Tới trước cửa phủ, Ninh Giác Phi nhảy xuống ngựa, rồi ôm Na Nhật Tùng xuống theo.

Trong phủ rất yên tĩnh, mấy người tôi tớ vẫn lui tới như thường, lập tức cung kính chào đón, rồi dẫn ngựa hắn vào chuồn.

Ninh Giác Phi không nhìn ra điểm gì khác lạ nhưng không hỏi nhiều, mà kéo Na Nhật Tùng vào đại môn.

Na Nhật Tùng vẫn tương đối tự bế, hai ngày nay mới khá hơn một chút, nhưng cũng không muốn ra khỏi phòng, càng không thích nói nhiều. Lúc này, cậu lại đột nhiên ra khỏi phủ, chạy xa như vậy, tìm được nha môn Bộ Binh lại còn cùng vệ binh xa lạ nói muốn tìm hắn, không biết cậu bé này đã phải cố lấy bao nhiêu dũng khí mới làm được điều đó, nếu không phải có chuyện khác thường xảy ra, cậu tuyệt đối sẽ không làm như thế. Cho nên Ninh Giác Phi biết việc này nhất định rất nghiêm trọng, không chút nghĩ ngợi liền đi theo liền đi theo cậu.

Na Nhật Tùng gấp gáp kéo Ninh Giác Phi vào nhà giữa, nhìn trái nhìn phải, thấy bốn bề vắng lặng, mới khẽ nói: “Tỷ tỷ giấu một người ở chỗ này.”

Trong lòng Ninh Giác Phi kinh hãi, cúi xuống hỏi: “Là ai? Ngươi biết không?”

Na Nhật Tùng lắc đầu, con mắt trong suốt nhìn hắn, kiên định nói: “Mới vừa thấy, tỷ tỷ bảo ta đừng kể cho ai hết, ta thừa dịp tỷ tỷ không chú ý thì chạy. Ta muốn nói cho ngài.”

“Cậu bé ngoan.” Ninh Giác Phi xoa đầu khen ngợi cậu. “Ta đưa ngươi tìm Giang tổng quản, ngươi theo y, đừng đi đâu bậy.”

Na Nhật Tùng cầm chặt tay hắn không buông, “Không, ta muốn theo ngài.”

Ninh Giác Phi có phần suy nghĩ, rồi nói: “Vậy chúng ta đi tìm tỷ tỷ ngươi.”

Hai người đi thẳng đến gian phòng Kỳ Kỳ Cách. Hiện tại, cô vẫn cùng Na Nhật Tùng ở trong một tiểu viện, chỉ là khác gian. Ninh Giác Phi đứng ở ngoài viện một lúc lâu, trực giác cảm thấy bên trong không giống như là có người. Hắn cảnh giác che chở Na Nhật Tùng đi vào, đưa tay đẩy cửa phòng.

Bên trong yên tĩnh, quả nhiên một người cũng không có, Na Nhật Tùng chạy vội vào trong phòng, mở tủ quần áo, mở rương, lại nhìn dưới sàng, vẻ mặt nghi hoặc: “Sao vậy? Ta rõ ràng thấy hắn ở chỗ này.”

Ninh Giác Phi kéo cậu lại, ôn hòa nói: “Nhất định là tỷ tỷ ngươi dẫn hắn đi rồi, chúng ta đi chỗ khác tìm.”

Na Nhật Tùng lập tức gật đầu, nghe lời theo sát hắn.

Giang Tòng Loan được gia bộc bẩm báo, gấp gáp chạy lại, vừa lúc gặp hai người bọn họ ở ngoài viện. Ninh Giác Phi hỏi y: “Thấy Kỳ Kỳ Cách không?”

Giang Tòng Loan có chút ngạc nhiên, nhưng đáp ngay: “Cô ấy đang ở chỗ tân phòng, hình như người ở kim phô hôm nay đến xem bản vẻ, cô ấy và xe công tượng mới qua đó.”

“Công tượng có xe muốn ra khỏi thành?” Ninh Giác Phi âm thầm cảnh giác nhưng biểu cảm vẫn rất bình thản.

“Đúng vậy, bọn họ muốn đem gạch ngói vụn vừa phá xong vận chuyển ra ngoài, cứ chất đóng trong phủ cũng không dễ nhìn gì, lại chiếm diện tích.” Giang Tòng Loan ý thức được không ổn, vội vã hỏi hắn. “Thế nào? Có chuyện?”

“Bây giờ còn chưa nói được.” Ninh Giác Phi vẫn sải bước đi nhanh. “Chúng ta đi xem xem, ta tìm Kỳ Kỳ Cách có việc.”

“Được.” Giang Tòng Loan lập tức theo bọn họ.

Tiến độ công trình bên tân phòng không bị ảnh hưởng bởi chuyện mấy ngày nay, vẫn cứ gấp rút tiến hành. Ninh Giác Phi gấp gáp đến đó, lúc ấy, có hai chiếc xe đổ đầy gạch vụn đang muốn đi ra ngoài, phía trước còn có một chiếc xe ngựa, là dùng để đón tiếp khách, Kỳ Kỳ Cách ngồi trên đó, từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài, giục công tượng làm nhanh lên.

Tất cả nhìn qua đều rất bình thường, người ngoài chỉ cảm thấy Kỳ Kỳ Cách làm việc rất chuyên tâm, đối với chủ nhân trung thành, hơn nữa phủ còn tuyên bố thân phận của cô đã là tiểu thư, coi như nửa chủ tử, công tượng tự nhiên cũng cung kính phục tùng cô, không hề dị nghị.

Ninh Giác Phi bước nhanh đến gần bên, bình tĩnh nói: “Kỳ Kỳ Cách, hôm nay phong thành, ai cũng không thể đi ra ngoài. Tòng Loan, ngươi dặn bọn họ, dừng việc đi ra ngoại thành lại, để công tượng làm việc khác đi.”

Giang Tòng Loan đồng ý, lập tức đi tìm đốc công.

Gương mặt Kỳ Kỳ Cách giữa không khí hàn lãnh càng thêm diễm lệ như đào. Nghe Ninh Giác Phi nói vậy, cô không khỏi ngẩn ra, thấy Na Nhật Tùng, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt. Cô do dự một lát, liền từ trên xe đi xuống, lúng túng đáp: “Nhưng hôn sự vương gia với Vân đại nhân không thể dừng lại được.”

“Yên tâm, không dừng lại.” Ninh Giác Phi bình tĩnh đáp. “Kỳ Kỳ Cách, ngươi đứng sang bên đi, để ta cho bọn họ dỡ gạch xuống, coi chừng dơ xiêm y.”

Mắt Kỳ Kỳ Cách toát ra một tia kinh hoàng nhưng cố gắng trấn định, mặt khẽ nở một nụ cười khiêm cung, dịu dàng: “Vương gia, xe không cần dỡ xuống đâu, đều là gạch vụn ngói vụn cả, vất vả lắm mới chất lên xe được, cần gì phải dỡ xuống? Nếu phong thành rồi, vậy cứ để ở đó, chờ bỏ lệnh cấm rồi, bọn họ trực tiếp đánh xe đi, bớt việc.”

Ninh Giác Phi bình thản đáp: “Phải dỡ xuống thôi, ta muốn tra một chút, bên trong có gian tế hay không.”

Kỳ Kỳ Cách mặt như màu đất, có chút chột dạ cười nói: “Vương gia nói đùa, ta thấy bọn họ chất lên xe, đâu ra gian tế chứ?”

“Không có thì hay nhất, chẳng qua, xem một chút vẫn yên tâm hơn.” Ninh Giác Phi thấy Giang Tòng Loan đã tới liền nói với y. “Tòng Loan, ngươi gọi toàn bộ hộ vệ trong phủ lại đây, lập tức.”

“Được.” Giang Tòng Loan lập tức chạy đi.

Y vừa chạy tới bên hồ thì Vân Dương liền mang theo một đội chạy tới, vừa thấy y liền hỏi: “Nguyên soái đâu?”

Giang Tòng Loan tự nhiên biết bọn họ còn lợi hại hơn hộ vệ trong phủ nhiều lắm, lúc này cũng không làm lỡ thời gian, liền không gọi người nữa mà xoay người mang họ trở về.

Kỳ Kỳ Cách đứng tại chỗ, cả người run rẩy, có mấy người thần sắc hoảng loạn, đang định lẵng lẽ trốn đi. Ninh Giác Phi nghe Vân Dương ở phía sau kêu một tiếng “Nguyên soái” thì lập tức hạ lệnh: “Bắt hết mọi người ở đây, tìm một cái sân mà vây lại, tra xét từng người.”

Rất nhanh, tiếng kêu sợ hãi, tiếng giải thích vang lên hỗn loạn với tiếng quát tháo. Ninh Giác Phi lạnh lùng nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, không động đậy.

Một tay Na Nhật Tùng vẫn luôn nằm trong tay hắn, cái cảm giác ấm áp kiên định này cho cậu động lực rất lớn. Cho dù là đối mặt với ánh mắt oán hận của Kỳ Kỳ Cách vẫn không lùi bước.

Bọn Vân Dương bắt toàn bộ công tượng đưa đến một tiểu viện, phái người trong coi, sau đó, hắn mới chạy tới phục mệnh.

Ninh Giác Phi gật đầu, nói với hắn: “Gọi người của ngươi dỡ hàng, coi chừng một chút, bên trong rất có thể có người.”

Vân Dương liền hiểu, lập tức ra lệnh cho binh sĩ dỡ hàng, cảnh giới, nửa điểm không dám phớt lờ.

Mặt Kỳ Kỳ Cách xám như tro tàn, nhìn chằm chằm vào Na Nhật Tùng, đột nhiên hỏi: “Vì sao đệ làm vậy? Đệ muốn hại chết tỷ tỷ, hại chết cha mẹ sao?”

Na Nhật Tùng quay đầu không nhìn cô, một lát mới nói: “Đệ lớn như vậy chỉ có vương gia mới chân chính tốt với đệ, các người muốn hại hắn, đệ tuyệt đối không cho phép.”

Ninh Giác Phi cảm thấy rất vui mừng. Tình cảm trẻ con luôn rất thuần túy, cũng dễ làm cho người ta cảm động nhất. Na Nhật Tùng tuy rằng ít nói nhưng phần tâm ý chân thành đó lại khiến hắn cảm nhận được rất rõ ràng, cho nên đặc biệt thương yêu đứa trẻ này.

Kỳ Kỳ Cách bị Na Nhật Tùng đả kích không nhẹ, nghe vậy lui lại hai bước, vẻ mặt thống khổ, khẩn thiết nói: “Chúng ta ở bên ngoài mấy năm nay, gian nan như vậy, tỷ tỷ đều che chở cho đệ, lẽ nào không tốt với đệ hay sao?”

Na Nhật Tùng trầm mặc một hồi rồi nói: “Đúng, tỷ rất tốt với đệ, nhưng tỷ không nên giúp người khác hại vương gia. Chẳng lẽ tỷ đã quên, những ngày trước khi chúng ta gặp vương gia? Vương gia đối với chúng ta tốt như vậy, cho chúng ta tự do, để chúng ta sống an lành, tỷ lại hãm hại vương gia, vậy không phải vong ân phụ nghĩa sao?”

Lời cậu nói rất chất phác, không vòng vo, không ra vẻ, lại rất đúng, nhất thời khiến Kỳ Kỳ Cách á khẩu không trả lời được. Cô vẫn nhìn về phía Ninh Giác Phi im lặng không nói gì, bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa, run rẩy nói: “Ta là vì… bảo vệ… tính mạng.. cha mẹ…”

Nước mắt Na Nhật Tùng cũng rớt xuống: “Ta đã không nhớ rõ cha mẹ nữa rồi, bọn họ còn sống sao?” Nói đến đây, cậu không chịu nổi nữa, vươn tay ôm siết lấy Ninh Giác Phi, vùi mặt vào lòng hắn.

Vết thương trên sườn nhói đau, nhưng Ninh Giác Phi không đẩy cậu ra, trái lại đưa tay ôm cậu, khẽ dỗ dành an ủi. Vân Dương thì lại lo lắng, muốn giật Na Nhật Tùng ra, nhưng Ninh Giác Phi nháy mắt với hắn, ngăn hắn lại.

Ở đây có động tĩnh lớn đến thế, các nơi trong phủ tự nhiên cũng biết, Đạm Lẫm Nhiên và Đạm Di Nhiên cùng nhau chạy đến đây, nhìn thấy cảnh như thế thì dừng chân, không lại quấy rầy.

Lúc này, xe đã dỡ gạch vụn xuống gần hết, binh sĩ đem mấy thanh xà gỗ trên một chiếc xe ngựa dỡ xuống thì liền lộ ra một cái rương khá lớn.

Vân Dương kích động vô cùng, lấy tay rút đao ra, nhảy lên xe. Vài binh sĩ cũng bắt đầu cầm đao kiếm, sẵn sàng đón địch. Vân Dương dùng mũi đao mở khóa, hai binh sĩ bên cạnh nắm lấy nắp rương, cùng nhau xốc mạnh lên.

