Trời rất tối, đại tuyết như phô thiên cái địa đổ xuống, cuồng phong gào thét không ngừng. Đèn lồng dưới mái hiên lung lay trong gió, đèn cầy bên trong tắt hơn phân nửa. Ngọn đèn còn lại mơ hồ, yếu ớt chiếu sáng bên trong, làm cho trong phòng càng thêm an tĩnh.
Toàn bộ hoạt động cuồng nhiệt đã kết thúc. Thuần Vu Càn xích lõa nằm trên giường, đau đớn kịch liệt làm y đầu váng mắt hoa, ngay cả khí lực lên tiếng cũng không có.
Ninh Giác Phi xuống giường, dùng y phục đã bị xé lau khô thân thể, mặc lại y phục của mình, rút đao ra khỏi gối, quay đầu định đi.
Thuần Vu Càn giãy dụa: “Ninh tiên sinh, thỉnh…. dừng chân…”
Ninh Giác Phi quay đầu lại nhìn y một cái rồi lại bước ra ngoài. Hắn nhìn hỏa lò một chút rồi lại nhìn hai người nam phó đã mê man, sợ bọn họ bị lạnh, liền nương ánh lửa dùng kẹp trúc, bỏ thêm vài khối than cho họ. Sau đó quay ngược vào.
Thuần Vu Càn cảm thấy người lạnh run bèn dùng hết khí lực, kéo lại chiếc trung y bằng gấm bị đá sang một bên đắp lên thân thể.
Ninh Giác Phi lấy tay kéo chiếc ghế bên tường ra, nhàn nhã ngồi xuống. Hai tay hắn thành thạo vung chủy thủ, nhàn nhạt nói: “Ta là lần đầu tiên chơi nam nhân, không kinh nghiệm, nếu như hầu hạ không tốt vương gia, thỉnh thứ lỗi.”
Thuần Vu Càn cười khổ, thanh âm rất yếu: “Ninh… tiên sinh, ngươi… vì sao… như một người khác?”
Ninh Giác Phi ung dung cắm phập thanh đao lên bàn gỗ, rồi lại trở tay rút ra. Một lát sau, hắn mới nói: “Từ khi ngươi cho thị vệ luân bạo Ân Tiểu Lâu, hắn đã chết rồi. Ta chẳng qua là người nhập vào thân xác hắn mà thôi. Nói cách khác, ta cũng chết một lần rồi, hiện tai … coi như chuyển thế vậy.”
Thuần Vu Càn nhất thời sững sờ, trong tai ầm ầm như tiếng sét, nửa ngày không nói nổi lời nào.
Ninh Giác Phi tà tà liếc y, cười nhạt: “Thế nào? Sợ à? Ta… cũng không tính là quỷ. Chẳng qua là mang theo ký ức kiếp trước, mượn thân thể người khác thôi.” Tuy nói rất hời hợt nhưng nụ cươi của hắn có chút cay đắng.
Thuần Vu Càn thì thào: “Kiếp trước… của ngươi…”
“Là đại tướng quân.” Ninh Giác Phi nói rất kiên quyết. “Không nghĩ tới ta vừa chết trận sa trường, chuyển thế tới nơi này lại gặp phải kẻ hung ác đệ nhất kiếp này, bị ngươi làm nhục như vậy.”
Thuần Vu Càn nghe hắn dùng thanh âm thiếu niên trong trẻo chậm rãi nói về điều này, cộng thêm tiếng gió thổi thê lương bên ngoài, lời nói càng thêm kỳ dị khiếp đảm lòng người. Thuần Vu Càn trầm mặc một lát rồi lẩm bẩm: “Khi đó…. ta …. không biết…”
Ninh Giác Phi cười nhẹ một cái, miễn cưỡng nói tiếp: “Ngươi gióng trống khua chiêng, chộp Giang Nguyệt ban đơn giản là muốn bức ta tới gặp ngươi. Hiện tại ta đã tới, ngươi muốn như thế nào? Nói đi.”
Thuần Vu Càn chỉ cảm thấy chỗ thân thể bị xé rách như bị hỏa thiêu, đành dùng hai tay nắm chặt gối đầu, một lát sau mới thích ứng được, nỗ lực mà nói nhưng vẫn rất yếu ớt.
“Ninh tiên sinh, võ nghệ và sự can đảm của ngươi… ta đều tận mắt chứng kiến. Thế nhưng… một câu ‘Xuất quan, phóng hỏa’ của ngươi, ta phải suy nghĩ hơn một tháng…” Nói đến đây, y đã thở dốc, nhất thời không nói tiếp được.
Ninh Giác Phi vẫn đang nhàn nhã dựa vào ghế, hai tay chơi với thanh đao, nghe vậy cũng chỉ nhếch lông mày, không nói gì.
Thuần Vu Càn thở hổn hển một trận mới nói tiếp: “Ta luôn suy nghĩ, một ngọn lửa đó của ngươi, có thể bức lui Độc Cô Cập đã tiến sâu vào Nam Sở phải trở về, nhất định phải có điều lợi – hại gì đó. Theo tính tình Độc Cô Cập, lần này bị thua thiệt, hẳn là phải tập hợp quân đội, lập tức…. trả thù, chứ không phải… một năm sau, trở lại…” Nói đến đây, y đau đến cắn chặt môi.
Ninh Giác Phi châm chọc cười cười, nói tiếp: “Trở lại san bằng Nam Sở, lấy đầu chó của ngươi.”
Thuần Vu Càn chẳng bao giờ bị người ta mắng trực tiếp như thế, nghe vậy cũng không bực, trái lại chỉ buồn cười: “Phải, lấy… đầu chó của ta. Thế nhưng, vì sao.. là một năm sau? Vì sao không phải bây giờ?”
Ninh Giác Phi cười cười rồi lại tiếp tục chơi đao, cắm đao vào bàn, rút ra, không nói gì.
Thuần Vu Càn đem mặt dán vào gối đầu bằng tơ lụa, cảm nhận hơi lạnh nhè nhẹ trên gối, lúc này y mới cảm thấy thân thể đỡ hơn một chút: “Sau đó, ta rốt cuộc cũng hiểu. Đó là bởi vì… ngọn lửa ngươi muốn ta phóng. Ngọn lửa đó… làm nguyên khí Tây Vũ đại thương, giúp Nam Sở ta chiếm được thời gian một năm.”
Ninh Giác Phi thu liễm tiếu ý, nhàn nhạt mà nói: “Lúc đó, ta chẳng qua đang căm phẫn, không phải vì Nam Sở của ngươi, ngươi không cần tự mình đa tình. Thôn nhỏ mà Độc Cô Cập chỉ huy binh Tây Vũ diệt dân là nơi ta đã sống nửa năm ở đó. Lúc đầu, ta chạy khỏi Lâm Truy, thiếu chút nữa chết ở trên đường. Là một lão hán đã cứu ta, mang ta đến thôn ấy. Ta nghỉ dưỡng gần hai tháng mới xem như khôi phục. Người thôn ấy rất chất phác, ai ai cũng xem ta như người thân, đối xử với ta rất tốt. Ta lành bệnh xong liền sống cùng họ, cưỡi ngựa, bắn tên, săn thú, đốn củi, sống một cuộc đời yên bình. Độc Cô Cập lại sai quân giết họ…” Nói đến đây, hắn cắn chặt răng.
Thuần Vu Càn nghe rất nghiêm túc, không nói gì.
Sau một lát, Ninh Giác Phi mới khôi phục thần tình đạm nhiên như cũ: “Một ngọn lửa đó, kỳ thực cũng quá ác, sau này ta nghĩ lại, cũng cảm thấy không nên làm như vậy. Ta kiến nghị ngươi, nên lợi dụng cơ hội này, phái người bí mật mang lương thực đi Tây Vũ mua ngựa.”
Thuần Vu Càn tinh thần đại chấn: “Được, được, ta lập tức sắp xếp.”
Ninh Giác Phi mạn bất kinh tâm mà hỏi: “Ngươi phí nhiều sức lực như vậy bức ta ra chỉ vì hỏi ta điều này?”
“Đương nhiên không chỉ vậy.” Thuần Vu Càn vội vàng nói. “Trước tiên, ta muốn biểu thị lòng cảm ơn với tiên sinh.”
“A~, trói người bức ta ra, để cảm ơn ta.” Trong lời của Ninh Giác Phi mang theo sự giễu cợt. “Vương gia thực sự là dí dỏm.”
“Cái gì?” Thuần Vu Càn nghe không hiểu “Dí dỏm” là ý gì.
Ninh Giác Phi cũng thờ ơ: “Giang Nguyệt ban đó, một người ta cũng không quen. Chẳng qua họ đều là người vô tội, như vương gia tổn thương họ nửa phần, ta sẽ huyết tẩy vương thất Nam Sở, chôn cùng với bọn họ.”
Thuần Vu Càn nghe được rùng mình, gấp gáp phân bua: “Lần này, ta dùng lễ đối đãi với Giang Nguyệt ban, Ninh tiên sinh yên tâm. Hôm nay, chư quốc trong thiên hạ đều muốn có được tiên sinh, Giang Nguyệt ban đã định trước sẽ không được yên bình, ta đưa bọn họ tiếp nhập phủ, cũng là suy nghĩ cho sự an toàn của họ.”
“Umm~~~” Ninh Giác Phi nhìn một chút sắc trời bên ngoài, vẫn là một màn đen tâm tối, “Vương gia có gì chỉ bảo thì mau nói ra đi.”
Thuần Vu Càn thành khẩn vô cùng: “Ta thỉnh tiên sinh, cứu Nam Sở.”
Ninh Giác Phi bật cười: “Thỉnh giáo vương gia, Nam Sở hưng vong, liên quan gì đến ta.”
Thuần Vu Càn chịu đựng cơn đau, nỗ lực nói: “Ta biết… Nam Sở hưng vong, không liên quan gì đến tiên sinh, hơn nữa… Nam Sở phụ tiên sinh rất nhiều. Thế nhưng, trước đây tiên sinh không đành lòng thấy một thôn làng bị đồ sát dưới làn binh đao, sao có thể chịu được một quốc gia có trăm vạn sinh linh bị hủy bởi chiến hỏa.”
Ninh Giác Phi nhìn y một cái, lạnh lùng thốt: “Ninh mỗ cũng không phải thánh hiền, vô lực cứu vạn dân trong cơn nước lửa, Nam Sở có hôm nay chẳng phải là công lao của hoàng tộc Thuần Vu là các ngươi sao? Thái tử của các ngươi, không khác gì một tên hôn quân vô đạo, so với những bạo quân của các tiền triều chỉ có hơn chứ không kém. Ta cho rằng, chờ đến khi gã đăng cơ, Nam Sở tất vong, bây giờ xem ra, chỉ sợ một năm sau, đại thế của Nam Sở đã không còn nữa rồi.”
Thuần Vu Càn cười khổ: “Lời ấy của Ninh tiên sinh không sai. Cho tới nay, trong lòng tiểu vương nóng như lửa đốt.”
Ninh Giác Phi lại cười lạnh: “Thế à? Ta cũng không nhìn ra được đó. Ngươi nếu thực sự lòng nóng như lửa đốt còn có tâm tư tính toán với một tiểu dân sao, dằn vặt giày xéo ta như vậy?”
Thuần Vu Càn lập tức bị nghẹn lại, một lát sau, thanh âm yếu ớt tiếp tục nói: “Ninh tiên sinh, những việc quá khứ, đều là lỗi của ta. Xin hỏi tiên sinh muốn ta làm thế nào để tiên sinh tha thứ?”
Ninh Giác Phi hững hờ nói: “Cũng dễ thôi, có hai việc, ngươi có thể chọn một, nếu làm được, những chuyện quá khứ, ta liền xóa bỏ.”
Thuần Vu Càn nhất thời hưng phấn: “Thỉnh tiên sinh chỉ giáo.”
“Chỉ giáo thì không dám nhận.” Ninh Giác Phi lạnh lùng nhìn ngoài cửa sổ. “Thứ nhất, ngươi gọi toàn bộ thị vệ trong phủ lại đây, trước mặt ta, để họ làm ngươi mỗi người một lần, thứ hai, ngươi tới quý phủ của đệ đệ thái tử ngươi, làm một lần biểu diễn tại nhà, để những tên cầm thú không bằng ấy thượng ngươi một lần.”
Thuần Vu Càn lập tức sững sờ, những tao ngộ thống khổ của Ninh Giác Phi như sấm sét giáng xuống đầu y, làm y toàn thân như hỏa thiêu, nhất thời không lên tiếng được.
Ninh Giác Phi đứng dậy, cười lạnh: “Lâm Truy hôm nay vẫn đang phồn thịnh, cho dù vong quốc, nó như trước vẫn cẩm tú phồn hoa, chẳng phải có câu ‘Thương nữ bất tri vong quốc hận, cách giang do xướng hậu đình hoa’ (1) sao? Vương gia không cần sầu lo, không bằng tận hưởng lạc thú trước mắt đi.” Nói xong, hắn nhấc chân muốn đi.
Thuần Vu Càn nhịn đau nhanh chóng đứng lên: “Ninh tiên sinh xin dừng bước,” rồi lập tức đau đến hừ ra tiếng, lảo đảo ngã lên giường.
Ninh Giác Phi xoay người nhìn về phía y: “Vương gia nghĩ thông suốt rồi?”
Thuần Vu Càn chân thành nói: “Ninh tiên sinh, ta biết ta có lỗi với tiên sinh, nhưng lúc ấy, ta nào có biết đó là tiên sinh, có câu ‘Người không biết không có tội’, tiên sinh có thể đại nhân đại lượng thứ lỗi cho ta? Hai sự việc ấy, ta đều không thể làm, có thể thay đổi một việc khác không?”
“Thí dụ như?” Hai hàng lông mày Ninh Giác Phi nhướng lên cao, tự tiếu phi tiếu mà nhìn y.
Thuần Vu Càn suy nghĩ một chút: “Ta biết quan to lộc hậu vinh hoa phú quý với tiên sinh chỉ như cám bã, tiên sinh như có điều gì muốn làm, tiểu vương vô hữu bất tòng.”
“Thật?” Ninh Giác Phi lại ngồi xuống.
Thuần Vu Càn kiên quyết gật đầu: “Phải.”
Ninh Giác Phi nhìn thanh đao trong tay một chút, rồi nhàn nhạt nói: “Như vậy ta cho ngươi thời gian ba tháng, ngươi giết thái tử cùng Tĩnh vương, sau đó bức phụ vương ngươi thoái vị, ngươi kế thừa thống nhất đất nước, thanh trừ dư đảng thái tử. Nếu như ngươi làm được, Nam Sở còn có một đường sinh cơ. Khi đó, ta sẽ suy nghĩ lại đề nghị của ngươi.”
Thuần Vu Càn bị một loạt ngôn từ đại nghịch bất đạo của hắn thuận miệng nói ra làm cho quáng mắt, sững sờ nhìn hắn, phảng phất như không tin nổi vào tai mình.
Ninh Giác Phi liếc y một cái: “Loại chuyện này, trong lịch sử rất nhiều. Ngươi không phải một lòng muốn vị trí đó sao? Giờ không quyết định cho nhanh, sợ rằng không còn thời gian suy nghĩ đâu. Vương gia cũng không phải người lương thiện, đừng có ở trước mặt Ninh mỗ cố làm ra vẻ.”
Thuần Vu Càn cẩn cẩn dực dực hỏi thăm: “Ý tứ của tiên sinh… nếu như ta làm được… ngươi sẽ giúp ta, phải không?’
