Đến khi nửa đêm bọn họ mới trở lại doanh địa, binh sĩ tuần tra hai nước đều thấy họ ăn mặc chỉnh tề, đều tự ngồi trên lưng ngựa, nhìn không ra dị dạng gì.
Tùy tùng Vân Thâm vẫn cố thức đợi y và luôn nấu sẵn nước nóng. Y vừa về tới là có nước nóng bưng lên, hầu hạ y rửa mặt.
Ninh Giác Phi lại bảo tùy tùng cứ đi nghỉ, không cần phải làm thế.
Vân Thâm không phản đối, Ninh Giác Phi cũng không phân trần mà cởi y phục y ra, tỉ mỉ thay y thanh lý thân thể cả cả trong lẫn ngoài, khiến cho Vân Thâm đỏ rần cả mặt, nhưng nửa chữ cũng không nói.
Trong trướng bồng ấm áp, hai người chỉ vừa ôm nhau ngủ một canh giờ, trời liền tảng sáng.
Trong mắt những người khác, ngày thứ hai và ngày thứ nhất không có gì bất đồng.
Buổi trưa, Ninh Giác Phi vẫn cùng Kinh Vô Song ăn chung, dưới vạn ánh mắt theo dõi của Bắc Kế, thần sắc hắn vẫn thản nhiên như thường, cùng Kinh Vô Song, Lục Nghiễm chuyện trò vui vẻ.
Thần sắc Vân Thâm cũng nhàn nhạt, không còn băng lãnh như ngày đầu.
Buổi tối, dưới ba ngàn có dư ánh mắt Nam Sở, Ninh Giác Phi đi vào trướng bồng của Vân Thâm.
Sắc mặt Kinh Vô Song khẽ biến nhưng không nói gì.
Thuần Vu Triều nương thân phận tùy tùng mà ở trong trướng của Kinh Vô Song, từ khe rèm nhìn thấy Ninh Giác Phi vén rèm trướng Vân Thâm mà vào, nhẹ giọng hỏi Kinh Vô Song: “Ngươi nghĩ giữa bọn họ rốt cuộc là có chuyện gì?”
Kinh Vô Song nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: “Vương gia lo lắng nhiều rồi, Giác Phi cũng từng cùng ta cùng ăn cùng ngủ.”
Thuần Vu Triều liền cười nói: “Ta chỉ hỏi thôi, không suy nghĩ gì nhiều.”
Sắc mặt Kinh Vô Song âm trầm vô cùng, xoay người sang chỗ khác, không hề để ý tới hắn nữa.
Lúc này ngày đi đêm nghỉ, tốc độ không chậm, trên đường cũng không có bất ngờ gì, mười lăm ngày sau liền tới ngoài Yến Bình Quan.
Mặc dù Ninh Giác Phi hàng đêm đều cùng ngủ với Vân Thâm nhưng luôn lo y ban ngày phải cưỡi ngựa, nên không cùng y triền miên, chỉ thỉnh thoảng khẽ hôn, hành vi cực kỳ khắc chế.
Vân Thâm biết hắn săn sóc mình, ngoài miệng không nói gì nhưng trong mắt tràn đầy tiếu ý.
Khi cách Yến Bình Quan chỉ còn trăm dặm, Kinh Vô Song chính thức bái phỏng Vân Thâm.
Tuy nói là hội đàm chính thức của sứ thần hai nước nhưng vì là ban ngày nên cũng không dựng trướng bồng, mọi người đứng trên đất, trao đổi công việc.
Kinh Vô Song khách khí ôm quyền với Vân Thâm, đơn giản rõ ràng mà nói: “Vân đại nhân, hiện tại đã đến Yến Bình Quan, thỉnh đại nhân đem đội ngũ hộ tống quay về, để tránh khỏi phát sinh hiểu lầm không tất yếu.”
“Kinh tướng quân, sứ đoàn quý quốc dẫn theo ba ngàn người tiến nhập nước ta.” Vân Thâm mỉm cười. “Lễ thượng vãng lai, ta cũng mang ba ngàn người vào Lâm Truy, những người khác liền đóng quân ở đây, chờ ta trở lại.”
Kinh Vô Song lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta mang ba ngàn nhân mã là vì hộ tống mười vạn lượng bạc và các phẩm vật tới quý quốc. Mà nay Vân đại nhân muốn mang ba ngàn thiết kỵ vào Lâm Truy thì không biết vì sao phải thế?”
Vân Thâm nhàn nhạt cười nói: “Ngươi nói là vì sao? Lẽ nào ta còn có thể san bằng Lâm Truy sao?”
Kinh Vô Song vừa nghe, nhất thời giận dữ: “Câm miệng, Vân Thâm, ngươi đừng có ỷ vào miệng lưỡi lợi hại của mình mà hạ nhục thể diện nước ta.”
Vân Thâm cười ha ha: “Được, ta liền nghe lời ngươi, vậy ngươi nói ta có thể mang bao nhiêu người vào quý quốc?”
Ở trong lòng Kinh Vô Song đã có kế: “Chuẩn ngươi mang ba trăm người.”
Vân Thâm cũng không nói nhiều, gật đầu: “Được, ta chỉ mang ba trăm, những người khác toàn bộ chờ ở chỗ này.”
Kinh Vô Song nhìn y, trong mắt tất cả đều là không yên lòng, lại ngại thân phận y, không thể thất lễ. Lục Nghiễm bên cạnh thì lại khác, kiềm chế không được liền chất vấn: “Ngươi để một vạn trọng binh ở chỗ này là có ý gì?”
“Không có ý gì.” Vân Thâm mỉm cười. “Nơi này là quốc thổ tệ quốc, ta nghĩ làm thế nào thì làm thế đó, không cần giải thích cho các ngươi.”
Lục Nghiễm xuất thân binh nghiệp, thiếu kiên nhẫn, đang muốn tiến lên lý luận. Kinh Vô Song đã đưa tay ngăn lại.
Anh nhìn Vân Thâm vẫn ung dung bình thản, trên mặt cũng không lộ thanh sắc, lễ phép đáp: “Vân đại nhân nói có lý, chúng ta cũng là muốn làm gì cũng được. Như vậy, thỉnh Vân đại nhân nhập quan.”
Trong lúc hai bên đang đối chọi gay gắt, Ninh Giác Phi tự thấy mình không tiện nhúng tay vào sự vụ hai nước nên chỉ phải bỏ đi xa xa. Mặc dù nhìn qua cũng thấy bầu không khí hay bên giương cung bạt kiếm thế nào, nhưng hắn biết bọn họ không phải đang thảo luận về quân sự, mà là ngoại giao, thế nên cũng không đến nghe.
Vân Thâm xoay người đi cùng tướng quân hộ sứ thương nghị việc lưu thủ, Kinh Vô Song liền đến tìm Ninh Giác Phi.
“Hiền đệ.” Kinh Vô Song mỉm cười ôn hòa. “Một hồi vào Yến Bình Quan, huynh không thể đi trước. Nơi này có một vạn thiết kỵ của Bắc Kế, huynh thật sự lo lắng, phải thủ ở chỗ này. Đệ cũng lưu lại đi, nếu được thì về trại ở mấy ngày.”
Ninh Giác Phi vừa cười vừa nói: “Đại ca, ta theo Vân Thâm đi Lâm Truy rồi sẽ trở về.”
Kinh Vô Song nghe hắn nhắc tới Vân Thâm thì ngữ khí thân thiết như vậy, trong lòng trầm xuống, sau đó lại thấy hắn nói muốn đi Lâm Truy thì lại vui vẻ, nhất thời ngũ vị tạp trần, một lát sau đành thở dài: “Hiền đệ, người xưa có câu: ‘Khác máu tanh lòng’. Gã Vân Thâm đó là quốc sư Bắc Kế, quỷ kế đa đoan, đừng xem y biểu hiện tao nhã, tri thư thức lễ, kỳ thực trong xương cốt vẫn là người man tộc. Man tộc phần lớn tâm tính lang sói. Lòng của đệ quá mức thiện lương, chỉ sợ sẽ bị y tính toán, hay âm thầm hãm hại, đệ cần phải cẩn thận một chút.”
Ninh Giác Phi ôn hòa gật đầu: “Đa tạ đại ca quan tâm, đệ biết mà.”
Kinh Vô Song vẫn nhìn hắn, thở dài: “Hiền đệ, đệ còn trẻ quá, thật làm người ta lo.”
Ninh Giác Phi chỉ là cười cười: “Đại ca, huynh đừng xem đệ là trẻ con nữa, bằng thân thủ của đệ ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình.”
Kinh Vô Song nghe xong, không khỏi nở nụ cười: “Phải, suýt nữa huynh quên đệ có mang tuyệt kỹ.”
Vân Thâm ăn nói hoàn tất, mang theo sứ đoàn lên ngựa, phía sau là ba trăm kỵ binh Bắc Kế. Tuy chỉ ba trăm người nhưng mỗi người đều y giáp sáng rõ, cao to nhanh nhẹn dũng mãnh, cưỡi ngựa tốt, quả thực quân Nam Sở không sánh nổi.
Vốn lần này Bắc Kế phái trọng trang kỵ binh tới nhưng ba trăm người này lại đem giáp cho ngựa bằng kim loại dỡ xuống, trở thành khinh kỵ binh hành động mau lẹ, nhanh nhẹn.
Vân Thâm đi tới bên cạnh hai người, cười cười nhìn Ninh Giác Phi một cái rồi lễ phép nói với Kinh Vô Song: “Kinh tướng quân, chúng ta đi thôi.”
Kinh Vô Song liền cùng Ninh Giác Phi lên ngựa, theo họ về Yến Bình Quan.
Trong khoảng thời gian dừng lại, Thuần Vu Triều đã bị Kinh Vô Song hộ tống vào quan trước. Hắn đổi một thân phục sức vương gia, đứng chờ ở quan khẩu, nghiêm mặt nói: “Vân đại nhân, bản vương phụng chỉ nghênh tiếp, hoan nghênh sứ đoàn quý quốc đến Nam Sở.”
Vân Thâm xuống ngựa, ôm quyền với hắn, cúi người hành lễ, khách khí vô cùng: “Thuần vương thiên lý tới đón, Vân Thâm không dám nhận.”
Thuần Vu Triều cũng là lễ nghi chu đáo: “Nào có? Vân đại nhân là quý khách tệ quốc, tự nhiên phải cung nghênh.”
Hai người khách khí qua khách khí lại một hồi mới vào cổng thành. Thuần Vu Triều thân thiết đưa Vân Thâm tới quán trọ bình dân đã an bài, sau đó là an bài tiệc tối khoản đãi.
Ninh Giác Phi lại không muốn bị trộn vào trong đó. Kinh Vô Song vừa nhìn thần tình của hắn liền hiểu ngay ý hắn, am hiểu mà phân phó Lục Nghiễm đưa hắn về Phục Hổ trại nhìn một cái, còn mình thì ở lại tiếp khách.
Vừa đến chân núi, Ninh Giác Phi liền nghe được tiếng hoan hô.
Nam nữ già trẻ trong trại đã đứng chờ ở ngoài, vừa thấy hắn liền ào ào ra đón.
Ninh Giác Phi nhìn từng gương mặt rạng rỡ quen thuộc ấy, tâm tình thật sự thư sướng, bị một đám trẻ con giật giật y phục, bám vào cánh tay hắn mà đi lên núi.
Trong trại cũng mở tiệc, náo nhiệt không thua ngày Tết.
Các nam nhân hào sảng nâng bát với hắn, các nữ nhân thất chủy bát thiệt hỏi hắn hai tháng nay ở đâu, bọn nhỏ cãi nhau ầm ĩ trên đất, xoay xoay quanh bàn hắn, các lão nhân hiền lành hỏi han, từ thân thể cho đến việc hôn nhân, hỏi rõ ràng vô cùng. Ninh Giác Phi rất kiên trì mỉm cười, nhất nhất đáp lại, thân thể rất tốt, việc hôn nhân không vội….
Bỗng nhiên, một cậu nhóc mới mười hai tuổi gọi là Mao Mao khờ dại hỏi: “Ninh thúc thúc, sao thúc lại ở Bắc Kế? Bọn họ là đồ khốn nha, bọn họ giết rất nhiều người của chúng ta đó.”
Nhất thời, toàn bộ phòng khách trầm lại, người người đều nhìn hắn, tựa như ai cũng có nghi hoặc.
Ninh Giác Phi cũng không biết trả lời nên như thế nào, nhất thời có chút đau đầu.
Đôi mắt trong veo của bọn trẻ nháy cũng không nháy mà nhìn hắn, đôi mắt trông mong như muốn nghe câu trả lời của hắn.
Ninh Giác Phi suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Trước đây thúc thúc chưa tới đó bao giờ nên giờ đi nhìn một cái, ngắm phong cảnh.”
“A.” Bọn nhỏ rất dễ dàng chấp nhận lời giải thích này, nhưng lại có vấn đề mới phát sinh. “Vậy thúc thúc là người Nam Sở, bọn họ sao không giết thúc thúc?”
Ninh Giác Phi sửng sốt, không biết nói sao.
Tiểu Hổ Tử mới chín tuổi, nghiêm túc ngửa đầu hỏi hắn: “Nãi nãi nói người Bắc Kế đều là ác ma ăn thịt người, Ninh thúc thúc, bọn họ sao không ăn thúc vậy?”
Ninh Giác Phi biết trong trại có không ít người mất thân nhân trong việc binh đao với Bắc Kế, nhất thời không biết nói sao cho tốt, dành nhấp nhấp ngụm trà, rồi nói: “Bọn họ cũng là người, bọn họ không ăn thịt người đâu.”
Vấn đề của bọn nhỏ đã có đáp án, cả bọn liền thỏa mãn mà đi chơi.
Nhưng ánh mắt của những người lớn thì lại khác. Một vị đại thẩm bên cạnh hỏi hắn: “Giác Phi, lần này ngươi trở về rồi có đi nữa không?”
Ninh Giác Phi quay đầu cười với bà: “Lý thẩm, ta muốn đi Lâm Truy.”
“À.” Mọi người nghe hắn muốn đến đô thành, không đi Bắc Kế nữa nên cũng không có ý kiến, liên thanh nói: “Sau này nhất định phải thường đến thăm mọi người đó.”
Bầu không khí lại náo nhiệt lên một lần nữa.
Ninh Giác Phi ngoài miệng thì ưng thuận, nhưng trong lòng hứng thú đã tiêu hết.
Hắn vốn dự định ngủ một ngày trong núi, nhưng bây giờ ăn xong liền đòi hạ sơn, chạy về Yến Bình Quan.
Đêm nay, hắn ở tại Tướng quân phủ của Kinh Vô Song, hắn nói với anh giờ đã mệt mỏi nên sớm về nghỉ.
Sáng hôm sau, Kinh Vô Song đưa tiễn sứ đoàn Bắc Kế, Ninh Giác Phi cũng cưỡi ngựa nhất tề cùng anh đứng ở cửa nam.
Vân Thâm thấy hắn, cười: “Giác Phi, ngủ ngon không?”
Ninh Giác Phi mỉm cười gật đầu: “Rất tốt.”
Vân Thâm cười: “Vậy đi thôi.”
Thuần Vu Triều quan sát trên dưới Ninh Giác Phi một cái rồi khó hiểu mà hỏi: “Vân đại nhân, vị tiên sinh này xem hình dáng tướng mạo hẳn là người Nam Sở chúng ta, lẽ nào cũng là thành viên của sứ đoàn quý quốc sao?”
Vân Thâm giải thích: “Hắn là dũng sĩ kim chương nước ta năm nay, Ninh Giác Phi, cũng là bằng hữu của ta, mặc dù không phải thành viên sứ đoàn, nhưng cũng theo ta đến Lâm Truy.”
Thuần Vu Triều tao nhã nhìn về phía Ninh Giác Phi, cười nói: “Thì ra là Ninh tráng sĩ lúc đầu trợ đại quân Nam Sở ta ở Kiếm môn quan, hoan nghênh ngươi trở về.”
Ninh Giác Phi thấy họ tiếu lí tàng đao mà khẩu chiến, bản thân cũng không dự định thêm vào, nghe vậy chỉ khom người, lễ phép đáp: “Vương gia nói quá lời, Ninh mỗ bất quá là một tên thảo dân, nào gánh nổi vương gia hoan nghênh?”
Thuần Vu Triều vẫn tốt tính cười nói: “Ninh tiên sinh vừa vào biên giới liền không phải thảo dân nữa rồi, chính là quý nhân của Nam Sở ta.”
“Vốn cũng không phải thảo dân gì cả, Giác Phi trời sinh khiêm tốn mà thôi.” Vân Thâm ở cạnh cũng ôn hòa cười cười. “Hắn là dũng sĩ kim chương của Bắc Kế ta, thân phận quý trọng, thanh danh truyền xa, nào có phải thảo dân?”
Thuần Vu Triều bừng tỉnh đại ngộ: “À, thì ra dũng sĩ kim chương năm nay của quý quốc là do người Nam Sở ta đoạt được, thực sự là đáng mừng a.”
Dáng cười Vân Thâm khả cúc: “Đúng vậy, là hoàng đế nước ta tài đức sáng suốt, dẫn tới tứ hải quy thuận, thật đáng mừng.”
Thuần Vu Triều tấm tắc khen: “Vân đại nhân nhìn xa trông rộng, già mồm át lẽ phải, khiến người khâm phục.”
Vân Thâm tán thán: “Thuần vương mưu tính sâu xa, xảo ngôn hoa ngữ, làm cho người ta thán phục.”
…
Hai người ai cũng nở nụ cười nhưng môi thương lưỡi tiễn, mặt không đổi sắc châm chích nhau, tuyệt không buồn bực, có vẻ khí độ mười phần.
Ninh Giác Phi thấy bọn họ lấy mình mà nói, hết lần này tới lần khác mình lại chẳng giải thích được gì, hơn nữa đây là quan lớn hai nước cử hành “Cao phong diễn đàn”, một tên thảo dân thật đúng là bất tiện xen vào, hắn cũng đơn giản không nói gì, mặt mỉm cười chăm chú lắng nghe.
Thuần Vu Triều ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi nói với Vân Thâm: “Vân đại nhân, giờ chúng ta đi thôi.”
Hai người liền giục ngựa đồng hành, nhất tề xuất quan.
Ninh Giác Phi đi theo phía sau bọn họ, đang muốn đi ra ngoài, Kinh Vô Song lại kêu lên: “Hiền đệ, đệ nhớ bảo trọng.”
Ninh Giác Phi chắp tay: “Đại ca yên tâm, huynh cũng bảo trọng.”
Kinh Vô Song vẻ mặt sầu lo, dừng ngựa trước cửa thành, nhìn theo bọn họ.
Vì phòng bị vạn thiết kỵ Bắc Kế ở ngoài quan làm khó dễ, Kinh Vô Song bắt buộc phải để lại ba ngàn binh sĩ, sửa thành đem mười tên ngự tiền Kiêu Kỵ vệ và mười thị vệ hộ tống trong Thuần vương phủ hộ tống Thuần Vu Triều đi Lâm Truy.
Đội ngũ đã được thu nhỏ, quả thực làm người ta thở phào nhẹ nhõm.
Dọc theo đường đi, Thuần Vu Triều và Vân Thâm chỉ điểm sơn xuyên phong cảnh, đấu học vấn một phen. Hai người họ đều là người đọc sách, thật sự không sách nào không xem, mặc dù cứ đánh đố nhau nhưng chưa từng thất thế trước đối phương, trong lòng cũng âm thầm bội phục lẫn nhau.
Ninh Giác Phi nhìn cảnh sắc ven đường, trên mặt rất lãnh đạm, không nói gì, chỉ có đôi khi Vân Thâm thỉnh thoảng quay đầu lại mỉm cười với hắn thì hắn mới cười đáp lại.
Buổi tối, bọn họ liền ở tại trạm dịch quan phủ. Để tránh người nhàn thoại, hắn luôn luôn cùng Vân Thâm phân phòng mà ngủ.
Mười hai ngày cứ nhàn nhã thong dong như vậy, bọn họ cuối cùng cũng tới đô thành Lâm Truy của Nam Sở.
Tường thành xam xám là thứ đầu tiên đập vào mắt, sau đó là một loạt dương liễu ngoài thành, có rất nhiều hoa tươi không biết tên nở đầy bên đường, dưới ánh mặt trời muôn hồng nghìn tía, đủ loại người như con thoi qua lại không ngớt, náo nhiệt mười phần.
Ninh Giác Phi theo đội ngũ chậm rãi đi về phía trước. Hắn yên lặng mà nhìn cảnh tượng phồn hoa vẫn y như trước nhưng cảm giác tựa đã qua mấy đời.
___________
Kaori: Vừa nghe tin, đoạn cáp quang cũ chưa sửa xong, lại đứt thêm một đoạn cáp khác. Thời gian sửa cáp sẽ kéo dài thêm TToTT Chán quá!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT