“Ngài làm nhưvậy, ngày sau Thánh Quân bệhạtỉnh lại, ngài phải đối mặt với bệhạthếnào đây?”

Người từng nói với y câu này giờ đây tăm tích không hay, nhưng câu này cũng đã ứng nghiệm.

Hoàng Tuyền, ngươi biết không? Lời ngươi nói đã trở thành sự thật. Nếu đây là nguyền rủa khắc ý của ngươi, vậy thì ngươi thật sự đã trả thù ta bằng cách triệt để hữu hiệu nhất.

“Ta yêu Khuynh Thành.” Năm đó y nói. Khi y nói câu này, mình kỳ thật đã không thể cứu được nữa rồi.

“Nếu ta đã định trước là không thể có được huynh, vậy thì, hắn cũng đừng mong!” Đúng vậy, y đã điên rồi, một người chưa điên vô luận thế nào cũng tuyệt đối không thể ôm tâm tư tuyệt quyết như vậy, “Ai cũng đừng mong!”

Ai cũng đừng mong…

Phi Thiên Tu La uống từng chén rượu sầu, chỉ cần không phải là cúc hoa tửu, rượu gì uống vào miệng cảm giác cũng như nhau, đều không cay đắng. Rượu vốn vô tội, trong lòng thê lương, chỉ có người mà thôi.

Nhưng thủy chung chấp mê dây dưa không tan, không minh bạch, hắn rốt cuộc tốt ở chỗ nào, đáng được huynh đối đãi như vậy! Chỉ bởi vì mỹ mạo đệ nhất tam giới đó?! Tu La lại hung tợn dốc một ngụm, không tin, không muốn tin, không chịu tin.

May mà y cuối cùng còn nhớ phải vẫy lui tất cả người hầu trước, bằng không dáng vẻ thảm hại của Phi Thiên bệ hạ đường đường Hoàng tuyền chi chủ, nếu bị kẻ khác nhìn thấy thì làm sao được?!

Điểm này không hề nghi ngờ là bị người kia ảnh hưởng, không phải là không có thời điểm yếu đuối, chỉ là nếu có ai nhìn thấy, nhất định phải trả cái giá là sinh mệnh.

Vĩnh Dạ ơi Vĩnh Dạ, ngay cả khi uống rượu, khắp đầu óc ta cũng toàn là huynh, toàn là kẻ vô tình huynh, hoặc nói thẳng là kẻ chỉ có tình với một người, thế là cô phụ hết những người khác là huynh kia.

Vĩnh Dạ…

“Bệ hạ, trú trong Trùng Hoa cung cầu kiến.” Bỗng nhiên bên tai vang lên một thanh âm nho nhỏ.

Nghe là thân tín, Tu La mặt không biểu tình vung tay áo, triệt đi ly chén giai nhưỡng, quay người hướng khuôn mặt còn vương nước mắt vào bên trong, nằm nghiêng trên chiếc sạp thấp, ngân phát yên ổn buông xuống, y lúc này mới nhàn nhạt nói một tiếng: “Vào đi.”

“Thuộc hạ tham kiến Phi Thiên bệ hạ.” Phía sau truyền đến tiếng người quỳ xuống thi lễ.

“Miễn lễ, Trùng Hoa cung đã xảy ra chuyện gì?”

“Việc này… Thánh Quân bệ hạ từ khi tỉnh lại dường như, dường như hơi bất đồng với trước kia.” Thân tín nọ cẩn thận cân nhắc câu chữ, không khó nhìn ra là y cũng biết đại khái tâm tư của Tu La, “Bệ hạ vừa tỉnh, Ma Thuật Sư đại nhân liền dâng lên một thiếu niên mỹ lệ, theo như bệ hạ ngày trước, chỉ sợ sẽ chẳng thèm nhìn lấy một cái? Nhưng lần này lại vui vẻ tiếp nhận.”

Tu La im lặng lắng nghe, không nói gì, y biết, bắt đầu từ rất rất lâu trước kia, Ma Thuật Sư Bối Lỗ say mê thu thập hồ điệp được thứ gì tốt, đều sẽ không hề giữ lại hiến cho Thánh Quân bệ hạ.

Tu La còn từng nghĩ liệu có phải y cũng ôm tâm tư với Vĩnh Dạ giống mình, cho nên trăm phương nghìn kế muốn làm vui lòng Vĩnh Dạ, song nhìn kỹ cặp mắt giấu dưới vành nón rộng kia, ánh mắt trên khuôn mặt vẽ đầy những vệt sáng quỷ dị, ánh sáng mặc dù thiết tha, nhưng Tu La xác định đó không hề là yêu. Rốt cuộc là gì, Tu La cũng không sao biết được.

“Thiếu niên đó quả thật cũng rất đẹp, hơn nữa ngoại hình có sáu bảy phần giống Già Lâu La vương ngày trước.” Thân tín nói rồi vội đưa mắt nhìn động tĩnh của Tu La một chút, “Đương nhiên là không thể bằng Già Lâu La vương, thuộc hạ thấy y có chút yêu khí.”

Giống hắn! Trong lòng Phi Thiên chợt chấn động, đau đớn dâng lên, một câu tiếp sau không nghe vào tai, lặp đi lặp lại chỉ hai câu kia…

Theo như bệhạngày trước chỉsợsẽchẳng thèm nhìn lấy một cái? Nhưng lần này lại vui vẻtiếp nhận.

Thiếu niên đó quảthật cũng rất đẹp, hơnnữa ngoại hình có sáu bảy phần giống Già Lâu La vương ngày trước.

Tu La im tiếng cười lạnh một thoáng, “Sau đó?”

“Thánh Quân bệ hạ lúc đầu còn tốt với y, ôm y cùng uống rượu, hỏi y ở có quen không, thích ăn gì, tối hôm qua… A, tối hôm qua họ… Nghe người hầu trong Trùng Hoa cung nói, bệ hạ đã gọi ‘Khuynh Thành’ cả đêm…”

“Nói tiếp.”

“Sáng nay rời giường, thiếu niên nọ bỗng nhiên thổi một khúc tiêu cho bệ hạ nghe, y thổi cũng coi như không tồi, bệ hạ nghe xong vẻ mặt buồn bã, chỉ ôm chặt y mà thở dài, kết quả không biết thiếu niên nọ có phải từng nghe chuyện Già Lâu La vương hay không, cư nhiên đánh bạo hỏi ‘Ta so với Khuynh Thành thì thế nào?’… Bệ hạ tiu nghỉu biến sắc, tàn nhẫn đẩy thiếu niên ra, không nhìn thiếu niên nữa, mà gọi hai lực sĩ đến, nói ‘Hắn đã tự so mình với Khuynh Thành, vậy ta sẽ thành toàn, cho hắn kiến thức vài thứ ngày xưa Khuynh Thành đã trải qua! Các ngươi, lôi hắn vào mật thất!’, lát sau, thiếu niên nọ bị khiêng ra khỏi mật thất Trùng Hoa cung, y đã chết, máu tươi đầm đìa, thuộc hạ chưa tận mắt nhìn thấy nhưng nghe nói là thảm không nỡ nhìn.”

Hắn đã tự so mình với Khuynh Thành, vậy ta sẽ thành toàn, cho hắn kiến thức vài thứ ngày xưa Khuynh Thành đã trải qua? Tu La nhíu mày, câu này có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ… Không! Không có khả năng!!

“Sau khi thiếu niên bị hành hạ chết, Thánh Quân bệ hạ có vẻ vô cùng nôn nóng, tiếp đó liền tuyên chiêu Phi Thiên bệ hạ, Địa ngục thất quân chủ, tứ ám ngự tiền, Linh Vu trưởng lão các Ma tộc thượng vị tới Trùng Hoa cung, hiện nay tứ ám ngự tiền đều vắng mặt thì không nói, tân nhiệm Linh Vu trưởng lão cũng không có trong Ma Linh cung, chỉ có Địa ngục thất quân chủ đang vội vàng chạy đến.”

Lão Linh Vu cuối cùng đã dỡ xuống trọng trách rồi sao? Hài tử kia hình như tên là Trúc Giản nhỉ, Phi Thiên nhớ tới dáng vẻ ngượng ngùng mất tự nhiên đầy trẻ con của thiếu niên thanh tú khi đối mặt với mình, không ở trong Ma Linh cung, lại chạy đi đâu đây?

“Bệ hạ, có phải là…”

“Được rồi, ngươi đã vất vả, cứ lui xuống trước đi.” Phi Thiên cắt ngang lời y.

“Vâng. Thuộc hạ cáo lui.”

Đợi đến khi phía sau đã trở về yên lặng, Tu La mới chậm rãi quay người, vậy mà mắt đã đầy lệ, ngân phát, bích mâu, dung nhan lãnh tuấn như thế, giữa lệ quang lộ vẻ thê lương.

Hắn đã tựso mình với Khuynh Thành, vậy ta sẽthành toàn, cho hắn kiến thức vài thứngày xưa Khuynh Thành đã trải qua?

Tu La dần dần siết chặt hai tay, trời lạnh quá…



Vị trí của tứ ám ngự tiền và Linh Vu toàn bộ để trống, Phi Thiên bệ hạ vẻ mặt lạnh lùng ảm đạm, Địa ngục thất quân chủ bỗng nhiên không hẹn mà cùng ngửi được mùi giông bão sắp tới.

Vương giả trên bảo tọa Ma tôn không nói gì, trong tay vẫn chơi đùa một khối băng hình cầu màu xanh. Khối cầu đó là gì, ở đây lại không ai không biết, món đồ đó, là linh lưu niệm châu.

Chỉ có thượng vị Ma tộc trong nháy mắt cuối cùng của sinh mệnh mới có thể tụ hợp linh lực còn lại của mình hình thành linh lưu niệm châu!

Nó có thể ghi lại tình cảnh thượng vị Ma tộc đã mất nhìn thấy lúc lâm chung, cùng với một đoạn thoại, bay vào tay người được chỉ định.

Bất luận là tứ ám ngự tiền hay Linh Vu, đều có năng lực này. Năm chiếc ghế bỏ không nơi đó, rốt cuộc linh lưu niệm châu trong tay Thánh Quân bệ hạ là thuộc về ai đây? Lại đã cho bệ hạ biết những gì? Song, bất kể thế nào, chỉ cần xuất hiện linh lưu niệm châu, vậy có nghĩa là Ma giới đã mất đi một vị Ma tộc thượng vị.

Sự yên lặng khiến người nghẹt thở.

“Các ngươi, muốn xem thử nó đã ghi lại hình ảnh gì chứ?” Hồi lâu, Thánh Quân bệ hạ mỉm cười nói, kế đó ném lên không trung, hạt châu như có sinh mệnh từ từ triển khai, cuối cùng biến thành một bức họa chuyển động…

Trước mắt hiện ra chính là một kiến trúc quỷ dị kỳ vĩ, nền móng được dựng từ thanh thạch, trên có chín tháp sắp xếp theo chín cung, trên từng đỉnh tháp sừng sững một tòa tinh đồ tố tượng xoay tròn, thiên lôi chuẩn xác tích trên tố tượng, tinh đồ theo đó sáng ngời, như đã hấp thu năng lượng phi phàm này.

Người bạch y tay cầm bích tiêu lẳng lặng đứng trên một bình đài khá cao, mặc dù có mạo duy che chắn, y vẫn tỏa ra cảm giác áp bách cực lớn.

Gió lớn nổi lên, bạch y thiếu niên ống tay tung bay, nhẹ nhàng như muốn lên tiên, gió thổi bay mạo duy của y, mái tóc dài đen nhánh nhất thời tùy ý hoa mỹ dây dưa giữa không trung, khuôn mặt mỹ lệ không tỳ vết như ẩn như hiện giữa những sợi tóc.

Cười lạnh một tiếng, y dường như bình thản nói câu gì đó, bích tiêu trong tay giơ lên, chỉ thẳng thiên khuyết, nhất thời nộ lôi giáng xuống, kinh thiên động địa!…

Mấy hình ảnh vỡ vụn tan tành, hiển nhiên người lưu lại khối linh lưu niệm châu này tình cảnh lúc ấy vạn phần hung hiểm.

Nhưng mà, Cửu Tinh đài, ai có thể không biết?! Khuynh Thành, ai có thể không nhận ra?!

Địa ngục thất quân chủ, thậm chí Phi Thiên Tu La đều kinh hãi.

“Các ngươi, còn muốn nghe xem Hoàng Tuyền thời khắc cuối cùng đã nói gì với ta chứ?” Không đợi mọi người phản ánh lại, Thánh Quân Vĩnh Dạ đã nhẹ nhàng phất tay, hình ảnh dừng lại, trong bóng tối liền bay ra thanh âm tịch mịch của tứ ám ngự tiền Hoàng Tuyền…

“Bệ hạ, xin tha thứ cho thần vì không thể tự mình tạ tội với ngài, bởi rằng, lúc ngài nghe được những lời này của thần, thần đã chết rồi, thần đang dùng linh lực cuối cùng còn sót lại của mình, cố chấp muốn nói cho ngài biết một số chuyện mà thần nhất định phải nói ra!”

Trong Trùng Hoa cung lặng ngắt như tờ, mọi người im lặng lắng nghe, đoạn chuyện xưa này, tình yêu điên cuồng quá khích, đã thiêu đốt bao nhiêu trái tim cao quý.

Linh Vu chế mộng, Bích Lạc trúng chú, Hoàng Tuyền bị uy hiếp, Triêu Nhan hàm oan… Chân tướng dần như bóc kén trồi lên mặt nước, cuối cùng càng lúc càng nhìn mà đau lòng!

“Lúc ấy, Tinh Chiêm Triêu Nhan Thần giới dùng hết toàn lực lặng lẽ thu thập hồn phách Khuynh Thành điện hạ mắt thấy tiêu tán trước Vân Tiêu quan, chuyển vào cơ thể đứa trẻ mới sinh trong Già Lâu La cung, Thiên phi Minh Hà xuất phát từ ghen ghét, đến Ma giới cùng Phi Thiên bệ hạ đạt thành hiệp nghị, thần bị bắt chấp hành mệnh lệnh huyết tẩy Già Lâu La cung, không lưu người sống…

Thần không dám trông mong bệ hạ tha thứ, thần chỉ muốn nói, trong cảm thụ của thần, người quan trọng nhất là Bích Lạc! Ai ngờ biến khéo thành vụng, trên Già Lâu La cung đẫm máu tanh, thần đã mất y vĩnh viễn, ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không thể… Hiện tại, Cửu Tinh đài tái hiện, Khuynh Thành điện hạ phục sinh có nhiều chỗ quỷ dị! Thần không thể im lặng nữa, đây có lẽ là cơ hội duy nhất để thần chuộc tội, hy vọng Bích Lạc, có thể tha thứ cho thần.”…

Không ai nói gì, hoặc giả mỗi người đều chấn động rất lâu, không biết phải nói gì.

“Tu La.” Vĩnh Dạ thở dài, “Ngươi thật sự làm ta thất vọng!”

Sắc mặt Phi Thiên khoảnh khắc trong trắng bệch lộ ra tái xanh, môi hơi run run, đột nhiên cười rộ lên, cơ hồ cười ra nước mắt, y cười nói: “Chính là một câu thất vọng này sao? Ta còn tưởng huynh sẽ hận ta cơ! Hóa ra chỉ là một câu thất vọng này…”

Vĩnh Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, “Ngươi có biết, kỳ thật Khuynh Thành ở trong Già Lâu La cung đã trải qua những ngày thế nào không?”

“Những ngày thế nào? Nếu có thể được bên huynh, những ngày thế nào chẳng tốt…”

Hắn đã tựso mình với Khuynh Thành, vậy ta sẽthành toàn, cho hắn kiến thức vài thứngày xưa Khuynh Thành đã trải qua!

Lát sauthiếu niên nọ bị khiêng ra khỏi mật thất Trùng Hoa cung, y đã chết, máu tươi đầm đìa, thuộc hạchưa tận mắt nhìn thấy nhưng nghe nói là thảm không nỡ nhìn…

“Thế thì thế nào? Ta muốn trải qua những ngày như vậy, không phải còn chẳng có cơ hội sao?” Thần trí của Phi Thiên rõ ràng đã hơi ngẩn ngơ.

Chỉ Sát Ma Nhan ngồi một bên không nhìn thấy y, thân thể bất an động đậy, sắc mặt cũng chẳng khá hơn Tu La chút nào, có điều cũng không có vẻ sợ hãi, chỉ bi thương…



“Tử Mạch đại nhân! Tử Mạch đại nhân, xin đừng tùy tiện xông vào…”

“Thế nào là tùy tiện xông vào? Ta là phụng Thánh Quân bệ hạ tuyên chiêu mà đến.” Thiếu niên mảnh khảnh lại cực kỳ mỹ lệ nói rồi bước đến gần, nhìn một vòng mọi người vẻ mặt khác nhau, chậm rãi quỳ một gối, chính là Tử Mạch, người cuối cùng trong tứ ám ngự tiền, “Tham kiến Thánh Quân bệ hạ, tham kiến Phi Thiên bệ hạ.”

“Bình thân.” Thánh Quân Vĩnh Dạ ôn hòa nhìn Tử Mạch, nói, “Ngươi tên Tử Mạch? Là tứ ám ngự tiền mới nhỉ?” Đây vẫn là lần đầu tiên y nhìn thấy thiếu niên mới thăng nhiệm tứ ám ngự tiền sau khi y ngủ say trong băng.

“Phải.” Tử Mạch nói không kiêu không nịnh, “Khải tấu bệ hạ, thần ở phàm giới, phát hiện một thiếu nữ Ngũ Thú tộc, trời sinh có tiên tri nhãn.”

Tiên tri nhãn?!

Xem mọi người vẻ mặt kinh ngạc kìa, một hòn đá kích khởi ngàn tầng sóng đại khái chính là chỉ tình hình kiểu này đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play