Ninh Giác Phi cười nhẹ: “Nếu như ngươi làm được, ta có thể sẽ giúp, cũng có thể không giúp. Nhưng nếu ngươi không làm được, ta khẳng định không giúp.”
Thuần Vu Càn đột ngột nói: “Ninh tiên sinh yên tâm, ta nhất định làm được.”
Ninh Giác Phi đứng dậy: “Vậy ta đi trước, chờ tới khi ngươi làm được, chúng ta lại gặp nhau.”
Thuần Vu Càn nhìn hắn biến mất khỏi ngoại thất, sau đó nghe cuồng phong rít gào trong một thoáng rồi ngưng, bên trong hoàn toàn an tĩnh trở lại, lúc này mới nhịn không được nặng nề mà rên rỉ thành tiếng.
Động tác Ninh Giác Phi mẫn tiệp nhảy qua tường cao, nhanh chóng hòa vào trong bóng đêm. Đại tuyết rất nhanh liền che giấu dấu chân của hắn.
Đã canh tư, toàn bộ Lâm Truy đều ngủ say trong bóng tối.
Bất tri bất giác, hắn đã đi tới gần Thúy Vân lâu, ẩn thân tại bóng tối ở góc đường đối diện, nhìn đại môn đóng chặt im lìm của nó.
Trước đây, khi hắn còn ở đây vẫn xem nó như địa ngục nhân gian. Giờ đây, khi nhìn lại nó bỗng cảm thấy một tia thân thiết ấm áp.
Chuyển mắt nhìn ra một màu trời trắng xóa, tựa như cảnh tượng khi linh hồn hắn mới vừa rời xác, đi qua con đường sinh tử.
Con đường hắn đã đi, rốt cuộc hắn cũng không thể trở về được.
Ở chỗ này, hắn là một cô hồn đúng nghĩa. Không có nhà, không có tổ quốc, không quen ai, không nơi nào quen thuộc, ngay cả thân thể này cũng không phải là của hắn. Rời khỏi Thúy Vân lâu, thường xuyên nghe người dân ở đây nói chuyện với nhau, họ nói về gia đình, về quê nhà hay các loại sự việc xảy ra trong khi sống mà hắn, không có cái gì, ngay cả cừu hận cũng hết cách kéo dài.
Nháy mắt, một loại cảm giác cô đơn lạc lõng khắc cốt minh tâm ùa đến, loại cảm giác mà ở đời trước hắn chưa bao giờ biết đến.
Trong đêm đông lạnh lẽo này, hắn lẳng lặng dựa vào bóng đêm, nhìn về phía nguồn sáng quen thuộc duy nhất mà hắn có trong thiên địa mênh mông này.
Mơ hồ có tiếng ca vọng ra: “Phong hỏa mãn quận châu, nam bắc tòng quân tẩu, thán triều Tần mộ Sở, tam tái y lưu, quy lai thùy niệm vương tôn sấu. Trọng phóng Tần Hoài liêm hạ câu, bồi hồi cửu, phóng đào lý tích du, giá giang sơn, kim niên bất tự cựu ôn nhu.” (Gió lửa trải rộng khắp quận châu, nam bắc tòng quân đi, than rằng nay Tần mai Sở, ba năm lưu lạc, trở về còn ai nhớ dáng vương tôn. Hạ lưỡi câu trên Tần Hoài, bồi hồi thật lâu, thăm lại cây mận ngày xưa, giang sơn này, giờ đã không còn nét dịu dàng ngày ấy.)
_________
(1) Thương nữ bất tri vong quốc hận, cách giang do xướng hậu đình hoa: đại ý là thương nhân và nữ giới không quan tâm đến chuyện quốc gia vong hay không, hai bên bờ cách nhau một con sông mà vẫn có bên vui bên buồn, không để ý đến nhau.
Kaori: Đau lòng cho Giác Phi quá! Lạc lõng giữa cuộc đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT