Vùng hoang giao, lục thảo thê lương, những đóa hoa nho nhỏ hình ngôi sao màu lam nở khắp đồng nội, một loại tiểu điểu màu xám vui mừng nhảy tới nhảy lui giữa khóm hoa. Gió lạnh đầu thu thổi hương hoa phai nhạt, thổi tới vẻ ưu sầu, trên tiểu đạo ngoằn ngoèo có hai người đang đi đến.
Thiếu niên anh tư phía trước kia thoạt nhìn phục sức bình thường, bình đạm vô kì, nhưng nhìn kỹ lại khiến người ta líu lưỡi, điều khác tạm thời không nói, chỉ đôi ủng da hươu trên chân y, trên mặt hài mới tinh không dính một hạt bụi, chẳng mảy may có vẻ như đã trải qua một lộ trình rất xa. Huống chi, vẻ bình tĩnh, tao nhã tự nhiên mỗi khi giơ tay nhấc chân, thần thái phi dương, há có thể dùng từ phổ thông để hình dung.
Theo sát phía sau thiếu niên là một tiểu cô nương thoạt nhìn thập phần tinh ranh cổ quái, nữ hài bề ngoài nhiều lắm là mười bốn tuổi, có lẽ là do quần áo màu xanh nhạt phụ trợ, đôi khuyên tai màu son đang đong đưa qua lại có vẻ đặc biệt dễ thấy. Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cô đang bĩu môi nói với thiếu niên phía trước: “Ôi, đại nhân, nghỉ chút đi, người ta mệt lắm rồi!” Dứt lời, cô rốt cuộc chẳng thèm để ý bụi đất, không chút khách khí đặt mông ngồi ngay xuống đất, bộ dáng rõ ràng là chơi xấu.
“Tiểu Liên, đã nói bao nhiêu lần rồi, tới nhân giới đừng gọi ta là ‘đại nhân’, phải gọi là ‘ca ca’!” Thiếu niên quay đầu lại, nhíu mày nói, hai chữ “ca ca” đương nhiên phát âm càng nặng hơn, hiển nhiên là y đích xác đã nhắc nhở rất nhiều lần, “Lát nữa vào thành, nếu ngươi còn quên nữa là ta đánh mông ngươi!”
Thè lưỡi, “Vâng vâng, đại… ca ca!” vừa kịp thời nhìn thấy thiếu niên sa sầm mặt, may mà đầu óc phản ứng rất nhanh. Tiểu Liên nghiêng đầu nhìn mặt thiếu niên cười hi hi nói, “Tử Mạch ca ca, huynh nói nếu người khác thấy ta gọi huynh là ca ca, sẽ tin một nữ hài bình thường như Tiểu Liên lại có ca ca đẹp như huynh sao?”
Không thèm để ý hình tượng mà liếc một cái, Tử Mạch thở dài, Thiệp Nguyệt Liên, tự xưng là bình thường?! Cáu kỉnh, y nói: “Nếu ngươi ngoan, lát nữa ta sẽ mua kẹo hồ lô cho ngươi ăn.” Đối với Tiểu Liên, Tử Mạch rất rõ chiêu nào là hiệu nghiệm nhất, lần trước Hồng Trần dạ dày đại vương kia xuống nhân giới làm việc trở về mang cho nàng một xâu, kết quả là lần này nàng khăng khăng muốn theo. Được cái cân nhắc đến nhiệm vụ gian khổ lần này, với thân thủ của Tiểu Liên, dẫn theo có trợ vô hại, ha, con gái của Linh Vu, chẳng phải chuyện chơi, Tử Mạch lúc này mới ngầm cho phép nàng ẩu tả đi cùng.
Quả nhiên, tiểu cô nương vừa nghe câu này, lập tức mặt mày hớn hở nhảy dựng lên, phủi phủi bụi đất trên người, vỗ tay cười nói: “Vẫn là Tử Mạch ca ca tốt nhất! Nhân giới này chẳng có gì, chỉ có mỹ thực là đệ nhất tam giới thôi!” Dứt lời, nhãn châu xoay động, lại tiến lên kéo tay Tử Mạch như làm nũng, “Cũng không chỉ kẹo hồ lô đâu nha, còn có canh hạt sen hoa quế nữa!” Món này không biết nàng nghe ai nói, đến quá nửa vẫn là tên Hồng Trần kia, ôi, bản thân tham ăn đã đành, nếm qua thứ gì là trở về lại hớn hở tuyên truyền khắp nơi.
Giống như bị nàng cảm nhiễm, Tử Mạch cũng không khỏi nở nụ cười: “Được, có cả canh hạt sen hoa quế nữa.” Sau đó y nháy mắt mấy cái, bắt chước giọng điệu của Tiểu Liên: “Cũng không chỉ canh hạt sen hoa quế đâu nha, còn có bánh phù dung, nem rán hương dừa, canh lê nữa!” Đương nhiên chuỗi tên này cũng là Hồng Trần suốt ngày đeo bên miệng, Tử Mạch tuy rằng bản thân chưa từng nếm qua, nhưng phải nghe thật sự quá nhiều lần, có muốn không nhớ cũng khó.
Vừa nghe đến mấy thứ đồ ngọt, Tiểu Liên càng cười xán lạn như ánh dương, híp mắt nói: “Đúng đúng đúng! Người hiểu ta, chính là Tử Mạch ca ca.” Đang nói, bên tai nàng chợt vang lên một tiếng “Vù” khe khẽ, Tiểu Liên hơi ngẩn ra, đưa tay sờ khuyên tai theo bản năng, chủ nhân đụng vào khiến mặt ngoài của chiếc khuyên tai màu son tuôn ra một lũ quang hoa, nhãn châu xoay động, nàng bĩu môi cười nói: “Tử Mạch ca ca, xem ra, nếu chúng ta còn đi về phía trước thì sẽ phát sinh một chút cố sự đấy.”
“Tin tức nhanh đấy, động tác cũng rất nhanh.” Tử Mạch lạnh lùng pha trò, “Tiểu Liên, chúng ta nên đi nhanh thì hơn, tránh cho người khác chờ lâu sốt ruột.”
“Ô? Nhất định rồi, coi họ đã chờ mong như vậy, chúng ta sao nhẫn tâm để họ thất vọng?” Tiểu Liên nở nụ cười không có hảo ý gì, vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn về phía thành trì mông lung phương xa, kêu lên, “Huyễn Vân thành, chúng ta đến rồi…”
Huyễn Vân thành, xưng là một trong những thành thị phồn hoa nhất nhân giới. Bởi vì chiếm giữ địa lợi ba sông đổ ra biển, buôn bán phát đạt đến trình độ khó tin, thuyền hàng đến từ các nơi trên ba đại lục nhân giới tập hợp ở đầu mối Huyễn Vân. Ngay cả Ma giới cũng biết, ở Huyễn Vân thành có câu tục ngữ “Chỉ có không nghĩ ra, không có không mua được”, đương nhiên đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Tiểu Liên vừa nghe Tử Mạch sẽ đến đây liền khăng khăng muốn theo.
Không giống như những thành thị không lớn khác của nhân giới, cái tên của Huyễn Vân thành đã quá đặc biệt, hơn nữa trong thành thường xuyên có mây tía mù mịt. Phàm nhân thích lấy màu tím để tượng trưng cho điềm lành cao quý, vậy nên rất tự nhiên, truyền thuyết miêu tả Huyễn Vân thành là đô thành cát lợi từ trên trời giáng xuống, mà cư dân trong thành quả thật cũng ít bệnh ít tai, ngay cả chiến hỏa trên đại lục cũng chưa bao giờ lan đến tòa thành trì này, không hổ là thiên đường nhân gian. Vậy nên cư dân Huyễn Vân thành hiện nay đã vượt qua trăm vạn, đứng đầu thiên hạ, giàu có đông đúc vô cùng, nếu không phải là vì lệch hướng Trung Nguyên quá xa, người thống trị thậm chí phải định đô đất này.
“Ái chà, Huyễn Vân, lại như là địa danh của Ma giới hoặc Thần giới.” Tiểu Liên đứng ở cửa thành nhìn lên, nói, “Hơn nữa, mây tía kia, đâu phải là mây lành trời sinh gì đó? Ta thấy rõ ràng là ma khí!” Nàng lại nói ra những lời kinh người, nhưng nói tới đây, Tiểu Liên bỗng thu lại vẻ tươi cười, trong mắt lộ ra vẻ hướng về và hoang mang, phải biết rằng tiểu cô nương này mặc dù với Ma tộc mà nói thì tuổi tác còn nhỏ, nhưng địa vị cao quý, nhất quán kiêu ngạo, thần sắc này rất hiếm khi nhìn thấy trên mặt nàng, “Nhưng ma khí này, quá cao quý… Ta chưa từng gặp qua như vậy, lại thánh khiết như thế! Kỳ quái, sao ta lại dùng từ ‘thánh khiết’ này để hình dung ma khí cơ chứ?” Nàng thì thào độc thoại, bỗng nhiên ngẩng đầu phát hiện Tử Mạch đang ngẩn người, “Ơ? Tử Mạch ca ca, huynh sao thế?”
Thiếu niên nhìn ba chữ “Huyễn Vân thành” trên cửa thành, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt si si. Gió thổi mái tóc dài bay lên, ngũ quan thanh tú càng thanh lệ, phảng phất như thần tiên, hoàn toàn không biết việc quanh thân. Tiếng hô của Tiểu Liên dường như gọi y tỉnh lại từ trong hồi ức vô tận, y quay đầu, vừa ôn hòa vừa ngưỡng mộ mà nói: “Ngươi nhìn không sai, mây tía thánh khiết này kỳ thật là ma khí. Bởi vì, Huyễn Vân thành này, Huyễn Vân thành được xưng phồn hoa đệ nhất nhân gian, vốn do một vị đại nhân vật của Ma tộc ta dựng lên! Vị đại nhân vật đó, quả thật xứng lấy chữ ‘huyễn’ để đặt tên cho thành của y.”
“Hả?! Là ai?” Tiểu Liên quá đỗi ngạc nhiên, nàng lại giống như không nghĩ ra có nhân vật này, chẳng lẽ nàng không biết? Không thể nào, đại nhân vật của Ma giới có người nào là nàng chưa gặp?
Tử Mạch mỉm cười: “Ngươi còn hỏi ta? Chẳng lẽ đã quên mất mục đích của chúng ta chuyến này?” Y quay đầu nói với vẻ say mê vô hạn, “Mặc dù y rời đi đã hơn ba trăm năm, nhưng ngươi xem, thành trì của y vẫn phồn hoa y nguyên.”
“Là y?!” Tiểu Liên khẽ kinh hô, “Khó trách khó trách! Đáng tiếc là ta quá nhỏ tuổi, không có duyên nhìn thấy phong thái của mỹ nhân đệ nhất tam giới một lần!” Nàng thở dài một tiếng, chớp chớp mắt với Tử Mạch dung nhan tuấn tú, “Không biết y có đẹp như Tử Mạch ca ca?”
Tử Mạch bật cười, hơi đỏ mặt: “Đừng nói bậy, chúng ta phải vào thành rồi.” Dứt lời, quay người đi về phía cổng thành.
“Này? Chờ ta chút nào.” Tiểu Liên hồn nhiên le lưỡi, vội vàng đuổi theo.
Không biết vì sao, Huyễn Vân thành hôm nay dường như đặc biệt náo nhiệt, nơi nơi biển người đông nghẹt, Tiểu Liên vừa thích ý liếm kẹo hồ lô, vừa híp mắt xem mấy người biểu diễn tạp kĩ, tâm tình rất tốt. Khi thấy trên đài có người vừa biến sắc mặt vừa phun lửa, nàng kích động nói với Tử Mạch: “Ca ca huynh xem, người này không tồi đâu.”
Nhàn nhạt thoáng nhìn, Tử Mạch nói: “Đây là nghệ nhân đất Thục, đáp thương thuyền đến Huyễn Vân thành tham gia lễ Giáng vân.”
“Lễ Giáng vân? Cái tên thật kỳ quái.” Tiểu Liên lần đầu nghe nói, bụng bảo, quả nhiên đi theo là quá đúng, nhiều việc mới mẻ thật.
