Điều điều Khiên Ngưu tinh, hạo hạo Hà Hán nữ. Tiêm tiêm trạc tổ thủ, trát trát lộng cơ trữ. Chung nhật bất thành chương, khấp thế linh như vũ. Hà Hán thanh thả thiển, tương khứ phục kỷ hứa? Doanh doanh nhất thủy gian, mạch mạch bất đắc ngữ.
“Huynh muốn để ta trở về?… Ta ta không thể đi cùng huynh sao? Không chừng ta còn có thể giúp huynh đấy!”
“Sắc mặt huynh nhợt nhạt quá, huynh thế này mà đi thật sự không sao chứ?… Ta đã lạc khỏi tộc nhân, ta cũng chẳng biết phải làm sao… Huynh đừng bỏ ta lại được không?”
“Này… Ta tên Bách Hợp… Cho ta biết tên huynh đi…”
“Huynh có mặt, thật tốt… Hóa ra dự cảm của ta cũng sẽ sai lầm…” Tú cầu màu vàng nhạt đưa đến trước mặt, “Nhận nó… được không?…”
…
Yên nghỉ đi! Bách Hợp…
Vốc đất cuối cùng trên mộ, là Tử Mạch tự tay rắc lên cho nàng.
Trước kia không phải cô muốn nghe chuyện của ta sao? Kỳ thật lần đó không phải không muốn kể cho cô, mà là thật sự chẳng có gì đáng kể. Ta sinh ra chỉ có mỹ mạo mà không có địa vị, không cam lòng trải qua mấy ngàn năm sinh mệnh trong sự khinh thị và lăng nhục của người khác, đó là tâm tình mà người sinh ra đã là công chúa như cô không thể tưởng tượng được. Mỗi một ngày đều rất nỗ lực, bất luận phải chịu khổ thế nào cũng chưa từng than một tiếng, không có cơ hội đi thể hội tình yêu là hạnh phúc như thế nào.
Người duy nhất từng ái mộ, chính là Khuynh Thành điện hạ. Tiếc là cô chưa tận mắt nhìn thấy y, nếu đã gặp y, cô nhất định có thể lý giải tâm tình của ta. Người kia, những linh tú trong thiên địa sơn xuyên nhật nguyệt phảng phất đều bị một mình y chiếm hết! Với ta khi đó mà nói, y hệt như ánh trăng trên trời, có thể nhìn mà chẳng thể đến gần.
Cho nên ta lúc ấy nỗ lực như vậy, một mặt cố nhiên là vì thay đổi vận mệnh, một nguyên nhân khác, là muốn sau khi liệt danh vào thượng vị Ma tộc, có thể thường xuyên nhìn thấy Khuynh Thành điện hạ. Kết quả, khi ta cuối cùng đã thực hiện được mục tiêu, lại trơ mắt nhìn y hồn đoạn Vân Tiêu quan! Y mỉm cười ngã trong lòng Thánh Quân bệ hạ, máu nhuộm đỏ thắm trước ngực đâm đau nhói cả thế giới của ta!
Cô biết cảm thụ của ta lúc đó chứ? Nghe nói phàm nhân thường cảm thán sinh mệnh vội vàng có quá nhiều biến cố, cái gọi là nhân sinh như kịch, ta hiểu được chính vào lúc ấy. Ta đột nhiên rất hy vọng ta vẫn là một vai nhỏ, mặc dù bị kỳ phụ, nhưng đại khái sẽ không có cơ hội tận mắt nhìn y bi thương rời đi.
Còn nhớ bài thơ Khuynh Thành điện hạ khắc trên vách đá mà chúng ta từng xem kia chứ? Lúc ấy cô còn hỏi ta là nó có ý tứ gì: Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu sơn bất thị vân. Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố, bán duyên tu đạo bán duyên quân. Ta đến nay vẫn không biết ai là nước biển xanh, mây non Vu của Khuynh Thành điện hạ, nhưng ta biết nước biển xanh, mây non Vu của ta, chính là Khuynh Thành điện hạ!
Y chết rồi, cùng chết đi, còn có lòng ta. Bách Hợp, thứ lỗi cho ta vì đã phụ hảo ý của cô, trong lòng ta đã chứa đầy một người, thật sự không thể chen thêm nữa.
Bách Hợp, cô là một cô nương tốt, an tâm đi đầu thai đi! Kiếp sau của cô, nhất định sẽ hạnh phúc…
Gió phất tóc Tử Mạch, y im lặng cầu nguyện trong lòng. Mắt y hệt như sao trời, lệ quang lấp lánh, lưu tinh xẹt qua.
“Bằng hữu trẻ tuổi, bởi vì ngươi đã tiếp nhận của công chúa, cái đó…” Đan Chân đầu nhân do dự với cái tên của món đồ kia, “Cái tú cầu đó, theo quy củ thì ngươi đã có hôn ước với công chúa. Tiên vương chỉ có một hài tử là Bách Hợp công chúa, cho nên ngươi hiện tại chính là vương của Hồ bộ chúng ta!” Đan Chân đầu nhân nói tới đây liền quỳ xuống trước Tử Mạch, phía sau cũng lập tức quỳ rạp một vùng, “Xin vương dẫn dắt chúng ta!”
Tử Mạch vội vàng đỡ ông đứng dậy, “Đầu nhân, ta nghe nói công chúa đã truyền ngôi cho ông, ta cũng giống như cô ấy, tin ông nhất định sẽ là một vị vương hiền đức!” Ánh mắt Tử Mạch rất chân thành.
Vậy là Đan Chân đầu nhân không chối từ nữa, ông gật đầu nói: “Xin hãy yên tâm. Ta định mau chóng đưa mọi người rời khỏi Nam Cương.”
“Rời khỏi nơi này?” Tử Mạch thoáng kinh ngạc, hiện tại Hồ bộ thiệt hại nghiêm trọng, nhất là nam tử thanh tráng trong bộ tộc đã mất không ít trong chiến đấu, vào lúc lực lượng suy yếu nghiêm trọng, di chuyển chỉ sợ không chắc là hành động sáng suốt, “Các người định đi đâu?” Do dự một chút, Tử Mạch vẫn nhẹ giọng nói, “Hổ bộ hẳn là không dám đến xâm phạm nữa.”
Nghe đến hai chữ Hổ bộ, đáy mắt Đan Chân đầu nhân lướt qua một chút hận ý, tuy trước mặt Bách Hợp công chúa đã hứa là sẽ buông thù hận xuống, huyết hải thâm thù như thế, tự cổ mấy ai có thể dễ dàng bỏ qua? Có điều ông vẫn nhẫn nại trả lời Tử Mạch: “Tạm thời còn chưa xác định, đại khái là đi về hướng Bắc thôi! Ta đã đáp ứng công chúa, thì dù phải liều cái mạng này, cũng nhất định phải tìm cho mọi người một nơi có thể an cư lạc nghiệp.”
Tuy vẫn thấy không ổn nhưng Tử Mạch cũng không thể nói gì hơn, đất đai Hồ bộ hiện tại thương tích đầy rẫy, bất luận thế nào, đây chung quy là sự thật không thể tranh cãi.
“Không, lưu lại đi.” Người nói chính là Trúc Giản nãy giờ vẫn lặng lẽ đứng nhìn, “Tai nạn trên vùng đất này sẽ mau chóng qua đi.” Y nhìn về phía cổ tế đàn, thong thả nói, “‘Chiến Thần trấn Tây, Độc Thánh ninh Đông, Linh Vu thủ Nam, Tuệ Thiên an Bắc’, trong đó có một phần của ta.”
Trúc Giản hiện tại đã không phải là Trúc Giản hôm qua có thể so được, trong đôi mắt y cũng ẩn ẩn có ánh sáng màu tím lưu chuyển, như mắt Bách Hợp, đó chính là tượng trưng cho tiên tri nhãn!
“Hiện tại mới phát hiện, hóa ra ngươi cũng có tiên tri nhãn!” Bách Hợp vừa chết, Tử Mạch đã phát giác sự khác thường của Trúc Giản.
“Kỳ thật từ khi sinh ra thì ta vẫn có, chỉ là vướng bận quá nhiều làm ta phải tận lực kiềm chế nó.” Đại khái trong tiềm thức, y thật sự giống như Tiểu Liên đã nói, vẫn luôn hy vọng có thể trở lại phàm giới, trở lại bên cạnh người y để ý mà sống cuộc sống bình thường! Cho nên mới luôn bất giác lộ ra nỗi thương cảm vào những lúc ngóng trông Ngọc Dương quan, cho nên mới ngày càng trầm mặc kiệm lời trong Ma Linh cung, cho nên mới một mực hữu ý vô ý áp chế tiên tri nhãn của mình, tiên tri nhãn sẽ chỉ khiến khoảng cách giữa y và Tiểu Cúc càng ngày càng xa này.
Mà hiện tại, chính là tử vong liên tục hai ngày qua, bao quát cái chết của người y quan tâm nhất đã kích thích y, Trúc Giản vốn đã có cơ sở của Linh Vu, hiện giờ tiên tri nhãn với y, thật là như hổ thêm cánh.
“Trường tai nạn này sau cùng nhất định sẽ bình an vượt qua, các người, về sau vẫn có thể an cư lạc nghiệp ở quê hương.” Trúc Giản nhẹ nhàng đặt tay lên vai Đan Chân đầu nhân, hiện nay Nguyệt Cơ đang kiêu ngạo, đổi là người khác nói câu này có lẽ đã bị bảo là người si nói mộng, nhưng nếu là người có tiên tri nhãn nói, vậy thì có thể khiến người ta tin phục rất dễ dàng.
“Vậy các ngươi…”
“Chúng ta phải đi nơi đó.” Trúc Giản như rất thoải mái mà hướng về phía cổ tế đàn dằn vặt đã một ngày hai đêm vẫn chưa chịu an phận, nói, “Các người hãy bảo trọng nhiều hơn!” Dứt lời lập tức cất bước không quay đầu lại nữa.
Tử Mạch cũng không nói thêm gì nữa, cùng Trúc Giản đi về phía cổ tế đàn.
“Các ngươi… bảo trọng!…” Đan Chân đầu nhân hướng theo bóng lưng hai người mà hô lên, nước mắt tuôn rơi. Ông biết, đây là lần cuối cùng mình nhìn thấy hai người trẻ tuổi này.
Ông trời ơi! Xin ông mở mắt ra! Phù hộ cho họ đi!…
…
Thạch điều tàn tổn, im lặng chứng kiến vạn năm phong sương, cho dù hiện tại vẫn thấp thoáng có thể nhìn ra những đồ đằng hoa văn tinh mỹ đó, không khó tưởng tượng sự huy hoàng từng thuộc về nó. Đứng trước mặt nó, người ta sẽ không khỏi cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, dù rằng nó hiện tại đã tan hoang kinh khủng, nhưng nó vẫn cứ nói ra một loại hùng vĩ yên lặng trang nghiêm.
“Được rồi, ngươi đi đến đây thôi, tiến về trước nữa sợ sẽ có nguy hiểm.” Trúc Giản nhàn nhạt nói.
Trước kia Trúc Giản là đệ tử kiêm người kế nhiệm của Linh Vu, hai mươi năm qua vẫn ở trong Ma Linh cung tu tập. Mà Tử Mạch là một trong tứ ám ngự tiền lại vẫn vì hoàn thành nhiệm vụ Phi Thiên bệ hạ giao cho, thời gian ở phàm giới ngược lại còn hơn thời gian ở Ma giới nhiều. Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện, không ngờ lại sắp phải chia lìa vĩnh viễn. “Vậy ngươi…” Vẻ kiên quyết trong mắt Trúc Giản, làm Tử Mạch không nói tiếp được nữa.
“Ta? Linh Vu thủ Nam, tự nhiên là nói ta.” Trúc Giản mỉm cười nhìn Tử Mạch nói, “Từ sau khi tiên tri nhãn của ta bị kích phát ra, rất nhiều thứ thật sự rất thuận tiện nhìn rõ rành rành. Ngươi muốn biết, trong cổ tế đàn có một pháp bảo gì chứ?”
“… Cái gì?” Mặc dù có lẽ không phải thời điểm thích hợp để hiếu kỳ, nhưng muốn không hiếu kỳ với việc này chỉ sợ rất khó làm được.
“Một cái lọ.” Đáp án Trúc Giản nói ra quả nhiên đủ khiến người ta bất ngờ, “Cần dùng tiên tri nhãn mở ra, dùng để cất chứa nó.” Nói rồi lấy từ trong lòng ra một vật, nhất thời bốn phía sáng ngời.
“Hạt nhược thủy kim liên?!” Tử Mạch không khỏi kinh hãi, chính là hạt nhược thủy kim liên lúc trước y trải qua trăm cay nghìn đắng lấy được, sau đó, Hồng Trần vì nó mà tình bằng hữu rạn nứt, cuối cùng nên rơi vào tay Tiểu Liên, không ngờ hiện tại lại ở chỗ Trúc Giản!
Nhìn thứ hào quang bắn ra bốn phía kia, Tử Mạch ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Từ sau khi thông qua linh lưu niệm châu Hoàng Tuyền ngự tiền lưu lại, biết Phi Thiên bệ hạ muốn họ lấy hạt nhược thủy kim liên là vì thu thập hồn phách của Khuynh Thành điện hạ để hủy diệt, y đã hết sức vui mừng vì trường biến cố lúc ấy.
“Tiểu Liên vốn định dùng nó trả lại phàm thân, để ta có thể về nhà đoàn tụ với thân nhân, không thành công. Ai ngờ hôm nay âm sai dương thác, tác dụng của thứ này hóa ra ở đây!” Trúc Giản thở dài, “‘Chiến Thần trấn Tây, Độc Thánh ninh Đông, Linh Vu thủ Nam, Tuệ Thiên an Bắc’, lực lượng của ta khôi phục phong ấn phương Nam là không đủ, cần phải dùng nó. Diễm Hoàng mượn miệng Bách Hợp nói cho chúng ta biết lời tiên đoán này, chuyện trong minh minh, sớm đã có an bài.”
“An bài…” Tử Mạch nghe vậy, lòng thoáng chấn động, “Nếu hết thảy sớm có định số, không biết tương lai sẽ như thế nào?…”
“Vậy thì để ta tiên đoán một lần sau cùng nữa nhé!” Nói rồi Trúc Giản bình tĩnh nhắm mắt, giây lát sau lại mở mắt, nói rõ ràng, “Phong ấn tứ phương khôi phục, Cửu Tinh đài ảm đạm vô quang. Đại địa chiến hỏa tàn phá bừa bãi, thống khổ rên rỉ. Cho đến khi Diễm Hoàng rơi lệ, Nguyệt Cơ bị diệt.” Nói đến đây, y gật đầu với Tử Mạch, “Còn về ngươi, ngươi sẽ chứng kiến toàn bộ đầu đuôi, ngươi kế tiếp có thể đi Huyễn Vân thành một chuyến, Tuệ Thiên đi rồi, ngươi nhớ đến hải vực phía Đông Nam không xa Huyễn Vân thành, nơi đó có tảng đá ngầm, ngươi sẽ gặp được người quan trọng nhất trong sinh mệnh của ngươi.” Nói đến đây, y dừng một chút, lại nói, “Hơn nữa, sau khi bụi bặm lắng xuống, ngươi sẽ còn có được một tuổi già không thoát khỏi sinh lão bệnh tử.”
