*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Dương tắm rửa xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài mua cho Cố Tri Phi cơm tối, bỗng nhiên nhìn thấy di động sau lưng sáng lên. Anh vội vàng đi qua lấy điện thoại, rón ra rón rén đi ra bên ngoài, sau khi đóng cửa lại mới mở miệng nói: “Alo?”“Cố Tri Phi đâu?” Trong điện thoại thanh âm La Vũ có chút không đúng, nhưng Giang Dương vẫn nghe ra được.

Giang Dương ăn ngay nói thật: “Cậu ấy đang ngủ.”

Âm lượng của La Vũ lập tức lớn lên: “Lúc này mấy giờ? Anh đưa điện thoại cho anh ấy nghe! Tôi biết anh là ai. Tôi không tin những gì anh nói.”

“Tôi không có lừa cậu.” Giang Dương nói, “Cậu ấy khóc mệt, liền ngủ.”

La Vũ trầm mặc một lát, run rẩy mở miệng hỏi: “Sao anh ấy lại khóc?”

Giang Dương: “Chắc là quá đau đi.”

La Vũ: “Đau chỗ nào?”

Giang Dương vi diệu ngưng nói một chút: “Cậu nói đi?”

La Vũ im lặng một giây, một giây sau lập tức sùi bọt mép, suýt chút nữa xách dao mò theo sóng điện đến đây: “Cầm thú!”

Giang Dương mặt đỏ lên: “Học trưởng của cậu cũng mắng tôi như vậy. Học đệ, cậu ở đâu, tôi đi đón cậu a.”

La Vũ: “…”

Giang Dương: “Học đệ?”

La Vũ phát cáu bùng nổ: “Ai cmn là học đệ anh a! Tôi muốn Cố Tri Phi nghe điện thoại! Hiện tại! Ngay lập tức!”

Giang Dương tiếc nuối nói: “Vậy thì không được, chờ cậu ấy tỉnh lại nói. Tôi đi mua cơm cho cậu ấy, học đệ có việc gì tối nay lại nói tiếp a.” Nói xong liền cúp máy.

La Vũ: “…”

Sau khi Giang Dương đi mua cháo, trở về thì phát hiện Cố Tri Phi đã tỉnh, nhưng chỉ có thể nằm ở trên giường bất động, đôi mắt sưng lên rất to, còn hồng hồng.

Giang Dương động tác nhất thời cứng ngắc.

Anh gian nan đi đến bên giường, đem cháo đặt trên tủ đầu giường, đang suy nghĩ mở miệng như thế nào, thì Cố Tri Phi bỗng nhiên nói chuyện.

“Đi mua thuốc sao?” Ngữ khí thập phần bình tĩnh.

Giang Dương thở phào nhẹ nhõm, lập tức buồn bực: “Thuốc?”

Cố Tri Phi càng thêm bình tĩnh nói: “Đưa cho tôi một hộp thuốc trị trĩ, cám ơn.”

Giang Dương: “…”

Giang Dương vuốt khuôn mặt đỏ bừng: “Xin lỗi, tôi quên, bây giờ liền đi mua.”

Cố Tri Phi dùng đôi mắt sưng như Hạch Đào nhìn anh, “Ừ” một tiếng.

Giang Dương: “Muốn lấy túi chườm đá không? Để cậu đắp mắt một chút.”

Cố Tri Phi giả vờ không nghe câu này, dù sao hắn không khóc chính là không khóc: “Đem điện thoại tôi đưa đây.”

“À à.” Giang Dương vội vàng cầm lấy điện thoại đưa cho hắn, giải thích với hắn, “Tôi mang trên người là sợ học đệ lại gọi điện thoại đến.”

Thấy Cố Tri Phi cũng không để ý, Giang Dương liền vội vàng ra ngoài mua thuốc cho hắn.

Cố Tri Phi thấy anh đã đi, mở tin nhắn ra, tìm số Diêu Thanh, nhắn cho cô một tin báo: “Có một tin tốt, một tin xấu, bà muốn nghe cái nào trước.”

Diêu Thanh nhắn tin lại rất nhanh: “Đương nhiên là tin tốt nha.”

Cố Tri Phi: “Tui cua được Giang Dương. Làm rồi.”

Diêu Thanh: “!”

Diêu Thanh gọi điện đến, thét một chuỗi chói tay: “Ngoạn tào ngoạn tào ngoạn tào!!! Chuyện khi nào!!!”

Cố Tri Phi: “Còn có một tin xấu.”

Diêu Thanh: “Bỗng nhiên có linh cảm không tốt.”

Cố Tri Phi: “Tui là người bị đè.”

Diêu Thanh: “…”

Diêu Thanh kinh ngạc: “Hai người tiến triển thật nhanh a.”

Cố Tri Phi: “Trọng điểm là mông tui đau.”

“Ai nha dù sao cũng là chuyện sớm muộn, đau sớm không bằng đau muộn nha.” Diêu Thanh không xoắn xuýt chút nào mông Cố Tri Phi, “Hai người bắt đầu từ khi nào hẹn hò? Ông không kể cho tui nga.”

Cố Tri Phi: “Tui xuống giường không được, bà còn có tâm tình quan tâm đến cái chuyện lông gà vỏ tỏi đó?”

Diêu Thanh: “Chậc, mũi Giang Dương thật đẹp, khẳng định chắc chắn không nhỏ, ông có chuẩn bị tâm lí trước không a?”

Cố Tri Phi: “Tui đã chuẩn bị kĩ càng, xem rất nhiều video, học rất nhiều tư thế.”

Diêu Thanh hiếu kỳ: “Không giúp đỡ sao? Nếu là từng có chuẩn bị, ít nhiều sẽ khiến chính mình thoải mái hơn một chút đi.”

Cố Tri Phi: “[ anh da đen mặt dấu chấm hỏi ]* “

*Chính là cái này:

u36742264282390494977fm27gp0

Diêu Thanh: “Sao vậy?”

Cố Tri Phi: “Tui học là để cho người khác tư thế thoải mái.”

Diêu Thanh: “…”

Cố Tri Phi: “?”

Diêu Thanh: “Ông hiểu lầm vị trí trên giường của mình?”

Cố Tri Phi: “Vốn tui ở trên, sau này cậu ta khóc quá thảm, tui liền nhường cho cậu ta.”

Diêu Thanh: “Ừ, tui tin.” Chết liền nga.

Cố Tri Phi muốn nâng kính lên, lập tức ý thức được chính mình đã có thói quen mang kính áp trong, rất lâu rồi không mang kính.

Lúc này hắn di động vang lên, La Vũ gọi điện thoại đến: “Cố Tri Phi, là anh sao?”

“Ừ.”

La Vũ: “Anh ở phòng nào?”

Cố Tri Phi: “?”

La Vũ táo bạo nói: “Em đến khách sạn xx, anh ở phòng nào? Em đi tìm anh!”

Cố Tri Phi báo số phòng, La Vũ cúp điện thoại, nổi giận đùng đùng vào thang máy, trong nháy mắt cửa thang máy sắp khép lại, một bóng người quen thuộc chạy tới, lấy tay chặn cửa thang máy: “Chờ một chút.”

La Vũ suýt chút nữa đạp một cước đá người này ra ngoài.

Giang Dương mang theo một túi thuốc lo lắng không yên chạy về, thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn lên, lộ ra một nụ cười sán lạng: “Học đệ, thật khéo a.”

La Vũ lạnh lùng nói: “Ai là học đệ anh?”

Giang Dương trong ánh mắt tràn đầy từ ái, không giống như buổi sáng cùng cậu đối chọi gay gắt.

La Vũ nắm chặt tay thành quyền, dư quang liếc đến cái túi trên tay Giang Dương: “Thuốc này là trị liệt dương cho anh sao?”

“Không phải a.” Giang Dương một chút cũng không tức giận, “Là đưa Tri Phi bôi.”

La Vũ tay nắm đến nghe tiếng: “Bôi ở chỗ nào?”

“Đinh” một tiếng, thang máy đến, Giang Dương đi ra ngoài, quay đầu mỉm cười: “Không thể nói cho tiểu hài tử nga.”

La Vũ: “…”

La Vũ siết chặt quả đấm, trong đầu đều nghĩ đến cảnh đem tiểu nhân đắc ý ngu ngốc Giang Dương đè xuống đánh.

Cậu đi theo sau Giang Dương, đến cửa phòng. Giang Dương đem cửa mở ra một khe, lặng lẽ nhìn thoáng qua, mới quay đầu nói với cậu: “Tri Phi mặc quần áo tử tế rồi, cậu vào đi.”

La Vũ: “…”

Cố Tri Phi nghe cửa có động tĩnh, rời khỏi tin nhắn, bỏ di động xuống, hỏi: “Giang Dương hay là La Vũ?”

“Tôi.” Giang Dương nói, “Học đệ cũng đến đây.” Nói xong liền nhường La Vũ sau lưng cho Cố Tri Phi xem.

La Vũ: “…”

Cố Tri Phi: “Đến bên giường ngồi đi, hoặc là cậu ngồi trên ghế đằng kia cũng được.”

La Vũ nhìn Cố Tri Phi nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, thanh âm khàn khàn, giống như cái xác không hồn bình tĩnh đi đến bên cạnh ghế dựa ngồi xuống.

Giang Dương đem thuốc bỏ xuống, vừa thấy cháo vẫn là đầy, thí điên thí điên chạy đến đút cháo cho Cố Tri Phi. Cố Tri Phi toàn thân đều là biếng nhác, huống chi là đang trong tình huống eo đau chân đau mông cũng đau, có người đút cháo tự nhiên là há mồm liền ăn.

Sắc mặt La Vũ càng ngày càng cứng nhắc cảm thấy không thể yêu nữa.

Cố Tri Phi: “Cậu ăn không? Tôi phát cho cậu một cái bao lì xì trên tin nhắn, tự cậu đi mua đồ ăn?”

La Vũ lắc đầu: “Không cần, đợi lát nữa em liền đi.”

Cố Tri Phi: “Đi đâu?”

La Vũ: “Không cần anh quản.”

Cố Tri Phi gật gật đầu: “Vậy cậu ở gần đây chơi đi, khoảng nữa tiếng nữa ba cậu sẽ đến, đem cậu về.”

La Vũ mờ mịt một lát, cả người từ trên ghế nhảy dựng lên.

Cố Tri Phi bình tĩnh nói: “Đừng kích động, sau khi về nhà ngoãn ngoãn đọc sách, một lần nữa làm người.”

La Vũ tuyệt vọng nói: “Em kém anh ta chỗ nào?”

Cố Tri Phi nghĩ nghĩ: “So với cậu ta nhỏ hơn.”

La Vũ: “Anh để ý đến tuổi tác sao?”

Cố Tri Phi: “Cũng không có, nhưng không phải cậu đòi tôi đưa ra lí do sao?”

La Vũ: “…”

Cố Tri Phi hiếm khi đứng đắn, kêu một tiếng La Vũ, khuyên cậu nói: “Cậu đâu còn nhỏ, tương lai còn có vô hạn khả năng, làm gì phải treo cổ trên gốc cây vì tôi?”

La Vũ: “Anh nói tương lai em có vô hạn khả năng, nhưng không bao giờ có khả năng có anh bên cạnh, đúng không?”

“Cậu muốn thi đến thành phố này, vẫn như cũ là học đệ của tôi.” Cố Tri Phi nói, “Đương nhiên, chờ cậu lớn hơn một chút nữa, cũng là bằng hữu của tôi.”

La Vũ mặt đen: “Tháng trước em đã đủ mười tám, thật xem thường người.”

Cố Tri Phi cười cười, không phản bác cậu.

La Vũ đối với Giang Dương hung ác nói: “Anh nhớ kĩ cho tôi, một năm sau, tôi cũng sẽ thi đến nơi này, đến thời điểm đó anh cẩn thận một chút.”

Giang Dương nhìn nhìn Cố Tri Phi, cười nói: “Đến lúc đó chúng tôi nhất định hoan nghênh.”

Chờ sau khi ba La Vũ chạy đến,đem lỗ tai cậu kéo về, Giang Dương nghi hoặc hỏi Cố Tri Phi: “Rốt cuộc học đệ là đến làm gì?”

Cố Tri Phi trầm tư một lát, lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Sau này Diêu Thanh biết chuyện này, nói: “Vừa thấy là biết chắc chắn là đến tặng một làn sóng hỗ trợ rồi!”

Nếu lúc này La Vũ đang ôn tập mà biết, nhất định sẽ bi phẫn phản bác: “Tôi rõ ràng là đi đến xem vợ tương lai!”

-HOÀN CHÍNH VĂN-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play