Nam tử kết hôn với nhau, đối với Ninh Giác Phi là chuyện rất bình thường. Tuy rằng kiếp trước hắn cưới vợ nhưng cũng đã tham gia qua hôn lễ nam nam của không ít bạn bè. Đồng tính kết hôn và dị tính kết hôn không có gì khác nhau, điểm khác nhau là ở hôn lễ của nam nữ, khách chỉ chuốc rượu tân lang, còn nếu hai vị tân nhân đều là nam, vậy cả hai cùng bị chuốc say mèm, vui vẻ gấp đôi. Thế nên, Ninh Giác Phi muốn kết hôn với Vân Thâm, chuyện này thuận lý thành chương.
Nhưng mà, đối với Vân Thâm, đây là chuyện lớn tới mơ y cũng không nghĩ ra. Trải qua nhiều trắc trở như vậy, hạnh phúc vụt tới khiến y không ngờ nổi, có chút trở tay không kịp.
Từ trong cung về phủ, Ninh Giác Phi mỉm cười nhận những lời chúng mừng của quần thần. Vân Thâm ôm quyền mỉm cười nhưng không nói gì. Ninh Giác Phi cùng y cưỡi ngựa trở về phủ quốc sư, nhảy xuống ngựa, tiêu sái trực tiếp đi vào thư phòng y. Vân Thâm không tiếng động đi theo hắn, ngồi xuống ghế.
Ninh Giác Phi hiểu tâm tình của y, khẽ cười nói: “Làm sao vậy? Hối hận vì đồng ý rồi à?”
Vân Thâm lắc đầu theo bản năng, nhìn gương mặt anh khí bừng bừng của hắn, lòng mới yên tĩnh lại, khẽ nói: “Ta không nghĩ tới ngươi nói làm liền làm, ngay trong triều cầu bệ hạ tứ hôn.”
“Tính ta vốn vậy, mạnh mẽ vang dội không dài dòng lê thê.” Ninh Giác Phi vui vẻ nhìn y. “Việc cưới xin phải làm sao, ta không hiểu lắm, việc này phải để ngươi chú ý rồi.”
Vân Thâm đã từng tìm hiểu qua vài hôn lễ hoàng gia, đương sơ, đại hôn của Chiêu Vân công chúa cũng là y tổ chức, ở lĩnh vực này, y là chuyên gia. Chẳng qua, nam tử cùng nam tử thành thân lại là lần đầu tiên từ cổ chí kim, không có tiền lệ, quả thật phải suy nghĩ cẩn thận một phen. Suy nghĩ một chút, y bàn bạc với nói với Ninh Giác Phi: “Chiếu theo quy củ thông thường, tự nhiên là xem lịch, chọn ngày, sau đó bắt đầu chuẩn bị. Làm đồ cưới, đặt tiệc, bố trí tân phòng…” Nói đến đây, gương mặt y dần dần đỏ lên.
Lòng Ninh Giác Phi chậm rãi dâng trào vô số kỷ niệm, ngọt ngào êm dịu, trải dài quá khứ, dâng lên không thôi. Tiếu ý trên mặt hắn càng ngày càng đậm, đang muốn trêu chọc hai câu, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề tương đối quan trọng: “Tân phòng chúng ta đặt ở chỗ nào? Phủ của ngươi hay của ta?”
Vân Thâm mỉm cười: “Tùy ngươi, ngươi quyết định.”
Ninh Giác Phi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không để ý lắm: “Ta sao cũng được, sắp xếp như thế nào cũng được.”
Vân Thâm đáp: “Tốt lắm, vậy ta sẽ suy nghĩ sau.”
Buổi chiều, hai người cứ theo lẽ thường ra khỏi phủ, Vân Thâm vào cung, Ninh Giác Phi đến Bộ Binh xử lý quân vụ.
Khải hoàn trở về, tuy rằng công việc kéo về ùn ùn, nhưng được nghỉ ngơi một hai ngày cũng là chuyện thường. Mấy vị tướng quân đều rất hưng phấn, căn bản không có tâm trạng nói đến chính sự, câu chuyện cứ xoay quanh hôn sự của nguyên soái nhà mình, mà tân phòng chính là vấn đề đầu tiên được đưa ra.
Đạm Thai Tử Đình hỏi: “Sau khi thành thân, hai người ở trong phủ quốc sư hay phủ nguyên soái?”
Ninh Giác Phi nhìn vẻ hiếu kỳ của hắn, không khỏi buồn cười, từ tốn trả lời: “Vân Thâm đang sắp xếp, ta không để ý, nghỉ ngơi ở đâu cũng vậy, chẳng qua vài bước mà thôi.”
“Vậy đâu được, sao giống nhau chứ?” Đại Đàn Minh không cho là đúng, “Ngươi đường đường là Ưng vương, thiên hạ binh mã đại nguyên soái, toàn bộ tướng sĩ đều nghe ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nếu nguyên soái mà ở rể phủ quốc sư thì chúng ta sao ngẩng mặt lên nổi, văn thần còn được thể mà vênh váo tự đắc nữa ấy chứ.”
“Đúng vậy.” Kinh Vô Song cười nói. “Đây là vấn đề nguyên tắc, không thể nhượng bộ.”
Lý Thư lại vào giúp vui: “Nguyên soái, chuyện này là nguyên soái nói trước triều, xin bệ hạ tứ hôn, Vân đại nhân đương nhiên phải gả cho … sai, không phải gả… aiii, ta cũng không biết phải nói thế nào. Nói chung, Vân đại nhân hẳn phải vào phủ nguyên soái.”
Vân Đinh có chút khó xử, chần chờ một lát: “Nguyên soái, ta là người Vân tộc, Vân đại nhân là tộc trưởng của chúng ta, theo lý thuyết, ta hẳn phải nói giúp Vân đại nhân. Thế nhưng, đầu tiên, ta là võ tướng, tự nhiên đứng ở phía quân đội. Ta cũng thấy ngài nên tiếp Vân đại nhân về phủ nguyên soái. Nếu không chỉ sợ ba vạn huynh đệ Ưng quân không chịu đâu.”
Đại Đàn Minh lập tức gật đầu: “Vân tướng quân nói đúng, không chỉ Ưng quân, Thần Uy, Võ Uy, bốn mươi vạn huynh đệ cũng đều không chịu.”
Ninh Giác Phi thả người lên chiếu ghế trải đệm da, tay bưng chén trà, chậm rì rì nhấp một ngụm, từ chối cho ý kiến.
Mấy đại tướng nhao nhao nói, ai cũng muốn hắn đại chấn hùng phong, không thể thua khí thế. Ninh Giác Phi nghe xong không biết nên khóc hay cười, rốt cục nhịn không được lắc đầu: “Ta muốn thành thân, cũng không phải chiến tranh.”
Đạm Thai Tử Đình hăng hái bừng bừng: “Việc hôn nhân là của ngươi nhưng lại liên quan đến thể diện toàn bộ quân đội, ngàn vạn lần không thể qua loa.”
“Đúng vậy.” Kinh Vô Song nửa giỡn nửa thật: “Đây là vấn đề trái phải rõ ràng, không thể hàm hồ.”
Bọn họ, ngươi một lời ta một lời giúp Ninh Giác Phi bày mưu tính kế, Vân Thâm đột nhiên vào cửa.
Bước chân y rất nhẹ, cũng không cho người truyền lời, còn người trong đại đường thì đang nói rất cao hứng, không ai chú ý tới, chỉ có Ninh Giác Phi thấy được, lại không lên tiếng nhắc nhở, cười trộm giả bộ lắng nghe mọi người nói.
Vân Thâm thấy trận thế như vậy, liền dừng bước nghe vài câu, vừa nghe liền hiểu ngay. Y cũng không nói gì, diện vô biểu tình đứng tại chỗ, nhìn mấy người kia nói ẩu nói tả.
Rốt cục, Đạm Thai Tử Đình là người đầu tiên thấy y vào cửa. Đạm Thai Tử Đình lập tức câm miệng, nét mặt có phần xấu hổ, ho lớn một tiếng: “Vân đại nhân tới, sao không để hạ nhân truyền lời?”
Bốn người khác hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu lại xem, tất cả đều có phần không được tự nhiên, đều đứng dậy chào hỏi: “Vân đại nhân.”
Ninh Giác Phi không nhúc nhích, cười hì hì: “Vân Thâm, lại đây ngồi, có việc à?”
Vân Thâm chậm rãi đi về phía hắn, ngồi vào bên cạnh Ninh Giác Phi, Lý Thư tương đối khôn khéo, lập tức nói: “Ta đi gọi người dâng trà.” Rồi chuồn lẹ ra ngoài.
Những người khác thầm mắng y giảo hoạt, nhưng rốt cục không tìm ra cớ chuồn ra, không thể làm gì khác hơn là tươi cười nói lảng: “Vân đại nhân, chúc mừng chúc mừng, chúc mừng ngươi cùng nguyên soái hỉ kết liên lý.”
“Đa tạ.” Thần sắc Vân Thâm tự nhiên vô cùng. “Ta vừa nghe các ngươi dừng như đang bàn tính đến hôn sự, tiếp tục đi, ta cũng muốn nghe.”
“Việc đó… chúng ta nói lung tung thôi, Vân đại nhân ngàn vạn lần đừng để bụng.” Đại Đàn Minh cười theo. “Nguyên soái nói, việc hôn nhân do Vân đại nhân quyết định. Chúng ta đều là người thường, không dám nói bậy, chủ yếu là vì nguyên soái vui vẻ.”
Đạm Thai Tử Đình lập tức bổ sung: “Cũng là vì Vân đại nhân vui vẻ.”
“Đúng đúng đúng, cũng là vì Vân đại nhân vui vẻ.” Đại Đàn Minh liên tục gật đầu.
Kinh Vô Song từ khi quy phụ Bắc Kế tới nay, vẫn đều kính nhi viễn chi với Vân Thâm, lúc này tự nhiên cũng không biểu hiện thân thiết. Anh chỉ lễ phép mỉm cười, không nói gì.
Vân Đinh đứng ngồi không yên, mặc dù cố giữ bình tĩnh nhưng trong mắt vẫn toát lên lo sợ nghi hoặc.
Vân Thâm nghe Đạm Thai Tử Đình và Đại Đàn Minh ở đằng kia mất bò mới lo làm chuồng, trên mặt vẫn nhàn nhạt không biểu cảm. Chờ bọn họ nói xong, y mới nhìn về phía Vân Đinh hỏi: “Thế à? Nãy giờ các ngươi cái gì cũng chưa nói sao?”
Vân Đinh ngây người một lát, cúi đầu lúng túng đáp: “Chúng ta… chúng ta có nói.”
Ở thảo nguyên, từng tộc nhân đều tôn thờ tộc trưởng của mình, theo bản năng mà kính nể, không dám ngỗ nghịch tộc trưởng. Vân Đinh vừa bàn tán chuyện kết hôn, khuyến khích Ninh Giác Phi áp đảo Vân Thâm, chiếm thượng phong trong hôn sự, nhưng lúc này vừa thấy Vân Thâm liền không dám nói nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Đinh lấy hết can đảm, ăn ngay nói thật: “Vân đại nhân, chúng ta cảm thấy, sau khi thành hôn hai người hẳn nên ở trong phủ nguyên soái, nếu không, các huynh đệ trong quân rất mất mặt.”
“Hả?” Vân Thâm nhìn Ninh Giác Phi một cái: “Sao lại nói vậy?”
Ninh Giác Phi cười nói: “Bọn họ cho rằng đây không phải thành hôn đơn giản mà liên quan đến tranh đấu văn võ, không phải gió đông thổi bạt gió tây thì là gió tây áp đảo gió đông.”
Vân Thâm bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi lắc đầu: “Các ngươi đó, không làm việc đàng hoàng.”
Vân Đinh thấy y cũng không giận, trong lòng như trút được gánh nặng, vội vã mượn nước đẩy thuyền, cười nói: “Chúng ta chỉ nói đại cho vui thôi, Vân đại nhân không cần để ý tới.”
Ninh Giác Phi giỡn bọn họ đã đủ rồi, lúc này mới hỏi Vân Thâm: “Ngươi tới tìm ta à?”
