Hãy quên đi.” Ta đã khôi phục bình tĩnh, nhìn Lạc Vân say sưa như chết, rốt cuộc không nhịn được mở miệng.

“Ta nhìn thấy Ngọc Nga, nàng không chết… không chết.” Lạc Vân không để ý đến lời ta nói, mãi nỉ non những lời này.

“Tỷ tỷ đã chết lâu rồi, huynh và ta đều thấy, mũi tên xuyên từ sau vào tim nàng.”

“Không được nói! Không được nói!” Lạc Vân nghẹn ngào, chưa bao giờ ta thấy chàng như vậy, ngay cả khi tỷ tỷ mất chàng cũng không như vậy.

Nhưng ta tiếp tục: “Nàng kéo ta chạy, chạy mãi, chạy đến trước mặt huynh, rồi nàng nở nụ cười, ngã xuống lòng huynh, nàng nói…”

“Không được nói!!!” Lạc Vân đột ngột đứng lên, quăng bàn, lớn tiếng quát ta.

Ta mặc kệ chàng: “Nàng bảo, ta chỉ có một muội muội là Yên Linh, chàng chiếu cố nó, chiếu cố nó… vĩnh viễn đừng rời xa nó.”

“Đã bảo không được nói! Ngươi cút đi!”

Lạc Vân đột nhiên rút loan đao, chỉ mũi đao vào người ta, ta nhìn thấy tơ máu trong mắt chàng, còn có cả nước mắt của chàng.

Ta không chỉ không đi, hơn thế vẫn nói, “Ta phải nhắc huynh, tỷ tỷ đã chết, chẳng lẽ huynh đã quên những gì nàng nói trước khi chết sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play