“Là ngày hội chỉ Huyễn Vân thành mới có, truyền thuyết nói rằng mấy ngàn năm trước, nơi này vốn không có khói bếp, chỉ có một vùng đồng nội hoang vắng, rồi một ngày, du thương đi ngang qua tình cờ trông thấy một tòa thành trì mỹ lệ được mây đỡ đang từ trên trời giáng xuống, liên tiếp bảy ngày, mây mù lượn lờ, về sau trên hoang nguyên liền có tòa thành có một không hai này.” Tử Mạch thong thả nói, “Bởi vậy mỗi năm có bảy ngày lễ Giáng vân để kỷ niệm lai lịch thành này.” Dừng lại một chút, y chỉ chỉ đầu thành, “Ngươi có thấy mây tía lưu động nơi đó? Bình thường rất nhạt, như ẩn như hiện, hầu như không nhìn thấy, tới bảy ngày lễ Giáng vân mới đột nhiên dày đặc, nhìn qua quả thật cũng giống mây lành. Tại Huyễn Vân thành, lễ Giáng vân chính là năm sau náo nhiệt hơn năm trước.” Tử Mạch nói xong bẹo mũi Tiểu Liên cười nói, “Chúng ta đến đây, hôm nay vừa hay là ngày đầu tiên của lễ Giáng vân.”
“Thật vậy?! A, tuyệt quá!” Tiểu Liên cao hứng kêu la, “Còn nhiều ngày náo nhiệt như vậy để xem!”
Tử Mạch khẽ cười lắc đầu, vẫn chỉ là một hài tử! Lần đầu tiên phải nán lại nhân giới nhiều ngày như vậy, sao có thể không cao hứng phấn chấn?
“Hay…” Tiếng khen ngợi rền vang dọa hai người nhảy dựng, cả hai theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một tiểu cô nương phàm giới thoạt nhìn không lớn hơn Tiểu Liên bao nhiêu đang khiêu vũ chân trần trên đao nhọn, tiết tấu cực nhanh, tơ vàng trên lưng xoay tròn theo bước múa của cô, Tiểu Liên nhìn mà líu lưỡi.
Tiểu cô nương đang khiêu vũ kia sau khi nhìn thấy Tử Mạch bỗng đứng lại bất động, dĩ nhiên là đã ngây người. Tộc nhân ở phía dưới nói với cô mấy câu, cô mới bắt đầu múa lần nữa, nhưng ánh mắt vô luận thế nào đều tập trung trên mặt Tử Mạch.
“Ô? Hóa ra cả nghệ nhân Nam Cương Ngũ Thú tộc cũng tới, xem ra lễ Giáng vân năm nay còn náo nhiệt hơn năm rồi.” Tử Mạch vẻ không cho là đúng, gật đầu nói nhàn nhạt.
“Nam Cương Ngũ Thú tộc?”
“Ta cũng chẳng biết nhiều lắm về họ, chỉ biết là Nam Cương có năm bộ tộc lớn nhất, lấy năm loại thú khác biệt làm vật tổ bảo hộ, bình thường họ đều rất ít giao thiệp với Trung Thổ.”
“Hi hi, ca ca, tỷ tỷ xinh đẹp kia dường như coi trọng huynh rồi!” Tiểu Liên pha trò.
“Lại nói bậy.” Tử Mạch nhìn qua bốn phía, ném vài đồng tiền lên đài, trầm giọng nói: “Hôm nay phải đến một chỗ trước đã, mai lại dẫn ngươi đi chơi.”
Gật đầu, hiển nhiên biết tầm quan trọng, mặc dù không muốn, Tiểu Liên vẫn nhích bước rời khỏi hí đài náo nhiệt, chỗ nàng vừa đứng lập tức có người khác chen vào.
Thấy họ bỏ đi, đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ Miêu Cương có vẻ thất vọng, cô nhìn theo bóng Tử Mạch dần đi xa, không nhịn được đưa tay sờ tú cầu giáp kim ti màu vàng nhạt trên người, vốn đã định ném cho người kia, nhưng đáng tiếc, đến tên của y cũng còn chẳng biết…
“Tiểu cô nương, mua túi thơm đi!” Phía sau truyền đến tiếng mời gọi, “Coi xem làm tinh xảo biết bao, bên trong túi chính là hương liệu đặc sản của Nam Cương đấy.” Tử Mạch và Tiểu Liên cùng quay đầu lại, chỉ thấy một người bán hàng rong trẻ tuổi, mặt mày bình đạm ôn hòa đang đứng bên đường, gánh đồ để ở dưới chân, hắn đang giơ một cái túi thơm lên mời Tiểu Liên, nhưng vẻ mặt không hề thấp kém lấy lòng như những người bán hàng rong bình thường.
Đôi khuyên tai màu son kia của Tiểu Liên đột nhiên chấn động một chút.
Đồng tử của Tử Mạch nháy mắt co lại, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười hết sức mỹ lệ, y nói với Tiểu Liên: “Vừa hay, lúc ở nhà không phải suốt ngày quấn lấy A Thanh tỷ tỷ của ngươi làm túi thơm sao? Ta thấy cái này làm còn đẹp hơn của A Thanh.”
“Thật không? Ta xem xem!” Tiểu Liên hiểu ý, cầm túi thơm trong tay người nọ qua, “A! Thật vậy, xem con cá này, thêu hệt như sống vậy!” Câu này lại là xuất phát từ chân tâm, trên lớp lụa màu xanh nhạt có thêu một đôi cá hết sức sống động bằng kim tuyến, quả thật xinh xắn tinh xảo, “Ca ca, ta muốn!”
Tử Mạch bình tĩnh trả tiền, người bán hàng rong kia cảm ơn rồi quay người, tiếp tục đi mời chào, nhìn bóng lưng hắn, sắc mặt Tử Mạch lạnh như băng.
“Ca ca, kế tiếp chúng ta đi đâu?” Tiểu Liên vừa ngắm nghía túi thơm mới có, vừa hữu ý vô ý hỏi han.
“Đi theo ta.” Tử Mạch nói xong quay đầu bước đi. Tiểu Liên theo sát phía sau, dọc đường không ai nói gì nữa.
Qua bảy tám chỗ rẽ, cuối cùng thuê một gian phòng hảo hạng trong đại tửu lâu. Tử Mạch nắm tay Tiểu Liên, trước không phải là tới phòng nghỉ ngơi, mà là tới hậu viện của tửu lâu, đến tối có lẽ nơi này sẽ có người ngắm trăng, chẳng qua lúc này sắc trời khá sớm, không một bóng người. Họ dừng lại dưới một gốc đại thụ trong viện, Tử Mạch ngẩng đầu, Tiểu Liên cũng nhìn theo tầm mắt y, chỉ thấy trong bóng râm ẩn ẩn lộ ra một con chim nhỏ lông vàng mỏ đỏ, đang nghỉ trên nhánh cây.
“Truyền ngôn điểu?” Tiểu Liên nhận ra con chim nhỏ kia, loài chim này thượng vị Ma tộc đều có thể chế tác.
Tử Mạch vẫy tay, chú chim nhỏ vỗ cánh bay xuống, vừa đậu trong tay Tử Mạch, một đạo ngân quang đã hiện lên, tiểu điểu hóa thành một lá thư. Tử Mạch tung ra xem, không nói lời nào.
“Ca ca, có chuyện gì sao?” Tiểu Liên cố ý hỏi.
“Ngươi xem.” Tử Mạch đưa lá thư cho Tiểu Liên.
Cúi đầu xem xong, Tiểu Liên tùy tay hất lên, tờ giấy bỗng hóa thành một lũ tro bụi trong gió. Nàng dùng giọng điệu rầu rĩ mà lẩm bẩm một mình: “Không ngờ chúng ta lần này lại phải vô công mà về. Tinh Chiêm Triêu Nhan kia làm thế nào đây?!”
Ngừng một chút, Tiểu Liên chạy “bịch bịch” đến bên cạnh hồ nước trong viện, cười nói: “Ca ca huynh xem, cá trong ao này màu vàng kìa, giống hệt cá trên túi thơm của ta!” Nói xong nàng lấy túi thơm ra ném xuống nước, “Ôi chao!” Túi thơm “Tõm” một tiếng chìm xuống nước, tạo nên từng vòng sóng gợn, Tiểu Liên cười ha ha, “Mấy tên ngốc đó!”
Tử Mạch cũng cười lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn thấy quả nhiên có một bóng trắng cực nhỏ chợt lóe lên giữa không trung, cũng nhanh chóng bị ánh sáng của thái dương che mất.
“Ca ca?” Tiểu Liên gọi một tiếng, nghe thật hồn nhiên.
“Bây giờ về ngủ, ngủ đến khi mặt trăng mọc lên.” Tử Mạch nói, dư huy chạng vạng mạ hào quang nhàn nhạt lên nụ cười của y, Tiểu Liên nhìn mà ngây người.