Mộ Dung Tiểu Thất đã trở lại.
Hắn thay một bộ quần áo sạch sẽ, dựa trên cây hòe nhìn ta giã thuốc, yên lặng nền nếp như biến thành người khác. Thật ra, khi hắn không nói lời nào, dáng vẻ u buồn trông không giống người xấu.
Nhưng Tô Tử Thanh bảo hắn là đạo tặc giết người không thấy máu, hắn giết chết mười một thị vệ đại nội, chỉ vì trộm một chiếc quạt do tiên hoàng lưu lại.
Lén lút ngó cây quạt trong tay Mộ Dung Tiểu Thất vài lần, cuối cùng hắn không nhịn được, nở nụ cười: “Nàng nhìn ta ta cũng sẽ không ăn nàng.”
Ta tỏ vẻ trấn định hỏi hắn: “Mấy hôm vừa rồi huynh đi đâu?”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta: “Nàng quan tâm tới ta ư?”
Ta hừ một tiếng, không nói nữa.
Ý cười lóe qua mắt Mộ Dung Tiểu Thất, hắn thở dài: “Liên Tử ơi Liên Tử, ta bảo nàng cùng ta trở về kinh thành, nàng không muốn, sau lưng ta lại thông đồng với Tô Tử Thanh, ta biết nói gì với nàng đây?”
“Ta đâu có…”
“Còn không có? Y ngủ trong phòng nàng ba ngày, nàng thật sự cho rằng ta không biết gì cả sao?”
“Không phải…”
“Nói đi, có phải các người đã làm chuyện có lỗi với ta không?”
“Không phải như huynh nghĩ đâu…”
Ơ, này, kỳ lạ, ta với Tô Tử Thanh thế nào thì có liên quan gì tới hắn! Mộ Dung Tiểu Thất, huynh tưởng ta là nương tử ngươi thật à! Tô Tử Thanh có là gian phu của ta, huynh cũng chẳng phải chính thất nhé!
Có lẽ sắc mặt của ta quá ngộ nghĩnh, Mộ Dung Tiểu Thất quay mặt đi bật cười hai tiếng.
Ta cuồn cuộn tức giận: “Tên dâm tặc này!”
Hắn lanh lẹ cầm bàn tay đang định đập cho hắn hai cái tát của ta, “Tên Tô Tử Thanh kia nói gì với nàng đó?”
“Nói huynh là dâm tặc chuyên môn đi lừa gạt khuê nữ mới lớn!”
“Không phải ta, là y thì có.”
“Phì…”
Tưởng tượng gương mặt lạnh như băng của Tô Tử Thanh kia dán lên hai chữ “dâm tặc”, ta liền phụt cười. Y như vậy, cho dù tìm chết cũng không muốn làm bạn với Mộ Dung Tiểu Thất nhỉ.
Từ sau ngày trở về, Mộ Dung Tiểu Thất luôn có bộ dáng ngổn ngang tâm sự, tám phần là lo lắng Tô Tử Thanh tới bắt.
Ta hỏi hắn, hắn lại không đứng đắn đáp: “Nếu tên cẩu nam nhân kia dám đến, tất nhiên ta sẽ một kiếm giết y.”
“Kiếm?”
Mộ Dung Tiểu Thất nở nụ cười, hắn giơ chiếc quạt lòe loẹt kia ra: “Đây là kiếm của ta.”
Đây là chiếc quạt tẩm hương từng cướp đi tính mạng mười một người. Ngoại trừ vẻ ngoài hoa lệ, nhìn không ra điểm gì đặc biệt, một cây quạt như vậy lại phải đánh đổi bằng máu của nhiều người như vậy. Có lẽ, trong đó còn có máu của Mộ Dung Tiểu Thất.
Tim của ta đập rất nhanh, sợ hắn lập tức ra tay giết ta, nhưng lại kìm lòng không đậu muốn tận tay kiểm tra cây quạt kia.
Ngón tay mảnh mai của Mộ Dung Tiểu Thất khẽ búng xuống cánh quạt, tay ta tê rần, quạt tẩm hương môt lần nữa về trong tay hắn. Hắn thu hồi cây quạt, mở tay ta ra, nhẹ nhàng vẽ vòng vòng trên đó: “Tay của nữ hài tử dùng để đánh đàn thêu hoa, không nên chạm vào những thứ dính máu.”
Ta suy nghĩ, đứng dậy nói: “Vậy từ hôm nay trở đi, muốn ăn món mặn thì huynh đến tửu lâu đi.”
“…”
[1] Liên hoa là hoa sen, liên tử là hạt sen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT