“Ở Italy, có một từ đơn chuyên môn dùng để hình dung bầu trời và biển cả, gọi là Azzurro.”

Cùng Thành Minh chạy đến bên hồ nhân tạo, Thiên Vũ dừng bước. Cảnh sắc quen thuộc, trời xanh nước biếc, chất chứa khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong trí nhớ của cô. Cô nhìn Thành Minh, anh mà cô biết luôn xuề xòa với mọi chuyện, tính cánh tùy tiện khiến cho người ta cảm thấy sầu muộn. Nay, đường nét mềm mại trên khuôn mặt thiếu niên đã dần hiện lên góc cạnh, lời nói chiều chuộng như dỗ trẻ con từ từ giảm bớt, thêm nhiều phần trầm mặc muốn nói lại thôi.

Thành Minh ho nhẹ một tiếng, “Anh hẹn Trần Cẩm đi chơi bóng.” Khéo léo biểu đạt ý muốn “tiễn khách”.

Thiên Vũ lơ đãng cười, như tiết trời tháng ba, mây mỏng gió nhạt.

“Ừm, tạm biệt.” Thiên Vũ quay người rời đi, gương mặt còn mang theo nét cười nhàn nhạt, nước mắt đã chảy xuống gò má, lạnh lẽo buốt giá, rơi xuống miệng vừa mặn vừa chát. Milano và Bắc Kinh chênh lệch sáu giờ, về sau, vào nửa đêm của cô, sẽ có một người ở bên kia địa cầu, một mình bước chạy.



Trên sân bóng, từ xa Trần Cẩm đã ném một cú ba điểm chuẩn xác để nghênh đón người bạn lâu năm, “Hôm nay đến muộn, sao thế, vừa chạy vừa lùi à?” Khuôn mặt tươi cười chớp mắt đã thổi bay lo lắng trong lòng Thành Minh. Anh lập tức tranh bóng để đáp lễ bạn chí cốt, “Cậu thế nào rồi? Mấy ngày không gặp đến bóng cũng không giữ được…”

“Có dám một chọi một không?”

“Đến đi, ai sợ ai?”

Bóng rổ là trò cạnh tranh của thanh niên. Giương cung vung kiếm, hay chỉ là thi đấu thể thao công bằng, sau khi mồ hôi đổ như mưa, chỉ còn lại sự ăn ý thấu hiểu lẫn nhau và sảng khoái được dốc sức tham gia.



Hòm thư sơn màu xanh lá lẳng lặng đứng trên bãi cỏ trước sân. Cách lúc máy bay cất cánh chưa đến mười hai giờ, Thiên Vũ đứng bồi hồi trước cửa.

Sáu năm, đến bây giờ Thành Minh vẫn không biết cách liên lạc với mình, hàng năm cô dùng tấm thiệp nhắc nhở cho anh sự tồn tại của bản thân. Dấu bưu điện khác nhau chứng tỏ cô cách anh ngày càng xa.

Từ khi nào đã trở thành tri kỷ của nhau vậy. Từ khi Thành Minh có một cuộc tình phiền toái, không ngừng tìm mình để tâm sự? Từ khi anh kéo mình bùng học lần đầu tiên, đi ăn kem ly? Từ khi anh xoa đầu mình, cưng chiều nói “em à”? Hay là khi bước đi còn chập chững, đã được định sẵn?

Thành Minh là chòm sao Song Ngư lãng mạn, mà mình là Cự Giải nhạy cảm. Cô từng xem chòm sao kết đôi trên mạng, kết quả khiến cho tim mình đập thình thịch.

Phân tích chòm sao không sai chút nào, cô vô cùng yêu sự lãng mạn của anh.

Anh đưa cô đi ấn chuông cửa, khi chủ nhà mở cửa thì bỏ chạy; anh đạp xe đạp chở cô vượt đèn đỏ, nghe thấy tiếng còi ô tô bấm chói tai; anh ghi âm CD cô đánh đàn, lén lút nhét vào đầu đĩa của tiệm cà phê; anh viết tờ giấy ghi “ngốc nghếch” thả vào túi bỏng, khiến cô đang xem phim cũng phải phì cười.

Người đã từng biết đến sự lãng mạn của Thành Minh, hẳn không bao giờ muốn yêu người khác nữa. Cô nghĩ.

Sự lãng mạn của Thành Minh rực rỡ như hoa nở mùa hạ, có điều trong thế giới của cô, nó lại nhạt nhòa dần, rồi mất hẳn. Cái chết lặng lẽ duyên dáng như lá thu.

Trong hòm thư là tấm thiệp cuối cùng của cô, chỉ viết hai chữ, bảo trọng.

Cô nhìn lại lần cuối căn nhà đã cùng mình trải qua một nửa thời thơ ấu và niên thiếu, hai chậu hoa cô tặng anh vẫn còn tươi tốt trong thư phòng. Một chậu bạch chỉ, một chậu lan điếu.

Nguyên có chỉ, Lễ có lan

Tương tư công tử lòng nan giãi bày.[7]

– Hết –




[1] Trao đổi ngang giá: Từ chuyên ngành kinh tế, tiếng Anh là “Exchange of equal values”.

[2] Thọ tinh: Người được chúc thọ – ở đây gọi Thành Minh vì hôm đó là sinh nhật anh.

[3] Tết trồng cây: Ngày 12/3.

[4] Đốt pháo: Thuật ngữ của mạt chược, vừa đánh bài ra vừa khiến người khác hòa bài.

[5] Đổ trường: Sòng bài.

[6] Song Thăng: Một trò chơi gồm bốn người chia làm hai đội, chơi bằng hai bộ bài Tây.

[7] Nguyên văn: “Nguyên hữu chỉ hề lễ hữu lan, tư công tử hề vị cảm ngôn”. Bên sông Nguyên có bạch chỉ (chỉ người con gái), bên sông Lễ có lan điếu, trong lòng có người yêu nhưng không dám nói ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play