Một tiếng kêu sợ hãi từ trong rương truyền ra, nghe như là tiếng thiếu niên, khẳng định không phải Vân Thâm hay Đạm Du Nhiên.

Vân Dương nhìn người trong rương, thất vọng ra mặt, lập tức lấy tay nhấc cậu ta lên, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

Ninh Giác Phi vừa nhìn liền biết là ai, “Vân Dương, dẫn cậu ta xuống.”

Vân Dương nhảy xuống đất, đưa tay kéo cậu tha xuống.

Ninh Giác Phi nhìn người trước mắt, mặt trầm như nước, chậm rãi nói: “Cảnh vương đại giá quang lâm, chẳng biết có chuyện gì?”

Lúc này những người khác mới có phản ứng, ai cũng giật mình. Thì ra thiếu niên mặc áo vải thô, nhìn như bình dân này lại là Cảnh vương Thuần Vu Hàn. Vân Dương biết cậu theo Thuần Vu Càn chạy trốn, nhưng không nghĩ tới lại chạy đến đây, có phần kinh ngạc, hắn không chút nghĩ ngợi xách vị tiền hoàng tử Nam Sở này lên, phẫn nộ hỏi: “Tiểu tử này gan không nhỏ nhỉ, dám tới đây, nói, rốt cuộc có mưu đồ gì? Không nói, ta làm thịt ngươi.”

Thuần Vu Hàn chân tay luống cuống, sợ hãi nhìn về phía Ninh Giác Phi, cúi đầu: “Giác Phi, ta … chỉ là… muốn nhìn ngươi… cũng không … không có ác ý…”

Những lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều cảm thấy bất ngờ, Vân Dương không tin: “Ngươi lừa ai chứ? Mạo hiểm nguy hiểm lẻn vào phủ nguyên soái chỉ vì nhìn nguyên soái nhà ta? Ngươi có bệnh hả?”

Thuần Vu Hàn lệ nóng doanh tròng, vừa xấu hổ vừa giận dữ: “Ta thực sự chỉ là đến xem Giác Phi, ngươi vì sao không tin?”

Trong lòng Vân Dương càng thêm tức giận, đang muốn chế giễu thêm nhưng Ninh Giác Phi đã khoát tay, bảo hắn ngừng nói. Thuần Vu Hàn mê luyến mình đến thế nào, Ninh Giác Phi biết rõ, chỉ không ngờ cậu ta lại mê mệt đến mức này, quả thật có phần ngoài ý muốn. Chẳng qua, đây cũng là chuyện tốt, có thể đây là một cửa có thể đột phá, có thể xoay chuyển tình thế.

Thuần Vu Hàn đứng trong gió lạnh mà run rẩy, kim tôn ngọc quý ngày xưa hôm nay không còn sót lại chút gì nhưng thật ra làm cho người ta bùi ngùi vô hạn. Ninh Giác Phi ôn hòa nói: “Ta tin ngươi.”

Thuần Vu Hàn không tin tưởng nổi tai mình, nhìn ánh mắt không mang theo ác ý của Ninh Giác Phi, cậu nhịn không được, lớn tiếng òa khóc.

Ninh Giác Phi nhàn nhạt nói: “Vân Dương, dẫn Cảnh vương vào phòng ta uống chén trà, phái vài người đưa Kỳ Kỳ Cách quay về phòng chờ, ta cần hỏi chuyện. Tòng Loan, ngươi đi sắp xếp cho chúng ta ăn một chút gì. Đạm huynh, hai người nghỉ ngơi trước, có tin tức Du Nhiên ta nhất định báo cho hai người.”

Lời hắn nói mang khí thế mạnh mẽ, người người đều nghe theo. Vài người được phân nhiệm vụ cũng không nói gì, tất cả đều tuân lệnh, tự mình rời đi.

Ninh Giác Phi vỗ nhè nhẹ Na Nhật Tùng trong lòng, dịu dàng nói: “Bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta về phòng thôi.”

Ngữ khí, nét mặt hắn không thay đổi, tựa như mọi chuyện chẳng có gì xảy ra, ngày hôm nay cũng bình thản như mọi ngày khác. Na Nhật Tùng cũng bị hắn trấn an, dần dần bình tĩnh lại. Cậu bé ngẩng đầu lên, hai mắt rưng rưng, nhưng trên môi là một nụ cười, không muốn xa rời nhìn Ninh Giác Phi.

Vươn tay lau đi vài giọt nước mắt, Ninh Giác Phi dịu dàng cười với cậu, rồi mang cậu trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play