Một tuần trôi qua rất nhanh. Tiêu Đông bắt đầu vì cuộc phỏng vấn vào thứ bảy mà phiền não.

Có đi hay là không? Đó là một vấn đề cần được suy xét. Vị kia tiểu thư trong điện thoại kia thái độ rất ôn nhu khách khí, thật giống như cái gọi là thịnh tình không thể chối từ, Tiêu Đông lúc ấy đành phải đáp ứng. Nếu đã đáp ứng, lỡ hẹn không đi lại không tốt. Tuy rằng đối với công tác hiện giờ cũng không vừa lòng, nhưng là Tiêu Đông vẫn là có vài phần tự nhận thức được, mới tốt nghiệp trường đại học hạng ba, trừ bỏ sở trường chơi game thì cũng không còn gì được coi là sở trường, có thể tìm được một công tác ổn định cũng đã khá lắm rồi, đối với các xí nghiệp cty lớn hắn cũng chưa từng suy nghĩ qua.

Giờ dột nhiên nhận được phỏng vấn, Tiêu Đông chẳng những không kích động, ngược lại còn có chút bất an. Khi lên mạng tra xét về cty, hắn không ngờ lại tìm được kết quả ngoài mong đợi. Tuy là một cty phụ thuộc (cty con) nhưng quy mô vẫn là lớn, lượng tin tức trên mạng cũng rất phong phú, thập phần chính khí, trang web của cty cũng được thiết kế rất xinh đẹp, không có dấu hiệu của tập đoàn lừa đảo. Tiêu Đông tuy đối với tin tức trong giới doanh nghiệp tuy không quá chú ý, nhưng vẫn nhận ra trong hoạt động kinh doanh có xuất hiện một số cty đứng đắn.

Tiêu Đông tắt trang web, nếu lý giải đến nước này, rốt cuộc tìm không ra lý do để không đi, huống hồ chỉ là một lần phỏng vấn, công ty lớn cũng không phải cái gì đầm rồng hang hổ, đi một lần cũng không chết được.(ờm chỉ là dây dưa k dứt thôi)

Hạ quyết tâm, sáng thứ bảy Tiêu Đông dậy thật sớm, thay lão mụ mua đồ ăn sáng xong liền xuất phát. Ước định thời gian là 10h buổi sáng, bởi vì không quen đường, hắn để phòng bị thêm nửa giờ, kết quả một đường thuận lợi, 9h đã đến dưới lầu cty của Hạ Vân Dương.

Ty đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng khi nhìn lên tòa nhà cty nằm ở khu trung tâm có tiếng xa hoa của Đại Hạ, Tiêu Đông trong lòng vẫn là có chút bồn chồn. Tòa nhà này thật sự quá lớn, ngẫm lại cty hiện tại chỉ là một tòa nhà nhỏ, mở cửa sổ ra là một bãi rác rưởi, mùa hè còn nghe thấy mùi hôi. Tiêu Đông đi thang máy lên tầng 30, cửa mở ra là cả một cty, hiên bên trong lúc này rất im ắng, tuy cửa thủy tinh đang mở, tỏ vẻ có người ở bên trong.

Tiêu Đông tìm nửa ngày không thấy chuông cửa, đành phải hướng vào bên trong. Vừa mới tiến đi vài bước liền nhìn thấy một vịtiểu thư tuổi trẻ xinh đẹp đứng lên cung kính về phía hắn vấn an. Tiêu Đông cả người không được tự nhiên nói: “Ta là đến phỏng vấn.”

Đối phương khách khí thỉnh hắn chờ một lát, sau khi xác nhận liền dẫn hắn đi xuyên qua vài cái văn phòng trống trơn, trực tiếp nhằm phía một cái phòng mà đi đến. Tiêu Đông ngẩng đầu vừa thấy, trên cửa dán hàng chữ viết “Phòng Chủ tịch”.

Cho tới bây giờ, từ kỳ ngộ cũng không đủ để hình dung lần phỏng vấn này, quả thực là dạo chơi tiên cảnh. Tiêu Đông ngồi trên sô pha, cư nhiên còn có người pha cho hắn ly cà phê.