“Gặp được người quan trọng nhất trong sinh mệnh của ta…” Tử Mạch nhíu mày, thì thào lặp lại. “Tuổi già không thoát khỏi sinh lão bệnh tử?”
“Đến ngày đó ngươi sẽ không còn là Ma tộc, trên thế giới sẽ chỉ có phàm nhân, không còn thần và ma nữa. Về phần người quan trọng nhất trong sinh mệnh ngươi kia… vẫn chờ ngươi chính mắt nhìn thấy y, tự mình đến vạch trần đáp án đi!” Trúc Giản cười cười, “Tiểu Liên nói trúng rồi, kỳ thật làm phàm nhân cũng không có gì là không tốt! Đúng rồi, còn phải nhờ ngươi một việc.” Y kéo tay Tử Mạch, đặt một cái túi vải nhỏ vào tay Tử Mạch.
“Bên trong này là?” Cách vải bóp thử, cảm giác là mấy cái hạt, Tử Mạch thoáng kinh ngạc hỏi.
“Hạt diễm hồng quả.” Trong mắt Trúc Giản chợt lóe sáng, y quay mặt đi, chắc không hy vọng Tử Mạch phát giác sự yếu ớt của mình! “Ngươi có từng nghe nói về diễm hồng quả chứ? Những cây trưởng thành từ một quả, bất luận cự ly cách nhau, nếu một gốc trong đó chết đi, những gốc khác cũng sẽ lũ lượt chết theo. Mọi người dùng nó để hình dung huynh đệ tương thân tương ái, sống chết có nhau.”
Chầm chậm nắm chặt tay, Tử Mạch không nói được câu nào.
“Hiện tại rốt cuộc minh bạch, cách nói này là thật… Tiểu Cúc đi rồi, ta không thể nào sống một mình.” Giọng Trúc Giản hơi run run, “Nhưng mà ta không cách nào thực hiện nguyện vọng cuối cùng của Tiểu Cúc, y hy vọng chúng ta lại làm huynh đệ, thế nhưng ta sẽ chẳng có kiếp sau nữa… Ta vĩnh viễn ở nơi này, dùng toàn bộ lực lượng của mình trấn thủ phong ấn phương Nam!”
“… Ta đáp ứng ngươi, ta sẽ thay ngươi trồng một dải rừng diễm hồng quả thật lớn.” Tử Mạch khàn giọng nói.
“Cảm ơn!” Trúc Giản cười to, “Ta biết ngươi nhất định sẽ làm được, bởi vì, ta đã nhìn thấy rồi!” Nói xong y bước sâu vào trong cổ tế đàn.
Không biết qua bao lâu, trong cổ tế đàn như phát ra một tiếng thở dài đến từ viễn cổ, sau đó lắc lư, cả nền móng chìm nghỉm dưới đất.
Tử Mạch hai mắt ngấn lệ nhìn hết thảy, mãi đến khi hoàn toàn không thấy nữa. Giấc mộng này, thật sự quá chân thật, cũng quá tàn nhẫn…
…
“Tiếp đó ta liền chạy đến Huyễn Vân thành, chẳng ngờ trước mắt… lại là…” Tử Mạch nghẹn ngào, Huyễn Vân thành, tòa thành Khuynh Thành điện hạ tạo nên, nếu y trông thấy tình huống bi thảm của Huyễn Vân thành bây giờ, liệu có thương tâm? Có, nhất định có, y là người thiện lương ôn hòa như vậy!
“‘Chiến Thần trấn Tây, Độc Thánh ninh Đông, Linh Vu thủ Nam, Tuệ Thiên an Bắc’?” Huyền Vũ lặp lại, bỗng nhiên cười nói, “Ta hiểu rồi.”
Phong ấn tứ phương chỉ còn lại một, chính là cái bị mở ra đầu tiên kia.
Quê hương của ta, ngươi vẫn tốt chứ?
Nhiễm Tích, ngươi thế nào?…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT