Ngày hôm nay, Ninh Giác Phi vẫn vui vẻ như cũ. Tâm lý hắn vốn rất mạnh mẽ, đủ sức chịu đựng được những chấn thương về tâm lý thuở trước, nay Kinh Vô Song không nhắc lại những chuyện đó nữa, hắn tự nhiên thần sắc thong dong, càng không nhớ tới nó.
Thuần Vu Triều rất nhiệt tình đối với hắn, hắn cũng lễ phép chu đáo, cũng không làm giá kênh kiệu, càng không châm chọc khiêu khích.
Hiện giờ, Lục Nghiễm và những đại hán theo Kinh Vô Song ở sơn trại trên núi đều được phong quan, là chức danh phó tướng, giáo úy, giờ cũng thân thân thiết thiết với Ninh Giác Phi một phen.
Cả bọn vui vẻ đi ăn trưa, vài người liền vào trong viện uống trà. Nhìn trời cao, bọn họ hàn huyên về lễ đua ngựa, Kinh Vô Song liền thân thiết hỏi hắn có muốn nghỉ chút không.
Ninh Giác Phi lại như nhớ tới cái gì, trầm tư lắc đầu.
Lúc bọn họ nhắc đến lễ đua ngựa, hắn liền giật mình, lập tức nhớ ra chuyện đã quên, vì vậy cười nói với Kinh Vô Song: “Đại ca, khi đệ còn ở trên núi, chưa bao giờ đệ thấy huynh luyện thương nha, hôm nay cho đệ nhìn một chút được không?”
Kinh Vô Song sửng sốt nhìn hắn một cái rồi gật đầu: “Đương nhiên có thể. Lúc đệ còn trên núi, sáng nào cũng dậy sớm chạy bộ, ngu huynh luôn dậy sau đệ, thật xấu hổ a.”
Ninh Giác Phi cười xua tay: “Đại ca sự vụ bận rộn, tự nhiên phải nghỉ ngơi nhiều hơn rồi. Tiểu đệ chỉ chơi bời lêu lổng mới thực sự là xấu hổ.”
Hai người nói nói cười cười hai câu, Lục Nghiễm lấy kim thương của Kinh Vô Song đến.
Kinh Vô Song cởi trường sam, nhận trường thương, đứng trong viện cười nói: “Vậy ngu huynh đành bêu xấu, còn mong hiền đệ chỉ giáo cho.”
“Đại ca khách khí rồi.” Ninh Giác Phi đứng dậy mỉm cười thối lui đến một bên.
Sắc mặt Kinh Vô Song ngưng trọng, hai tay cầm kim thương, vung lên.
Thương chiều dài một trượng, nặng vô cùng, mũi thương dùng tinh cương chế tạo, sắc bén vô cùng, thân thương dẻo dai mạnh mẽ, xác thực là binh khí lợi hại.
Thương pháp Kinh Vô Song sử dụng đại khai đại hạp, chiêu chiêu cương mãnh, thỉnh thoảng lại có mang côn pháp, roi pháp cùng giản pháp, khéo léo biến hóa. Bình thường nhìn qua, Kinh Vô Song chỉ là một thư sinh bất ôn bất hỏa, lúc này cước bộ trầm ổn, thể lực hơn người, trường thương nặng nề đảo qua trong không khí vang lên tiếng kêu xé toạc không khí, chấn nhân tâm phách.
Ninh Giác Phi nghiêm túc nhìn, dường như đang bình luận điều gì đó. Bộ thương pháp này vừa nhìn liền biết là dùng để ra trận giết địch, trên đất bằng đã hiển lộ uy thế, như ngồi trên lưng ngựa, uy lực càng cường đại. Kinh Vô Song có thể đem thương cử trọng nhược khinh, xác thực không hổ là danh tướng.
Một bộ thương pháp luyện xong, bốn phía đều vang lên tiếng hâm mộ, mấy người quan quân đứng bên cạnh cùng Thuần Vu Triều đều là vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Ninh Giác Phi cười cười đứng ở một bên không nhúc nhích.
Kinh Vô Song nhìn hắn bỗng nhiên cười nói: “Hiền đệ, đệ cũng làm vài đường, chúng ta cùng luyện?”
Ninh Giác Phi lắc đầu: “Đại ca, nếu so với loại chiêu số xung phong giữa thiên quân vạn mã, đệ thua xa huynh. Thứ đệ luyện là thuật sát nhân. Hai người chúng ta đường lối không giống nhau.”
Kinh Vô Song không tin: “Hiền đệ, lúc đầu đệ đơn thân cưỡi ngựa xông vào vạn quân của Độc Cô Cập, chẳng lẽ không phải dùng chiêu số xung phong xung trận?”
Ninh Giác Phi cười nói: “Đại ca, ý đệ nói là đệ dùng không phải có chiêu có thức đàng hoàng, không giống một bộ thương pháp hoàn chỉnh như huynh. Thứ đệ luyện là một chiêu giết địch, cùng địch nhân định sinh tử, không phải phân biệt thắng thua. Thế nên, chúng ta không so với nhau được.”
Đừng tưởng chỉ có Kinh Vô Song nghe xong dược dược dục thí mà ngay cả những người khác nghe xong đều ngứa ngáy trong lòng, ai cũng cổ động hắn cùng với tỷ thí một phen với Kinh Vô Song.
Ninh Giác Phi chỉ lắc đầu. Từ lúc hắn vào bộ đội đặc chủng đến nay, quan niệm này đã ăn sâu vào người hắn, không được vũ dũng mà đánh, không được xen vào việc của người khác, không được khoe khoang rêu rao,… Quá khứ, ngay cả mẹ và vợ hắn đều không biết hắn làm gì trong bộ đội, đến khi hắn thăng quan hàm hai người rốt cuộc mới có khái niệm một chút, nhưng cũng không biết cụ thể là gì. Cho tới bây giờ, tuy rằng thời đại thay đổi, thân thể thay đổi, quan niệm của nhưng hắn vẫn như cũ không thay đổi.
Kinh Vô Song thấy hắn không muốn, cũng không cưỡng cầu nữa nhưng dù trên mặt vẫn cười nhưng đã có chút không vui.
Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: “Đại ca, nếu như chính diện tương đối, đệ không phải đối thủ của huynh. Hay là như vậy đi, đệ đánh lén huynh, xem huynh có thể đỡ được không?”
Kinh Vô Song lập tức cười cười gật đầu, mọi người cũng bắt đầu hò reo.
Ninh Giác Phi cũng cởi trường sam trên người ra, chỉ mặt bạch sắc ti y bên trong, eo mang đai lưng ngân sắc, rất chói mắt. Chính hắn cũng cảm thấy buồn cười, một thân y phục này chỉ hợp đánh lén đối phương trong địa vực băng tuyết mà thôi, nếu không, chỉ cần xuất hiện liền bị người ta phát hiện.
Kinh Vô Song nghiêm túc hỏi hắn: “Hiền đệ, ta phải làm như thế nào, để đệ đánh lén?”
Ninh Giác Phi bật cười, chậm quá đi về phía anh: “Kỳ thực cũng không cần làm gì, đánh lén không lúc nào không được, thí dụ như..”
Mọi người thấy hắn chậm rãi giảng giải liền không đề phòng, đi đến chỗ hắn, đột nhiên hắn phi thân nhảy lên, tay phải cầm đao để ngay tim Kinh Vô Song.
Kinh Vô Song căn bản chưa kịp phản ứng, liền bị khống chế. Đao trong tay Ninh Giác Phi vẫn chưa ra khỏi vỏ, bằng không anh phải chết không thể nghi ngờ.
Xung quanh bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, nụ cười trên mặt mọi người đều ngưng lại trong nháy mắt.
Ninh Giác Phi thu tay lui ra sau, thanh âm ôn hòa: “Đây chỉ là một loại trong đó. Có thể có người giả làm người một nhà, để huynh không phòng bị.” Lúc nói những lời này, trong đầu hắn bỗng nhớ tới hồng mã Xích Long.
Kinh Vô Song yên lặng nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt có chút kinh ngạc, Ninh Giác Phi quay đầu lại, cười.
Buổi chiều nay, Ninh Giác Phi dùng các phương thức đánh lén Kinh Vô Song hơn mười lần, Kinh Vô Song liền ‘chết’ đủ mười lần. Chẳng qua, vài lần sau, anh đã có thể phản ứng nhanh, cầm thương phản kích, nhưng thân pháp Ninh Giác Phi quái dị, xuất đao cực nhanh, mỗi lần không phải đâm trúng yết hầu thì cũng là trúng tim.
Tới bữa tối, Ninh Giác Phi liền dừng tay. Kinh Vô Song người đầy mồ hôi, đem thương giao cho Lục Nghiễm, vừa dùng khăn lau mồ hôi rồi cùng Ninh Giác Phi vào nhà ăn. Anh cười nói: “Hiền đệ, tốc độ xuất đao của đệ quả thật rất nhanh, ta xưa nay ít thấy, quả thực không giống người thường có thể làm, rốt cuộc đệ làm sao luyện được vậy?”
Ninh Giác Phi hững hờ đáp: “Mỗi ngày tập xuất đao một ngàn lần, một năm sau, ai cũng có thể nhanh như vậy cả.”
“Một ngàn lần?” Kinh Vô Song nhẹ giọng lập lại rồi lại cười gật đầu. “Hiền đệ, nghị lực của đệ, quả thực không người nào sánh bằng.”
Thuần Vu Triều vẫn tránh tại một góc, miễn cưỡng ra dáng tùy tùng, lúc này không kiềm được, chạy đến đồng hành cùng bọn họ. Hắn hiếu kỳ hỏi: “Giác Phi, có được bản lĩnh như ngươi, vậy giết người nhất định rất dễ?”
“Đúng vậy.” Ninh Giác Phi nhìn hắn một cái, ôn hòa đáp. “Nếu như ta muốn giết một người, cho dù người đó có trốn ở đâu, ta đều có thể tìm được, cho dù người đó có bao nhiêu người bảo vệ, ta đều có thể giết hắn.”
Thuần Vu Triều nghe hắn dùng vẻ mặt ôn hòa nói những lời như vậy, bỗng nhiên rùng mình, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Ninh Giác Phi vẫn như cũ hòa ái cười cười, nhẹ giọng nói: “Thuần vương gia xin yên tâm, chỉ cần bọn họ không gây chuyện với ta, ta sẽ không động sát khí. Hơn nữa, Thuần vương gia đối với ta không sai, đại trượng phu ân oán rõ ràng, ta tuyệt không thương ngươi.”
Thanh âm hắn cực thấp, nhu hòa. Thuần Vu Triều nghe xong, mặt mày lúc này mới có thêm chút màu máu, cười cười với hắn, trong lòng cảm thấy may mắn không ngớt. Lúc đầu, Thuần Vu Triều cũng có chút ý niệm với thiếu niên xinh đẹp mà lạnh lùng này, nhưng từ nhỏ luôn chăm học, được sụ hun đúc của luân lý đạo đức, không muốn ép buộc đối phương nên lúc ấy mới dĩ lễ tương đãi. Không nghĩ tới, ngày xưa ép buộc bản thân thủ đạo giờ trái lại tránh được một kiếp. Hôm nay đối mặt với Ninh Giác Phi, hắn là người không có khúc mắc gì nhiều so với các huynh đệ khác.
Một hồi cơm ăn khách và chủ tẫn hoan, Kinh Vô Song mời Ninh Giác Phi tản bộ. Ninh Giác Phi không chỉ vui vẻ đồng ý còn hăng hái dẫn đường cho anh, dẫn anh đến những địa phương thú vị ở Kế đô.
Hai người họ mặc trang phục Nam Sở, đi đến đâu cũng làm người ta quan tâm. Chẳng qua, họ nhìn thấy gương mặt Ninh Giác Phi thì đều nhận ra đây là dũng sĩ kim chương năm nay, ai cũng vui mừng cười đón, lớn tiếng bắt chuyện. Ninh Giác Phi giới thiệu Kinh Vô Song là đại ca hắn nên ai cũng phi thường nhiệt tình với nam tử tao nhã đi cùng Ninh Giác Phi.
Kinh Vô Song một bên khách khí mỉm cười gật đầu với những người đó, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, một bên nhỏ giọng nói với Ninh Giác Phi: “Bắc Kế với cùng huynh có thù giết cha, mối hận diệt môn, huynh và bọn họ không đội trời chung.”
“Ta biết.” Ninh Giác Phi nhẹ giọng đáp lời, rồi đột nhiên cười hì hì chạy đi mua một thanh đoản đao dùng phương thức đặc biệt của Bắc Kế chế tạo, đao cương sắc bén, vỏ đao khảm kim, nhìn qua hoa lệ lại đẹp đẽ. Hắn cười trở về, đem đao tặng cho Kinh Vô Song. “Đại ca, tặng cho huynh.”
Kinh Vô Song do dự một chút rồi cũng nhận nhưng nói nhỏ: “Hiền đệ, thứ của Bắc Kế, ta không muốn.”
Ninh Giác Phi vẫn tươi cười: “Đây là đệ tặng huynh, không phải Bắc Kế tặng.”
Kinh Vô Song suy nghĩ một chút, rốt cục cười rộ lên, gật đầu: “Phải, đây là hiền đệ tặng ta.”
Bọn họ chậm rãi đi trên đường phố Kế đô, hoàng hôn dần dần bao phủ.
Ninh Giác Phi nhìn người đi đường ít dần, bỗng nhiên nói với Kinh Vô Song: “Đại ca, lần này huynh tới Bắc Kế quả là không cân nhắc chu toàn. Huynh thân phận đặc biệt, chỉ sợ lần này sẽ dẫn đến bát phương chú mục, nguy cơ tứ phía. Không như vậy, huynh còn dẫn theo Thuần vương, nếu hắn có chuyện gì, huynh ăn nói thế nào với triều đình?”
Kinh Vô Song ngẩng đầu lên nhìn về phía viễn phương, nhẹ nhàng thở hắt ra: “Hiền đệ, những gì đệ nói, huynh cũng biết. Nhưng huynh vẫn rất nhớ đệ, muốn nhìn đệ một cái, nguy hiểm cái gì, huynh cũng không sợ. Cũng chỉ có huynh đi, đệ mới có thể suy nghĩ mà theo huynh trở về, người khác thì trăm triệu không thể. Thuần vương theo tới chỉ là biểu thị thêm thành ý mà thôi. Hiền đệ, đệ có thể đồng ý với huynh, theo huynh về Nam Sở không? Lần này huynh đến đây, hoàng thượng, Võ vương đều có khẩu dụ, nếu đệ nguyện trở lại, liền phong đệ làm vương, đây sẽ là tước vương khác họ đầu tiên trong triều ta đó. Tả tướng đại nhân cũng nói, nếu có thể được hiền đệ tương trợ, hiện đệ có ước nguyện gì cứ nói, Nam Sở tất toàn lực thỏa mãn. Hiền đệ, đệ có thể nể mặt huynh, theo huynh về không?”
Tả tướng Nam Sở Tôn Minh Sưởng là văn tướng, Ninh Giác Phi chưa thấy qua vị tả tướng này, chỉ nghe tiểu quan trong Thúy Vân lâu nghị luận, có người nói đây là quan viên nghiêm cẩn, giữ nghiêm lễ giáo, đừng nói tới việc hảo nam sắc, nay cả nữ sắc cũng cực kỳ tiết chế, trong phủ chỉ có một thê một thiếp, càng không miên hoa túc liễu ở ngoài, là “lão bảo thủ” trong miệng họ. Nghe vị phu tử đầy óc lễ nghĩa liêm sỉ này không dị nghị gì quá khứ của mình, nói ra những lời đó, Ninh Giác Phi không khỏi cười cười.
Kinh Vô Song rất nghiêm túc nói:” Hữu tướng Chương Kỷ vì liên lụy tới việc thái tử mưu phản nên đã bị cách chức. Lúc ta tới, Binh bộ Thượng thư Du đại nhân cũng ám chỉ, nếu hiền đệ trở lại, ông nguyện để đệ nhậm chức hữu tướng.”
Hữu tướng Nam Sở là võ tướng, có chút giống Bộ trưởng Quốc phòng hiện đại, Binh bộ Thượng thư cùng loại với Tổng Tham mưu trưởng. Ninh Giác Phi nghe bọn hắn đem mũ quan ra ném qua ném lại như thế, chỉ cảm thấy buồn cười.
“Đại ca.” Hắn thành khẩn nhìn Kinh Vô Song. “Đệ không phải thánh nhân. Huynh đã biết trước đây họ đối xử với ta thế nào, nếu là huynh, huynh có thể bỏ qua cho họ, nâng cốc cười nói sao? Phải, Thuần Vu Càn hiện đã giết hết dư đảng thái tử, năm xưa làm nhục ta nhiều nhất phần lớn là những người đó, y giết bọn họ, tựa hồ là vì ta san bằng đường trở lại. Thế nhưng, những người khác thì sao? Chuyện đó huynh cũng biết, không có khả năng giết hết tất cả.”
Coi như là ở hiện đại, quan viên đi chơi gái cũng không tính là phạm tội, nhiều nhất cũng chỉ là mất chức mà thôi. Hắn nghĩ, cười khổ một chút: “Đại ca, huynh muốn đệ làm quan đồng triều với họ, không sợ ta khống chế không được giết họ sao?”
Kinh Vô Song nhìn hắn thật lâu rồi nói: “Hiền đệ, những gì đệ gặp phải, huynh nghe còn khổ sở hơn đệ. Năm đó…. Ân Tiểu Lâu tư thông với thị thiếp Võ vương vốn là không đúng. Võ vương xúc động phẫn nộ nên xử lý không thích đáng, hiện hối tiếc không kịp. Cũng may, hôm nay Ân Tiểu Lâu đã chết, các loại quá khứ đều đã mai táng theo hắn. Huống hồ, Võ vương vì đệ, không tiếc tẩy máu triều đình, cũng biểu thị áy náy của y. Giác Phi, đệ là nam nhi đường đường, Nam Sở hôm nay quốc nạn lâm đầu, cầu hiền như khát, đệ thân mang tuyệt kỹ, có thể hiện thân thủ, triển đại nghiệp. Ngu huynh đến đây, tự biết sát khí trọng trọng, cũng là mang tâm liều chết, chỉ hy vọng đệ trở lại.”
Bóng đêm tràn ngập, tinh nguyệt trên trời trải rộng ngân quang nhàn nhạt. Thành thị to lớn yên tĩnh, gió đêm thanh lương chậm rãi phất qua.
Ninh Giác Phi nhìn bầu trời đêm khe khẽ thở dài: “Đại ca, huynh là rường cột nước nhà, dù thế nào củng không nên xâm thiệp hiểm địa. Tiểu đệ tài gì đức gì mà huynh lại đối xử như vậy? Aiii~, Thuần Vu Càn phái huynh tới đây, tâm kế quá sâu. Kinh gia huynh đời đời đều là danh tướng Nam Sở, thiên hạ đều biết, hiện tại huynh được phong làm Hộ Quốc tướng quân, giết huynh tựa như chặt đi một cánh tay của Nam Sở, vô luận là Bắc Kế hay Tây Vũ đều sẽ không buông cơ hội này. Thuần Vu Càn muốn huynh đến đây, cho dù huynh có thể thuyết phục được đệ hay không, y cũng bức đệ phải theo huynh trở lại. Y biết đệ nhất định không mắt mở trừng trừng nhìn huynh đi vào tử địa. Aiii~, đại ca, lúc huynh tới cũng đã biết dụng tâm của y rồi phải không?”
“Huynh biết.” Kinh Vô Song bình thản ung dung. “Y dù không nói rõ, lẽ nào huynh lại quên thâm cừu đại hận giữa Bắc Kế và Kinh gia?”
Ninh Giác Phi không thể tránh được mà lắc đầu: “Đại ca, huynh tội gì phải làm vậy?”
Kinh Vô Song nghiêm nghị: “Hiền đệ, Kinh gia đời đời lương tướng, phần lớn đều chết trận sa trường. Ngu huynh ấu thừa gia huấn, đó là liều mình vì nước, trung quân ái dân. Hôm nay đừng nói chỉ là đi sứ Bắc Kế, cho dù Bắc Kế lấy đệ làm con tin, muốn mạng ngu huynh, huynh cũng sẽ không chút do dự.”
Ninh Giác Phi nghe thế, trong lòng vạn phần khó xử. Nam Sở hắn tuyệt không muốn trở lại, nhưng Kinh Vô Song là bằng hữu đầu tiên của hắn trong kiếp này. Ngoại trừ Vân Thâm, Kinh Vô Song với hắn tình thâm ý trọng, tựa như lửa rừng trong đêm đen hàn lãnh, một nơi ấm áp, một tia sáng, dần dần cho hắn ý niệm tồn tại. Lúc trước, hắn nhất quyết rời khỏi Yến Bình Quan là hy vọng không ai vì hắn bức bách Kinh Vô Song nhưng hắn lại đánh giá thấp trung thành của Kinh Vô Song với quốc gia rồi.
Hôm nay, Kế đô cách Yến Bình Quan thiên lý, trên đường lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm, mà Kinh Vô Song chỉ dẫn theo ba ngàn binh sĩ hộ vệ, phân nửa là bộ binh. Không chỉ Bắc Kế muốn lấy tính mạng Kinh Vô Song dễ như trở bàn tay mà Độc Cô Cập mang theo hồng mã Xích Long cực kỳ giống Liệt Hỏa cùng rất nhiều tùy tùng nhanh nhẹn dũng mãnh đến đây chỉ sợ cũng không đơn giản như đã nói.
Ninh Giác Phi nghĩ ngợi rất nhiều rồi lại thở dài: “Đại ca, việc này huynh để đệ nghĩ thêm chút đã.”
Kinh Vô Song nở nụ cười hài lòng: “Được, hiền đệ không cần phiền não, có vấn đề gì, chúng ta sẽ thương lượng sau. Sắc trời hôm nay đã tối, hiền đệ ở lại đây đi, đừng về.”
____________
Kaori: Kinh Vô Song nhất định ép Giác Phi về Nam Sở cho bằng được rồi nè! Lấy mạng mình ra uy hiếp nữa chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT