Lúc Tiểu Đáng Thương Thụ tỉnh dậy cảm thấy đầu có hơi đau, sau đó mới phát hiện một chuyện càng đau đầu hơn, cậu bị một người đàn ông ôm vào lòng, rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu Đáng Thương Thụ cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn, mới nhận ra người đàn ông chính là Bạch Nguyệt Quang.
Tiểu Đáng Thương Thụ trong lòng lạnh run nghĩ thầm, nếu Tra Công mà biết cậu ngủ với Bạch Nguyệt Quang của hắn có khi nào sẽ bị hắn đánh chết không.
Cậu còn chưa kịp nhớ lại chuyện hôm qua, trước mắt chỉ muốn thoát khỏi cái ôm này đã, liền chậm chạp nhích ra khỏi, vừa không muốn làm phiền giấc ngủ của Bạch Nguyệt Quang vừa có thể thoát ra.
Chỉ cần nhích một tí nữa là được, cậu liền bị Bạch Nguyệt Quang ôm vào ngực, bên tai truyền đến một giọng nói còn đang ngái ngủ.
“Đừng có quậy.”
Tiểu Đáng Thương Thụ vừa tiếc hận còn tí nữa là thành công, vừa run rẩy nhớ lại xem hôm qua rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Hình như hôm qua mình uống say, còn muốn đánh nhau với Bạch Nguyệt Quang, sau đó mơ hồ bị anh ta mời ở lại, còn sau đó thì sao?
Hình như sau đó còn nghe Tra Công tỏ tình với Bạch Nguyệt Quang qua điện thoại.
Tiểu Đáng Thương Thụ không khỏi đau lòng, cho dù bản thân đã sớm biết, nhưng chính tai nghe được vẫn cảm thấy bị đả kích không nhỏ, huống hồ còn nói trắng trợn như thế.
Hắn ta nói không hề thích cậu, còn nói có thể chia tay với cậu.
Tiểu Đáng Thương Thụ tự sỉ vả mình, vốn đã sớm biết cớ sao vẫn muốn dây dưa với hắn ta, sau đó cảm thấy người Bạch Nguyệt Quang động đậy, cậu sợ sau khi anh ta tỉnh cả hai sẽ rơi vào cảnh tượng xấu hổ mắt to trừng mắt nhỏ nên là cậu vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ.
Sau khi tỉnh dậy, Bạch Nguyệt Quang nhìn người trong lòng mình, mới bắt đầu thấy lúng túng, cái chuyện máu chó gì nữa vậy trời.
Bạch Nguyệt Quang thấy cậu vẫn còn ngủ, nếu như đánh thức người ta thì chắc tình cảnh sẽ càng xấu hổ hơn, hôm qua tự mình đã nói sẽ không đụng vào người ta, vậy mà sáng sớm ngủ dậy đã thấy người ta nằm trong lòng mình, vì thế dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp.
Tiểu Đáng Thương Thụ nội tâm tranh đấu dữ dội, tại sao anh ta cũng giả bộ ngủ vậy? Tell me why!? Không lẽ cả hai người họ phải giả vờ ngủ mãi luôn à?
May mà Bạch Nguyệt Quang đã lặng lẽ cánh rút tay đang gác ở thắt lưng của Tiểu Đáng Thương Thụ về, chỉ chừa lại cánh tay đang ôm người ta, Tiểu Đáng Thương Thụ giả vờ vô thức nghiêng người, trong cơn hoảng loạn, cậu cảm thấy hình như cả hai người đều cùng phát ra một hơi thở dài nhẹ nhõm.
Rốt cục hai kẻ giả vờ ngủ cũng thức dậy.
Tiểu Đáng Thương Thụ còn đắm chìm trong bầu không khí xấu hổ, Bạch Nguyệt Quang vẫn vô cùng tự nhiên nói: “Chào buổi sáng!”. Giống như người vừa rồi giả bộ ngủ không phải anh vậy.
Cậu nhớ tới chuyện vừa nãy khóe miệng cũng không khỏi cong lên, nói “Chào buổi sáng” với Bạch Nguyệt Quang.
Bạch Nguyệt Quang nhìn người trước mặt đang mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình của anh, nở nụ cười xán lạn, tâm trọng tốt lên không ít, cười nói.
“Tôi đi rửa mặt trước nhé.”
Anh nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó mới phát hiện đồng hồ đã 10 giờ hơn, may mà hôm nay không phải đi làm.
Lúc Tiểu Đáng Thương Thụ đang tắm rửa, Bạch Nguyệt Quang nhìn đống quần áo nhàu nhĩ của cậu ấy hôm qua bị vứt ở sọt quần áo bẩn mà sầu não, làm sao bây giờ. Cuối cùng phải đến tủ tìm bộ nhỏ nhất trong đống quần áo hồi đại học cho đưa cho cậu.
Tiểu Đáng Thương Thụ nhìn Bạch Nguyệt Quang, anh giải thích.
“Quần áo hôm qua của cậu vẫn chưa giặt, không thể mặc được nữa rồi, cứ mặc tạm bộ này đi.”
Tiểu Đáng Thương Thụ ngoan ngoãn gật đầu.
“Cảm ơn anh.”
Bạch Nguyệt Quang đáp lời.
“Không có gì, cậu bạn nhỏ, chúng ta rất có duyên.”
Nói xong hận không thể cắn đứt lưỡi mình, cái này mà có duyên gì chứ? Nghiệt duyên cũng không có máu chó đến cỡ vậy đâu á.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT