Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Thuần Vu Càn miễn cưỡng mà nhìn cảnh ca múa tưng bừng trước mắt, y ăn rất ít, càng không đụng vào rượu. Bên cạnh y là tam hoàng tử Thuần vương, Thuần Vu Triều, xưa nay giao hảo với y. Hắn chỉ lớn hơn tứ hoàng tử Thuần Vu Oát một tuổi, chẳng qua, ngày thường tao nhã, luôn luôn thích thanh tĩnh, ưa đọc sách, không có dã tâm. Thuần Vu Triều tuy rằng là huynh đệ ruột thịt của thái tử Thuần Vu Kích, do hoàng hậu thân sinh, thân phận cực kỳ tôn quý, nhưng không thân với thái tử, trái lại quan hệ rất tốt với trưởng hoàng tử, Thuần Vu Càn, do Thục phi sinh,

Bên cạnh họ là một cậu thiếu niên, đó là ngũ hoàng tử bấy giờ chỉ mới mười sáu, Thuần Vu Hàn. Cậu là hoàng tử của hoàng quý phi, người được hoàng đế tôn trọng kính yêu nhất, Đức phi, thân sinh, thân phận gần với con chính thất sinh ra, Thuần Vu Kích và Thuần Vu Triều. Vì phụ thân của Đức phi là nhất đại danh tướng tay nắm trọng binh, Binh bộ thượng thư Du Huyền Chi, bởi vậy cậu là hoàng tử có thân phận rất cao mà ngay cả thái tử cũng không dám tự tiện trêu chọc, mới vừa mãn nhược quán đã được phong Cảnh vương đủ thấy hoàng đế sủng ái cậu đến mức nào.

Chẳng qua, Thuần Vu Hàn vẫn chỉ là một thiếu niên chưa lớn. Lúc này, cậu mở to đôi mắt hiếu kỳ nhìn hoàng thân quốc thích, đại thần xung quanh đang say bí tỉ, nửa hiểu nửa không, vẻ mặt mang theo sự hưng phấn mờ mịt.

Rất nhanh, vài thần lão luyện thành thục cùng một số đại thần đọc sách thánh hiền, muốn làm chính nhân quân tử lục tục cáo từ. Bọn họ cũng không muốn nhìn tràng diện hoang đường được trình diễn sau đó. Đại khái chỉ còn hơn hai mươi người ở lại trợ hứng cho thái tử.

Quả nhiên, khách khí hữu lễ mà tiễn những đại thần kia đi rồi, Thuần Vu Kích liền hưng phấn mà tuyên bố: “Sắp tới chúng ta sẽ chơi một trò chơi.”

Thuần Vu Càn lập tức quay đầu, hòa ái nói với Thuần Vu Hàn: “Ngũ đệ, đệ về trước đi, chuyện sắp xảy ra đệ hay nhất không nên nhìn.”

“Không.” Thuần Vu Hàn bĩu môi. “Đệ đã trưởng thành, phụ hoàng cũng nói đệ đã là người lớn rồi.”

Thuần Vu Kích cũng cười: “Đúng vậy, ngũ đệ, đệ còn chưa biết chuyện này phải không, hôm nay để ca ca dạy cho đệ.”

Thuần Vu Oát tà tà mỉm cười: “Đúng vậy, ngày hôm nay, để ngũ đệ thượng đầu tiên đi.”

Thuần Vu Hàn hiếu kỳ mà hỏi thăm: “Cái gì vậy? Cái gì để đệ đầu tiên.”

Thuần Vu Kích vung tay lên: “Đệ biết ngay thôi.”

Thấy gã phất tay, quản gia đứng ở ngoài cửa lập tức ra lệnh cho hạ nhân, vài thị vệ kéo Ninh Giác Phi xích lõa đi vào.

Ninh Giác Phi đã tỉnh lại nhưng đôi mắt trong suốt bởi vì liên tục bị dằn vặt mà mất đi thần thái khi xưa. Hắn hơi khép mắt, mặt cho thị vệ trói chặt tay hắn bằng lụa trắng, sau đó quăng lên xà nhà, treo hắn lên không, chỉ còn đầu ngón chân miễn cưỡng chạm đất. Trọng lượng toàn bộ cơ thể đều dồn vào hai cánh tay bị treo lên, hắn đã không còn cảm nhận được đau đớn trên vai nữa.

Người chung quanh nhìn hắn, dường như đều hít một ngụm khí lạnh.

Một đầu tóc đen dài mượt rơi xuống, như phủ như không lên tấm lưng chằng chịt vết thương, gương mặt phía trước lại không hao tổn gì, băng cơ ngọc cốt, thắt lưng nhỏ nhắn mất tự nhiên mà rũ xuống, dĩ nhiên mang một chút yêu khí.

Ninh Giác Phi vô lực mà tựa mặt vào hai cánh tay bị trói trên cao, Thuần Vu Oát ác ý nắm mái tóc dài của hắn, kéo ngược ra sau, hì hì nói với Thuần Vu Càn: “Đại ca, đây là tên con hát = kép hát đã tư thông với tiểu thiếp quý phủ phải không? Hôm nay nhân sinh nhật của nhị ca, chúng ta sẽ thay đại ca xả giận. Đại ca xem, đại ca muốn thượng trước hay để Ngũ đệ thượng trước?”

Thuần Vu Càn lạnh lùng nhìn gương mặt dù tái nhợt vẫn xinh đẹp ấy, hừ một tiếng: “Thì ra ngày hôm nay thái tử và Tĩnh vương muốn làm nhục bản vương.”

Thái độ Thuần Vu Kích bỗng nhiên trở nên ôn hòa: “Sao lại thế được? Đại ca, hôm nay đệ chỉ muốn giúp huynh xả giận thôi. Xem ra đại ca không có hứng thú gì với hắn, vậy… ngũ đệ, đệ thượng trước tiên nhé.” Gã cười cười nhìn Thuần Vu Hàn đang ngây ra như phỗng.

Thuần Vu Hàn nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, cậu chỉ biết khiếp sợ nhìn về phía thiếu niên xinh đẹp người đầy thương tích, trần truồng bị treo giữa phòng. Hắn… thật trẻ nha, chắc cũng chỉ bằng tuổi mình là cùng.

Đang suy nghĩ, Thuần Vu Kích đã đi qua nắm lấy tay cậu, kéo cậu đến phía sau Ninh Giác Phi. Thuần Vu Kích cười nhẹ bên tai cậu, đưa tay cởi thắt lưng cậu: “Không bằng hôm nay nhị ca dạy đệ làm một người nam nhân như thế nào nhé.”

Thuần Vu Hàn nhất thời kinh ngạc đến ngây người, cậu hoàn toàn không biết phải làm sao cho phải.

Thuần Vu Càn vỗ bàn, đứng dậy cả giận nói: “Thái tử điện hạ, trước mặt mọi người, ngài muốn làm xấu mặt ngũ đệ sao?”

“Sao thế được?” Thuần Vu Kích nhìn về phía y, lạnh lùng cười. “Võ vương gia, ngươi đừng gây xích mích tình nghĩa huynh đệ chúng ta. Cái này gọi là chia ngọt sẻ bùi. Người này thật sự là báu vật trời sinh, một hồi đại ca cũng nếm thử đi.”

Thuần Vu Càn tức giận đến hừ một tiếng, trầm giọng quát: “Ngũ đệ, mau đi về.”

Thuần Vu Hàn nhất thời giật mình, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không có năng lực tự chủ.

Thuần Vu Triều cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy tràng diện như vậy bao giờ, ngơ ngác mà ngồi chết trân.

Thân thể Ninh Giác Phi được được tắm rửa tỉ mỉ, lúc này máu tươi trộn lẫn với một mùi hoa nhè nhẹ. Hắn an tĩnh mà bị treo ở đó, bị ép buộc mở rộng dáng người yếu đuối mang một vẻ mê hoặc kỳ lạ.

Lúc này, trong lòng Thuần Vu Càn hận cái kẻ bị treo ở nơi này đến tận xương tủy. Nếu như không phải hắn quyến rũ thị thiếp của y, Thuần Vu Kích sao có thể tìm được nhược điểm mà hạ nhục mình? Sớm biết thế thà rằng một đao giết hắn. Lúc ấy, y chỉ muốn con hát hấp hèn đã vũ nhục mình phải chịu tư vị ngàn vạn người lăng nhục, lại không nghĩ rằng sẽ bị thái tử lợi dụng để vũ nhục mình.

Thuần Vu Kích cảm giác được sự giãy dụa của Thuần Vu Hàn, cười nói: “Thế nào? Ngũ đệ, không muốn chơi sao?”

Thuần Vu Hàn đỏ cả mặt, nhất thời nhìn lại người bị treo ấy, rồi lại nhìn đại ca sắc mặt âm trầm, thì thào không thốt lên được tiếng nào, trong lòng mâu thuẫn trùng trùng.

Thuần Vu Càn nhấn mạnh từng tiếng: “Thái tử điện hạ, ngũ đệ tuổi nhỏ, nếu có người không dạy đệ ấy chuyện đàng hoàng, dụ dỗ ngũ đệ làm chuyện hoang đường, việc này mà truyền tới tai phụ hoàng, Hoàng hậu nương nương và Đức phi nương nương, chỉ sợ không thỏa đáng.”

Thuần Vu Kích nghe xong, trong lòng rùng mình, cũng không dây dưa thêm. Gã cười lạnh rồi thả Thuần Vu Hàn ra, lui về chủ vị của bản thân, nhàn nhã tự tại uống rượu.

Thuần Vu Hàn thoát khỏi tay gã, rốt cuộc cũng xấu hổ, dưới ánh mắt của mọi người không dám hành sự lỗ mãng, nhanh chóng lui về chỗ ngồi của mình.

Thuần Vu Oát cũng lui ra phía sau hai bước, cười nói: “Chư vị tùy ý vui chơi.”

Đại thần bốn phía vừa nghe xong liền cười cười ào đến, vươn tay.

Thuần Vu Kích một bên uống rượu ngon một bên thích thú xem một màn dâm ô tràn ngập máu tươi.

Ninh Giác Phi đau đến run rẩy cả người, toàn thân trên dưới một điểm khí lực cũng không có, chỉ hỗn loạn nhắm mắt lại, thần trí không rõ.

Thuần Vu Triều nhìn những người đó bừa bãi làm nhục cậu thiếu niên xinh đẹp kia, chẳng biết làm sao trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác ngứa ngáy khó nhịn, hỏa diễm dục vọng bắt đầu sôi lên trong máu.

Hắn sợ hãi nhìn qua Thuần Vu Càn, thấy trong mắt y tựa như bốc lửa, không khỏi rụt rè kêu khẽ: “Đại ca, đệ… muốn….”

Thuần Vu Càn biết cậu muốn điều gì. Trong lòng y, lửa dục cũng đang bốc cao, thế nhưng, y tuyệt đối không ở trước mặt đối thủ một mất một còn của mình lộ ra khuyết điểm, vì vậy chỉ có thể cố gắng chịu đựng. “Tam đệ, đệ xem hắn bẩn thỉu như thế, nhiều người đã thượng qua như vậy rồi, đệ còn muốn sao?” Y trầm giọng nói.

Thuần Vu Kích vừa cười nói: “Tam đệ, nhân bất phong lưu uổng thiếu niên. Nếu đệ ngại ở đây đông người, ca ca an bài cho đệ một gian phòng, cho một mình đệ thượng hắn, được không?”

Thuần Vu Oát tà tà cười, không đợi Thuần Vu Triều mở miệng đã phân phó quản gia sắp xếp phòng trống.

Lúc này Thuần Vu Hàn vẫn ngồi ở chỗ mình, nhìn cảnh tượng điên loạn đang diễn ra, nhất thời còn chưa khôi phục lại từ chấn động.

Thuần Vu Triều nhìn Thuần Vu Càn một chốc, rốt cuộc vẫn mang khí phách thư sinh, biết liêm sỉ, vì vậy nói rằng: “Nhị ca, cảm ơn hảo ý của nhị ca, nhưng thôi vậy, đệ cũng không hứng thú.”

Sau một lát, Thuần Vu Càn cũng nhìn không được nữa, đứng dậy chắp tay với Thuần Vu Kích: “Thái tử điện hạ, xin thứ cho tiểu vương thân thể không khỏe, xin cáo lui.”

Thuần Vu Kích tà tà nhìn y một cái: “Sao vậy? Không để bản vương báo thù cho đại ca sao?”

“Không dám làm nhọc lòng thái tử.” Thuần Vu Càn cười lạnh một tiếng: “Tiểu vương tuy rằng bất tài nhưng dù có thù gì cần báo cũng không cần mược tay người khác giúp mình.”

Thuần Vu Kích dường như không có việc gì, gật đầu: “Được rồi, vậy đại ca trở về nghỉ ngơi cho khỏe.”

Thuần Vu Càn nhìn Thuần Vu Triều, Thuần Vu Hàn một cái: “Tam đệ, ngũ đệ, cùng đại ca về thôi.”

Thuần Vu Triều cùng Thuần Vu Hàn nhìn tràng diện đáng sợ trước mắt, trong lòng run rẩy không thôi, vừa nghe thế lập tức đứng dậy, hoảng loạn cáo từ thái tử rồi vội vàng theo sát Thuần Vu Càn đi ra khỏi chính sảnh.

Mới vừa ra khỏi cửa, bọn họ liền nghe được một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, sau đó tiếng kêu im bặt. Thuần Vu Triều cùng Thuần Vu Hàn tim như đập trật một nhịp, nhịn không được run sợ, nhanh chóng sải dài bước chân.

Phía sau bọn họ, một trận im lặng, tiếp theo đó là những tiếng trầm trồ khen ngợi.

Thuần Vu Hàn nhịn không được lấy tay bịt tai, nhanh chóng chạy về phía trước.

Thuần Vu Càn nắm tay Thuần Vu Triều đang không ngừng run rẩy, bước nhanh ra đại môn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play