“Chủ tịch còn chưa tới, thỉnh ngài chờ một lát.”

“Ta ở bên ngoài chờ là được.” Tiêu Đông vội vàng nói.

“Không quan hệ, chủ tịch nói để ngài ở chỗ này chờ, hắn lập tức liền tới đây.”

Tiêu Đông đành phải ngoan ngoãn tọa, chờ đợi vị chủ tịch không biết lúc nào sẽ đến.

Toàn bộ văn phòng lớn mà sạch sẽ, sáng sủa, cửa sổ thủy tinh cực lớn khiến cho không có gì ngăn trở tầm mắt, có thể quan sát phong cảnh toàn bộ phong cảnh thành thị. Tuy Tiêu Đông không thể biết trước được sắp phát sinh chuyện gì, nhưng một chút cũng không thể nghi ngờ, hắn và chủ nhân của căn phòng này là người ở 2 thế giới khác nhau. Phỏng vấn còn chưa có bắt đầu nhưng hắn đã bắt đầu muốn rút lui.

Sau khi đợi tầm 30p, vừa vặn đúng 10h, cửa bị đẩy ra, Tiêu Đông không phòng bị, giật nảy mình.

Lúc Hạ Vân Dương vào cửa, nhìn thấy Tiêu Đông chân tay luống cuống đứng lên, liền cười cười ý bảo hắn cứ thoải mái ngồi.

“Ngươi tới sớm.” Hạ Vân Dương vừa đóng cửa vừa nói.

“Lần đầu tiên đến, ta sợ kẹt xe.” Tiêu Đông thành thành thật thật trả lời.

Hạ Vân Dương hôm nay không có bộ dáng tây trang giày da nhã nhặn, chỉ mặc một chiếc áo phông cổ chữ V cùng chiếc quần bò, khiến Tiêu Đông nhẹ nhàng thở ra, không khí cũng dịu đi một chút.

“Lý lịch sơ lược cùng chứng nhận bằng cấp mang theo không?”

“Mang theo.”

Tiêu Đông vội vàng đem lý lịch sơ lược cùng chứng nhận bằng cấp đặt lên bàn, Hạ Vân Dương cầm lên lật xem, hai người đều không nói chuyện. Tiêu Đông là không biết nói cái gì mới tốt, còn Hạ Vân Dương lại đang chuyên tâm như đói như khát, để đào móc gốc gác cao thủ, đem thông tin từ tiểu học đến trung học, đại học đến công tác nhìn một lần, cha mẹ, sinh nhật, quê quán, tình hình công tác cũng không bỏ qua, chỉ kém hỏi hắn hộ khẩu cùng bản khai sinh.

(bớ làng nước kẻ xấu a~)

Nhìn đến vị chủ tịch trẻ tuổi hết sức chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ nhìn lý lịch sơ lược của mình, Tiêu Đông không khỏi khẩn trương đứng lên. Tuy rằng hắn còn không có làm rõ trạng huống, đối với công tác lần này cũng không có cái gì kỳ vọng, nhưng loại không khí này thật sự rất quỷ dị, khiến hắn có cảm giác như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

Sau khi Hạ Vân Dương ngẩng đầu lên, ánh nhìn chuyển qua phía Tiêu Đông. Lần trước tại hội triển lãm không thấy cẩn thận, hiện giờ trong phòng cũng chỉ có 2 người mặt đối mặt, Hạ Vân Dương quyết định muốn nhìn ngắm đối phương thật rõ ràng.

Tuy nghe đến phòng vấn ở cty lớn cần phải thực chú ý, bất quá Tiêu Đông cũng không có chuẩn bị đặc biệt gì, vẫn như bình thường áo sơ mi trắng quần kaki, thật giống bộ dáng mới tốt nghiệp, hoàn toàn không giốn bộ dạng công tác lão luyện nhiều năm.

“Công tác ngươi từng làm có vẻ không nhiều.”

“Thời điểm vừa tốt nghiệp cũng có làm vài việc, cũng nhiều nhưng ta không có viết trong sơ yếu lí lịch.”

“Công ty hiện tại này đã làm bao lâu?”

“Nửa năm.”

“Chức vị cụ thể?”

“Tạp công.” Tiêu Đông không biết chính mình là cái chức vị gì, công ty nhỏ, nhân viên hỗn loạn, phân công không rõ ràng, sau khi đi vào cái gì cũng phải làm, từ việc nhỏ nhặt như châm trà hay đòi nợ, đến những việc theo đúng nghiệp vụ, thật không có chút nhàn rỗi.

Hạ Vân Dương cười nói: “Như thế xem ra ngươi là người toàn tài.”

Tiêu Đông đỏ mặt lên, nghe ra đối phương trong lời nói có ý trêu chọc, tuy rằng đùa vui chiếm đa số, bất quá đối với một nhân sĩ có sự nghiệp thành công, tâm lý chênh lệch quá lớn, khó tránh khỏi sẽ không được tự nhiên.

Hắn nhẫn trong chốc lát, cuối cùng nhịn không được, hỏi Hạ Vân Dương: “Xin hỏi vì cái gì lại bảo ta đến phỏng vấn, ta cũng không có gửi qua sơ yếu lí lịch cho quý công ty.”

“Ta lúc ở giao dịch hội nhìn đến ngươi, cảm giác ngươi khá tốt.”

Tiêu Đông càng hồ đồ, bọn họ tại giao dịch hội nói không quá mười câu, làm sao liền có thể cảm giác không sai?

Hắn cả gan lại hỏi một câu: “Xin hỏi khá tốt ở điểm nào?”

“Điểm nào cũng tốt.” Hạ Vân Dương đơn giản trả lời, tiếp theo nói, “Chúc mừng ngươi, ngươi được thuê, thời điểm nhanh nào có thể đến làm thủ tục nhận công tác mới?”

“Cái gì?” Tiêu Đông sợ chính mình nghe lầm, không ngần ngại hỏi lại một lần.

“Ta nói ngươi được thuê, chức vị là trợ lý chủ tịch, có vấn đề sao?”

“Vấn đề là ta không biết ta có khả năng gì.” Tiêu Đông ngạc nhiên hỏi lại.

Hạ Vân Dương không phản ứng lại, tiếp tục nói: “Văn phòng của người cách vách với vòng của ta, trở về xử lý tốt chuyện công tác ở công ty cũ, lúc có thể đi làm thì gọi điện cho ta, ngươi đã có danh thiếp của ta đi. Còn tiền lương… ”

Tiêu Đông hoàn toàn không nghe rõ ý tứ trong lời nói này, trong đầu một khối mơ hồ, Hạ Vân Dương nói xong ngẩng đầu nhìn hắn, liếc mắt một cái, lại bổ sung một câu: “Nếu mấy điều kiện đó có điểm làm ngươi chưa hài lòng, hiện tại là có thể đề suất, tiền không là vấn đề.”

Nghe thế câu, Tiêu Đông một cái giật mình, nghĩ rằng làm sao lại quen tai như thế.

Hạ Vân Dương chờ hắn đáp lời. Tiêu Đông ngập ngừng nói: “Ta cảm giác chức vị trợ lý chủ tịch này rất cao cấp, ta sợ không thể đảm nhiệm, nếu ngài thật sự nghĩ thuê ta, có phải hay không có thể suy xét để cho ta làm chức vị làm khác.”

“Ngươi muốn làm cái gì?”

“Cái gì đều có thể, hậu cần, lễ tân… ”

Tiêu Đông còn chưa nói xong, Hạ Vân Dương liền đánh gãy hắn nói: “Lễ tân yêu cầu Tiếng Anh cấp 8.”

Lần này Tiêu Đông trực tiếp sụp đổ, đây là cái địa phương quỷ quái gì, lễ tân mà cần Tiếng Anh cấp 8, còn vị trí trợ lý chủ tịch lại không nằm trong nghiệp vụ của hắn. Tiêu Đông hận không thể lập tức tông cửa xông ra, trốn về cái cty nhỏ bé rác rưởi của mình.

Hạ Vân Dương nhìn hắn mặt mày ủ ê, thiếu chút nữa cười đi ra. Tiêu Đông nghĩ nghĩ nói: “Ta xem vẫn là cần suy nghĩ, cám ơn ngài cho ta cơ hội này, nhưng ta năng lực hữu hạn không thể nhận.” Nói xong đứng lên muốn đi.

Hạ Vân Dương vội vàng gọi lại hắn hỏi: “Vì cái gì?”

“Không vì cái gì.” Tiêu Đông rõ ràng vò đã mẻ lại sứt (*) nói, “Làm không được, ta chính là một người bình thường, loại hoàn cảnh tinh anh này thật sự không thích hợp ta.”

(*) Nguyên văn: phá quán phá suất: mặc cảm tự ti cho mình là người bất tài vô dụng

“Nhưng là ta tin tưởng ánh mắt của mình.”

“Ta đi trước.”

“Nhớ cân nhắc lời của ta.”

Tiêu Đông đã muốn đi, đột nhiên cảm giác tình cảnh này làm sao lại quen thuộc như thế, cùng người nào đó thật giống nhau, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Hắn không tự chủ được quay đầu nhìn thoáng qua, Hạ Vân Dương mặt mang mỉm cười, nhìn hắn nói: “Chỉ cần ngươi tới công ty của ta, ta nhất định sẽ cho ngươi một mức lương hài lòng, ngươi có thể trở về suy nghĩ một chút, quyết định xong hẵng nói cho ta biết.”

Thói đời gì đây a.

Tiêu Đông rùng mình một cái, người này quả thực là phiên bản sống của Bất tử chiến hồn, không quay đầu mà đi một mạch ra khỏi cửa, lúc đi ngang qua chỗ cô lễ tân cũng không dám liếc mắt một cái. Nói đù a, Tiếng Anh cấp 8. Hắn chết đi sống lại cũng mới qua được cấp 4, Tiêu Đông bi phẫn lão ra khỏi Đại Hạ, nhằm về phía một khu chợ đi đến mới tìm thấy cảm giác sống lại.

Cùng lúc đó, Ngũ Võ theo văn phòng cách vách chui ra, mở cửa phòng của Hạ Vân Dương.

“Tình huống thế nào?”

“Dọa hắn chạy.”

“Quá tốt.” Ngũ Võ chụp ngực nói, “Bát cơm của ta được bảo vệ.”

“Ta vốn tưởng rằng hắn chỉ ở trong trò chơi lý mới coi tiền tài như cặn bã, hiện tại xem ra là một người rất có nhân phẩm. Cho hắn tiền lương cao cũng không đến, nhất định muốn ta ba lần đến mời sao?”

“Ngươi có hay không là lại nói với hắn tiền không là vấn đề?”

“Không để ý lỡ miệng một chút, ta cũng không phải cố ý a.” Hạ Vân Dương buồn bực nói.

Tiêu Đông về đến nhà, một cuộc điện thoại như truy hồn đoạt mệnh của Lâm Tương lại tới nữa, hỏi hắn: “Đông ca, hôm nay phỏng vấn thế nào? Tiền lương cao hay không cao.”

“Cao cái gì cao, lại gặp được nhà giàu mới nổi.”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Một công ty lớn như vậy, đến lễ tân cũng phải Tiếng Anh cấp 8, bảo ta đi làm trợ lý chủ tịch, không phải đang trêu ta sao?”

“Ta dựa vào, ai biến thái như thế? Sẽ không là đối với ngươi có ý đồ khác đi.”

“Ý đồ với ta cái gì?”

Lâm Tương nghĩ nghĩ nói: “Đông ca, có một số việc ta không biết có nên nói cho ngươi hay không.”

“Nói mau.”

“Cái kia… Bất tử chiến hồn gọi tới hỏi ta công ty của ngươi ở đâu, hỏi ta thật nhiều chuyện.”

“Mẹ, ngươi lại bán đứng ta.”

“Không có a, việc này rất trọng yếu, hắn hỏi đến ta chỉ lỡ miệng lộ ra một chút.” Lâm Tương nói, “Đông ca, ngươi nói coi, liệu có thể hay không có loại khả năng này, Hạ Vân Dương, thật sự chính là Bất tử chiến hồn a?”

Tiêu Đông sửng sốt, trong lòng toát ra một chữ: Giống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play