“Ừ.” Vân Thâm gật đầu. “Việc này chủ yếu liên quan đến Bộ Binh của các ngươi, thế nên ta tới đây. Với lại, bệ hạ đã nói, huynh đệ Thuần Vu còn lẩn trốn ngoài kia, bụng dạ khó lường, tùy thời phản loạn, chỉ sợ lại nhân chúng ta thành hôn mà gây chuyện ở Lâm Truy. Ta tới bàn chuyện với ngươi một chút, phải phòng bị như thế nào.”
Mấy người kia đều không cười nữa, nét mặt trở nên nghiêm túc.
“Hiện tại vẫn chưa tìm được tung tích sao?” Ninh Giác Phi ngồi thẳng lưng, đặt chén trà lên bàn, nghiêm túc hỏi. “Người của cả ba vương phủ có thẩm vấn chưa?”
“Đã thẩm, nhưng không hỏi được gì.” Vân Thâm nhíu hai hàng lông mày. “Hạ nhân trong ba phủ không biết tình hình, người rõ ràng nhất chắc hẳn là tổng quản trong phủ Thuần Vu Càn. Ngày hôm sau, huynh đệ Thuần Vu đào tẩu, ông ta uống thuốc độc tự sát ngay trong phủ. Về phần thê thiếp ba người, vừa hỏi đã không ai biết gì.”
Ninh Giác Phi suy nghĩ một hồi: “Tình hình ta không rõ ràng lắm, hiện tại không nói được gì. Chúng ta tạm thời chỉ nói đến vấn đề bảo vệ thôi. Về phần truy bắt, chờ ta hiểu rõ tình hình rồi chúng ta bàn bạc.”
“Được.” Vân Thâm gật đầu. “Chúng ta quyết định phương hướng rồi tấu với hoàng thượng sau.”
Vài người bàn bạc đến quá ngọ, bàn ra một phương hướng đại thể, định ngày hôm sau suy nghĩ thêm, sau đó tất cả tự hồi phủ.
Vân Thâm cưỡi ngựa, cùng Ninh Giác Phi trở về phủ nguyên soái, lúc này nhịn không được cười rộ lên: “Thật không nghĩ tới, mấy người bọn họ lại nghĩ như vậy. Thành hôn xong, chúng ta ở đâu, kỳ thực chỉ là chuyện nhỏ, vậy mà họ càng nói càng phức tạp.”
“Đúng vậy.” Ninh Giác Phi cười khẽ. “Bọn họ đều là hán tử ngay thẳng, nghĩ sao nói đó, kỳ thực cũng là bộc tuệch thôi.”
“Nói là nói như vậy, thế nhưng ngẫm lại, cũng có chút lý lẽ.” Vân Thâm dịu dàng nhìn về phía hắn. “Ta quyết định rồi, tân phòng đặt ở phủ nguyên soái.”
“Bọn họ nhất định sẽ vui vẻ.” Ninh Giác Phi mà gật đầu. “Ta thì sao cũng được, không chú ý cái này.”
“Ta biết.” Vân Thâm gật đầu. “Bởi vì chuyện đó không quan trọng nên cũng không ngại nghe theo lời họ, để mọi người hài lòng một chút.”
“Vậy thì tốt.” Ninh Giác Phi cười nói. “Chỉ sợ, người bên ngươi lại nói ra nói vào.”
Vân Thâm khe khẽ thở dài: “Cho dù chuyện gì, dính đến tranh đấu trong triều thì đều phiền phức.”
“Đúng vậy.” Ninh Giác Phi nhún vai. “Từ xưa đã vậy, bắt nguồn xa, dòng chảy dài, chúng ta không coi nó là quan trọng thì không phần phiền não vì nó nữa.”
Vân Thâm thoải mái gật đầu: “Ừ, đúng.”
Việc vui đến trước mắt, cả hai đều vui vẻ, những chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt như vậy không ai để tâm nhiều. Bọn họ nhìn nhau cười, cưỡi ngựa hồi phủ.
Hết chương 57
Kaori: Hôn lễ mà không để ý giao hết cho Vân Thâm, coi chừng Vân Thâm cho mặc váy cưới mà kết hôn bây giờ.
Mai_kari: Bạn chỉ việc đứng ra cầu thân là xong, còn lại quá trình quăng hết cho vợ bạn làm, cũng ít có ranh lắm hen. Cưới vợ như bạn sướng quá rồi còn gì =’= Tội mỗi bạn Thâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT