Cô và Tô tiên sinh ước hẹn hai ngày sau đi xem phim.

Hôm đó cô chưa dùng bữa trưa đã ra ngoài, tới tiệm cơm Tây Katherine đối diện với rạp hát Lệ Hoa gọi một cái bánh ngọt dâu tây, ly chocolate nóng, sau đó nhìn qua cửa sổ thủy tinh lớn quan sát đường xá.

Người đến rồi đi. Anh xuất hiện phía sau đám người, hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu trắng, áo sơ mi trắng phanh cổ, không quá trang trọng, nhưng lại thể hiện vẻ phóng khoáng, trẻ tuổi, khôi ngô đến bất cần… Cô nhếch miệng cười, anh cũng đến sớm nửa tiếng so với giờ hẹn, hóa ra anh cũng nôn nóng như cô.

Cô ở phía sau thế giới trong suốt thưởng thức anh, anh chính là bộ phim của cô… Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, anh lấy một tờ quảng cáo phim; anh chỉnh sửa quần áo, tóc tai… Từ khóe mắt tới đáy lòng cô đều toát ra ý cười dịu dàng.

Đến đúng giờ cô mới ra ngoài, không sớm không muộn, mặc một bộ sườn xám in hoa nhỏ màu trắng, đeo chiếc cài ngực tinh xảo. Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, ánh mắt anh tràn đầy vẻ ngạc nhiên tán thưởng.

Xem xong phim anh lại mời cô ăn cơm, là món Tô Bang[5] thanh đạm. Trong lúc ăn cô không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nghe. Anh là một người trẻ tuổi khéo miệng nói năng rõ ràng, đề cập tới rất nhiều đề tài, chỉ trừ chuyện nhà của chính mình.

Chốc sau, anh cũng hơi ngượng ngùng: “Thật xin lỗi, Bạch tiểu thư, khiến cô không thể nói được câu nào.”

Cô thẹn thùng cười: “Sao lại thế chứ? Tô tiên sinh nói chuyện rất thú vị, tôi mới là người có lợi.”

Lúc ra ngoài, đèn đường đã bật sáng. Trời lại đổ mưa, mưa thu triền miên khác thường, từng cơn từng hồi như trăm ngàn mối sầu của người trần. Tô tiên sinh mở ô, Bạch Mạt Lị mỉm cười, hôm nay cô ra khỏi nhà vốn không mang ô.

Hai người sóng vai cùng đi, thỉnh thoảng đối thoại với nhau. Xung quanh chìm trong hỗn độn, chỉ lưu lại một góc nhỏ này tinh khôi mà ấm áp.

Đi ngang qua một con phố, có hai chiếc ô tô lái đến, bánh xe lăn qua phần đường đọng nước, rào một tiếng tạt nước lên. Bạch Mạt Lị vội vã lùi về phía sau, lại được Tô tiên sinh vươn tay kéo, không thể tránh được việc ngã vào lòng anh. Mùi xà phòng khoan khoái bao quanh cô, chìm trong hơi thở đặc thù của nam tử trẻ tuổi, ấm áp và kiên định, lòng cô dịu đi từng chút một. Cô nghe thấy tiếng tim đập của anh, gấp gáp nôn nóng, tựa như của chính cô.

“Bạch tiểu thư…” Anh thả cô ra, nhưng lại có phần do dự không nỡ, gần như là tư thế nửa ôm, “Cô không sao chứ?”

Cô ngước mắt nhìn anh, sóng mắt mờ sương, chẳng biết ma quỷ dẫn lối thế nào, cô đưa dấu son của mình lên.

Chỉ là một nụ hôn thoảng qua.

Rõ ràng là lần đầu thân mật, lại giống như đã chờ đợi mấy trăm năm, gắn bó như xương thịt, hơi thở hòa quyện. Tựa như trời sinh đã như thế, anh và cô quấn quýt từ kiếp trước, là đạo lý hiển nhiên.

Đây cũng là một cảnh phim, thế giới rạng rỡ dưới tán ô lưu chuyển, lặng lẽ kể câu chuyện dĩ vãng.

Cô vội vàng rụt lại, đổi lấy sự đòi hỏi gấp gáp mà liều lĩnh từ anh. Môi kề môi, trời đất ngả nghiêng, thế giới chỉ còn là một khoảng náo động.

Từ sau ngày đó, Tô tiên sinh thường xuyên mời cô đi chơi, một tuần ba bốn lần. Bạch Mạt Lị trong lòng vui sướng, nhưng dù sao thân phận của cô cũng không được như các tiểu thư bình thường, mười lần thì có tới năm sáu lần từ chối. Anh muốn số điện thoại của cô, cô không cho, muốn đưa cô về nhà, cô cùng dùng đủ lý do khéo léo từ chối. Tô tiên sinh là thiếu gia nhà giàu, từng đi du học trở về, thấy cô không giống các cô gái Hoa kiều khác nhiệt tình phóng khoáng, mang sự dè dặt của phương Đông, còn thấm ít hương vị dù muốn vẫn cự tuyệt, anh càng yêu thích, càng sa ngã, khó cầm nổi lòng, chẳng những không nổi giận, ngược lại càng thêm ân cần.

Mấy lần đi chơi với anh, hai người cũng chỉ xem phim ăn cơm, không vượt quá giới hạn như ngày hôm ấy. Nhưng cô biết ánh mắt anh nhìn cô không bình thường, rất tha thiết, kèm theo sự rụt rè chỉ có ở chàng trai trẻ tuổi. Cô vẫn như thường lệ không nói nhiều, chỉ làm một người nghe đủ tư cách, thỉnh thoảng mới kể chuyện hồi trước của mình… Cô xuất thân ở cầu Bắc Bình, vốn tưởng rằng sẽ cùng cha buôn bán ven sông cả đời, ai ngờ lại trở thành một đóa hoa bị nuôi trong lồng kính. Đương nhiên cô không đề cập chuyện này, Tô tiên sinh chỉ nghe được mấy chuyện nhỏ vụn vặt, như bị mẹ kế sai bảo, rồi phiêu bạt qua nhiều nơi… càng nghe càng thấy thương xót.

Thời gian gần đây Vinh tiên sinh cũng bề bộn nhiều việc, một công ty điện ảnh hắn đầu tư có dự định quay phim; còn nghe nói cậu chủ nhỏ do bà cả sinh đã trở về từ nước ngoài, họ hàng thân thiết vội vội vàng vàng giới thiệu tiểu thư môn đăng hậu đối cho cậu. Phàm là người du học trở về, tính tình đều có phần không câu nệ, thích “tự do”, “tình yêu” gì đó. Cậu chủ nhỏ bướng bỉnh không nghe lời khiến Vinh tiên sinh đau đầu, Bạch Mạt Lị vừa bóp vai cho hắn vừa khuyên giải mấy câu. Trong lúc đó nàng cũng không cầm lòng được mà nhớ tới Tô tiên sinh, chắc anh cũng đang phiền não vì chuyện này nhỉ? Làm con của nhà giàu ngay cả phiền não cũng khác người thường.

Những ngày ở bên Tô tiên sinh tựa như thuốc phiện, biết rõ là sai, nhưng muốn ngừng chẳng đặng. Bạch Mạt Lị tự nhủ hết hôm này sang hôm khác: Lần sau nhất quyết không gặp nữa. Nhưng rồi vẫn không chịu nổi sự mê hoặc, từng cử động của anh, từng ánh mắt từng câu chuyện lúc nào cũng đi sâu vào giấc mộng. Thời gian bên nhau luôn quá ngắn, thời gian chờ đợi lại quá dài. Cô không thể khống chế bản thân.

Cho đến một ngày.

Tô tiên sinh hẹn cô ăn cơm Tây ở Bách Lạc môn, đợi đến lúc món tráng miệng được đưa lên, anh đột nhiên nói: “Bạch tiểu thư, cuối tuần này có thể mời cô về nhà tôi không.”

“Cạch” một tiếng, thìa của cô đập vào chén thủy tinh.

Anh vô cùng chân thành, khẩn thiết nói: “Nhà tôi tổ chức một buổi vũ hội, tôi muốn mời Bạch tiểu thư tham gia, tiện thể gặp cha mẹ mình.”

Sau hồi lâu im lặng, cô cầm thìa quấy kem ly, đảo đến lúc nó tan chảy sền sệt.

Thấy cô không trả lời, Tô tiên sinh còn tưởng rằng mình đường đột giai nhân, vội vàng giải thích: “Tôi về đã lâu mà chưa chính thức gặp mặt thân thích và bè bạn ở nhà, cha tôi định mở tiệc tẩy trần. Tôi chỉ muốn ngỏ lời xin Bạch tiểu thư làm bạn gái của tôi.”

Cô vẫn không nói lời nào.

Tô tiên sinh vươn tay ra cầm tay cô, sốt ruột nói: “Bạch tiểu thư, xin đừng yên lặng thế. Nếu có chỗ nào không tiện…”

“Quả thực là không tiện.” Cô đột nhiên đặt thìa xuống, rút tay mình ra khỏi tay anh, ngước mắt chăm chú nhìn anh, “Thật ra… Tô tiên sinh, hôm nay tôi tới đây là muốn nói với anh… về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa.”

Anh sửng sốt, tay đặt trên bàn đã quên rụt về.

“Tôi…” Cô cắn mạnh môi, dùng cơn đau khiến mình tỉnh táo, biểu tình trên mặt hoàn toàn hờ hững, “Tôi đã kết hôn rồi, tiên sinh ngày mai phải về nhà. Sau này không thể gặp anh nữa, quả thực có lỗi, trước nay vẫn lừa anh.”

Anh ngơ ngác nhìn cô, cho đến khi xác nhận ánh mắt cô không có lấy một tia lưu luyến và thống khổ, mới đột ngột thu tay về, cầm lấy nửa chén rượu vang trên bàn uống một hơi cạn sạch, lông mày đen rậm cau chặt, ánh mắt vốn sáng ngời bỗng xám xịt như tro tàn:

“Bạch tiểu thư, không phải cô… trước nay vẫn đùa giỡn tôi chứ?”

Bạch Mạt Lị cầm túi nhỏ trên bàn, ngẩng đầu, vẫn có thể nặn ra một nụ cười: “Tôi ở đây một mình, rất cô đơn, phải cảm ơn Tô tiên sinh đã bầu bạn nhiều ngày. Nhưng việc này, nếu trở thành thật sẽ không tốt lắm…”

Nói xong câu đó, không quay đầu lại đã rời khỏi Bách Lạc môn.

Cô không hề ngoảnh lại. Cô không dám ngoảnh lại.

Bên ngoài lại đổ mưa. Cô vẫn không mang ô, cũng không gọi xe kéo, một mạch đi guốc cao trên con đường đầy nước mưa và bùn đất, vạt sườn xám dính đầy vết ố bẩn… Đúng là thời tiết đẹp, có muốn rơi lệ thế nào cũng chẳng sao. Người như cô, cần phải ở trong thế giới hỗn độn mù mịt này, trên trời có mưa, dưới đất có nước, dung hòa thành một, không có ai thanh khiết hơn ai.

Cô là một con hát, đây là tuồng kịch thành công nhất cô từng diễn.




[1] Nguyên văn là “cử mục vô thân” – ngước mắt nhìn nhưng chẳng có lấy một người thân quen, ý chỉ sống cô độc bên ngoài, lạ đất lạ người.

[2] Lệ Nương: Nhân vật chính trong vở kịch “Mẫu đơn đình”.

[3] Kịch nam: Là loại hí khúc hoàn thiện đầu tiên của văn nghệ hí kịch của Trung Quốc, lưu hành ở vùng Đông Nam.

[4] Phượng xuyên mẫu đơn: Theo truyền thuyết cổ đại, phượng là vui của loài chim, mẫu đơn là vua của loài hoa, ngụ ý phú quý. Đơn, phượng kết hợp, tượng trưng cho cái đẹp, ánh sáng và hạnh phúc. Dân gian thường lấy phượng hoàng, mẫu đơn làm chủ đề của hoa văn, gọi là “Phượng xuyên mẫu đơn”, “Phượng hỉ mẫu đơn”, “Mẫu đơn dẫn phượng”,…

[5] Món Tô Bang: Đồ ăn Trung Quốc có bốn hệ món chính, Xuyên, Lỗ, Việt, Hoài Dương. Đồ ăn Hoài Dương là đồ ăn chay chính tông, nổi tiếng trong ngoài nước. Nếu chia Hoài Dương thành các hệ lớn, sẽ có Ninh Bang, Tô Bang, Hoài Bang, Dương Bang. Món Tô Bang chính là một hệ món ăn lớn của món Hoài Dương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play