưa tay trái ra, Cảnh Du chần chừ một chút, rồi cũng đưa tay ra. Chỉ thấy cả tay áo đã bị xé nát, trên cánh tay có năm đường như là vết trảo, lộ ra một loại đỏ thẫm quỷ dị.

Vu Trảm Lâu đầu tiên lấy thần tiên tán chuyên khắc độc trong hòm thuốc ra cẩn thận thoa lên vết thương, lại lục lọi một hồi, mới nhớ là hộp sinh cơ chỉ thống cao duy nhất lần trước đã đưa cho Cảnh Du, y thò tay vào ngực người kia quệt lấy một chút, cuối cùng mới dùng miếng vải trắng sạch sẽ băng lại kỹ càng.

Bắt mạch một chút, Vu Trảm Lâu rốt cuộc an tâm, may mà nội thương của Cảnh Du tuy khá nặng, nhưng đã kịp thời trị liệu trong Triệu gia lâu, trên cơ bản đã được ngăn chặn, chỉ cần trở về tìm thời gian tĩnh dưỡng chừng nửa tháng một tháng là có thể hoàn hảo như xưa, sẽ không lưu lại bệnh dạng gì.

Cảnh Du im lặng mặc y loay hoay trên người mình, yên lặng nhìn mười ngón tay thuôn dài bận rộn qua lại, trong xe ngựa nhất thời yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim hai người đang đập.

“Ai làm ngươi bị thương nặng như vậy?” Vu Trảm Lâu hỏi.

“Chính là kẻ đã bị ta dùng chủy thủ giết chết kia.” Có lẽ là do sau đại chiến tinh thần mỏi mệt, Cảnh Du lại quên mất giới hạn chủ tòng trước sau vẫn giữ nghiêm, nói chuyện hiếm khi không xưng hô thuộc hạ giáo chủ, kể qua loa những việc gặp phải sau khi vào phòng.

Nguyên lai y vừa vào cửa liền làm khó trước, tập trung thế công lên người đạo nhân hoàng bào, ai ngờ tên đầy tớ kia chỉ là giả mạo, Âm Sơn Quỷ Tẩu trốn trong góc chết thừa cơ đánh lén, y mặc dù đã giết những người khác, nhưng cũng mệt một chút. Lại sợ bọn chúng cũng có mai phục bên ngoài, bèn chịu một chưởng rồi dùng chủy thủ lấy mạng Quỷ Tẩu. Chỉ là không ngờ Thôi Tâm chưởng của Quỷ Tẩu quá mức bá đạo, khiến y hậu chấn vô lực, không thể không lập tức chữa thương.

Cảnh Du nói thản nhiên, nhưng lúc ấy chẳng qua mười lăm chớp mắt song phương ngươi tới ta đi liều mạng đọ sức, thật sự là hung hiểm vô cùng.

Vung tay tát Cảnh Du hai cái, đánh mặt y nghiêng qua, Vu Trảm Lâu lạnh lùng trừng y, nói: “Liệu địch không rõ, đây là tội thứ nhất; lỗ mãng xúc động, là tội thứ hai. Nếu không phải ngươi sơ suất bị thương, bổn tọa đâu cần tự mình ra tay?”

“Lần sau nếu có chuyện kiểu này nữa, tự mình đến hình đường lĩnh phạt.” Cơn giận còn chưa tiêu hết, y móc cao dược hung hãn bôi lên mặt Cảnh Du với lực độ vượt quá cần thiết, cười lạnh bảo: “Hừ! Vô luận nói thế nào, lần này tính lại, vẫn là bọn chúng thiệt hơn!”

“Ngươi bây giờ còn chiến đấu được không?”

“Giáo chủ yên tâm.” Gật đầu, không cần y nói, Cảnh Du ấn động cơ quan nào đó trong xe, song thị bên ngoài lập tức dừng xe ngựa.

Cảnh Du nhảy xuống xe trước, Vu Trảm Lâu theo sau, song thị cũng nhảy từ càng xe xuống, hoan hoan hỉ hỉ xáp tới, tranh nói trước: “Giáo chủ và tả hộ pháp lần này thật uy phong!”

“Bọn người Trung Nguyên bốc phét quá lố, còn không phải vẫn bị giáo chủ giết cho hoa rơi nước chảy!”

“Uy phong sao?” Vu Trảm Lâu nhàn nhạt hỏi.

“Đương nhiên uy phong!” A Nhất A Nhị hai miệng một lời.

“Nếu thật sự uy phong thì đã không để người lừa vào bẫy, tự nhiên càng không chật vật chạy trối chết.”

“Ta chỉ không rõ, rốt cuộc là vì sao?” Trong mắt Vu Trảm Lâu thần quang lạnh thấu xương, bức thẳng hai người.

“Cái gì vì sao?” A Nhất mù tịt, A Nhị cắn môi không nói.

“Kẻ thiết lập bẫy rập này, tất nhiên là một người vô cùng hiểu rõ ta, quen thuộc cách làm việc của ta – hoặc giả nói, quen thuộc phương thức hành sự của Vu Thánh giáo chủ. Nhưng ta mà Hứa Quân Nguyên biết chỉ là Vu Trảm Lâu, không phải Vu Thánh giáo chủ. Hắn không làm ra được cạm bẫy như vậy, cũng không cách nào cho ta tình báo sai lệch.”

“Kẻ có thể đồng thời thỏa mãn hai điều kiện này, cả Trung Nguyên chỉ có ba người, Cảnh Du trước sau chưa hề rời khỏi ta, như vậy tự nhiên chính là một kẻ trong các ngươi.”

Y ngắt từng chữ hỏi: “Rốt, cuộc, là, ai?”

“Giáo chủ, ngài nói chúng tôi phản bội ngài?” A Nhất rốt cuộc phản ứng được, sợ hãi kêu lên: “Sao có thể! A Nhị luôn đi cùng tôi, chưa từng tách rời…”

Gã đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn A Nhị chằm chằm, dường như đang nhìn một người chưa bao giờ nhận biết, “Ta nhớ ra rồi, lúc ở Hán Trung, ngươi từng nói phải đi mua đồ ăn, rời khỏi ta nửa canh giờ, lại tay không trở về…”

“Ngươi lúc ấy đã đi đâu?” Thanh âm của gã đột nhiên cất cao, bén nhọn thê lương.

“Tôi…” A Nhị mở miệng chực cãi, lại không nói ra lời, “Giáo chủ, tôi không có…”

“Thật đáng sợ! Sao ngươi có thể làm chuyện thế này? Ngươi không phải là A Nhị, A Nhị chưa bao giờ giấu ta bất cứ chuyện gì.” A Nhất thương tâm muốn chết mà điên cuồng lắc đầu, lảo đảo lui lại, lui thẳng đến bên cạnh Vu Trảm Lâu.

“Giáo chủ, tôi thật sự không có!”

“Ta vốn cũng không tin ngươi lại phản bội Vu Thánh giáo…” Vu Trảm Lâu mặt trầm như nước, “Nhưng trừ ngươi ra, còn có thể là ai?”

“Đó tự nhiên là ta.” A Nhất vẻ mặt thương tâm bỗng nhiên đưa tay, bạch quang lóe lên, một chiếc tiêu hoa mai bay tới hậu tâm Vu Trảm Lâu.

Lần này khoảng cách quá gần, lại cực kỳ bất ngờ, theo lý hẳn là rất khó né, nhưng Vu Trảm Lâu lại như sớm có phòng bị lách người cất bước, cả quần áo cũng không hề bị cắt trúng.

A Nhất cắn môi, đưa tay lên lại là một chiếc.

“A Nhất không được!” A Nhị bổ lên, đồng thời dương tay, một chiếc tiêu hoa mai giống hệt bay lên đón.

Hai chiếc tiêu đâm nhau trước mặt Vu Trảm Lâu, vốn phải cùng nhau rơi xuống, ai ngờ mũi tiêu của A Nhị vừa đập lên tiêu của A Nhất lại đổi phương hướng, nhất tề bắn thẳng về phía gã với tốc độ nhanh hơn.

Vu Trảm Lâu lẳng lặng đứng đó, không chút sứt mẻ, giữa tiếng xé gió thanh thúy chợt lóe bóng đen, hai chiếc tiêu hoa mai bị đánh bay ngược, bắn về phía chủ nhân còn nhanh hơn lúc ban đầu, A Nhị nhảy vọt lên, mấy mũi tên xẹt qua gót hài, còn chưa kịp thở, mắt cá chân chợt siết căng, cả người đã bị một cỗ đại lực kéo bay ngay ra ngoài, hồng ảnh lướt trước mắt, đang cùng đồng bào huynh đệ đâm sầm vào nhau, ngũ tạng lục phủ của hai người đau đớn như kim châm muối xát, đều tự phun ra một búng máu, chẳng phân trước sau ngã oạch xuống đất.

“Khụ khụ khụ…” A Nhị ho sù sụ một trận, trong máu phun ra có kèm theo vật thể hình khối màu đỏ sậm, biết là đã bị lực kình đục tim kèm theo trong tiên của Cảnh Du chấn nát ngũ tạng, không khỏi kinh hãi mà cười một hồi.

“Tại sao?” Vu Trảm Lâu nhìn xuống A Nhất, lặp lại câu hỏi của mình lần nữa.

“Tại sao?” Thị tòng có bộ dạng đồng tử vừa ho vừa cười, “Rất đơn giản, Âu Dương Tiểu Tiểu đã đáp ứng, chỉ cần lừa giáo chủ đến Triệu gia lâu, sẽ đem hoàn trần đan trân quý của Âu Dương thế gia cho chúng tôi, có thể giải dược tính đoạn duyên đan trên người chúng tôi, để thân thể huynh đệ tôi có thể tiếp tục lớn lên.”

“Năm đó chuyện ăn đoạn duyên đan, ức chế thân thể lớn lên để đổi lấy võ công tiến cảnh, rõ ràng là các ngươi tự nguyện, hiện giờ các ngươi cư nhiên vì vậy mà bán đứng giáo chủ!” Cảnh Du nghe xong nổi giận, nhớ tới hiểm cảnh gặp phải trong Triệu gia lâu, suýt nữa khiến giáo chủ bỏ mạng, lại chỉ vì nguyên nhân nhỏ nhặt không đáng như vậy?

“Năm đó chúng tôi quả thật là tự mình nguyện ý, nhưng hiện tại lại không nguyện ý.” A Nhất cười lạnh nói, “Chẳng lẽ đã chọn thì không được hối hận sao? Trong mắt trong tim tả hộ pháp chỉ có giáo chủ, tự nhiên một sợi tóc của ngài cũng quan trọng hơn tính mạng chúng tôi. Nhưng tiểu nhân vật chúng tôi chẳng lẽ không thể có quyết định của mình? Hai chúng tôi năm nay đã bốn mươi ba tuổi, lại vẫn là bộ dáng mười hai tuổi này, mỗi ngày ra vẻ khờ dại, tôi đã sớm chán ghét muốn chết rồi, có cơ hội này thì liều một phen, lại có gì không thể!”

“Còn có, ngày đó độc dược trong rượu cũng là tôi hạ, Hứa Quân Nguyên quả thật không biết chút gì, giáo chủ lúc đó đích xác là đã oan uổng hắn. Giáo chủ ngài luôn như vậy, trong mắt chỉ nhìn thứ mình muốn nhìn, trong giáo có bao nhiêu người yêu ngài mộ ngài, ngài chẳng quan tâm, lại vì một nam nhân mà vứt giáo vụ ở mãi Lạc Dương không về, ngài nói ngài thật sự yêu hắn sao? Nếu như yêu hắn thì tại sao không chịu nghe một câu giải thích đã định tội hắn? Tôi vẫn nghĩ, sớm muộn gì cũng có ngày phải cho ngài biết việc này, đến lúc đó phải xem sắc mặt ngài một chút, hỏi thử ngài rốt cuộc có hối hận hay không.”

“Đừng có nói bậy!” Tim Cảnh Du chợt căng thẳng, trừng A Nhất quát to, dư quang khóe mắt lại nhịn không được nhìn chằm chằm biến hóa trên vẻ mặt Vu Trảm Lâu.

“Sai thì thế nào? Đúng lại thế nào?” Lặng yên một lát, Vu Trảm Lâu lạnh lùng nói: “Đúng sai bất quá do tâm, Vu Trảm Lâu ta làm việc, tuyệt không quay đầu.”

Bất kể trong chén độc tửu chứa đựng ác ý của ai, trong tình yêu của y cũng không thể dung được dao động của người kia, khi y không ngại hao tổn công lực nghịch thiên dựng tử, lại chịu một chưởng vì bảo hộ nữ nhân mang trong người hài tử của hắn kia, ái tình giữa họ đã chết rồi.



*Thủ nhất: một trong những phương thuật tu luyện của Đạo gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play