Điều thú vị nhất của tương lai chính là không thể biết trước, chính vì không thể biết trước mà con người mới dám tin tưởng vào tương lai Nhưng đó cũng là điều rắc rối nhất. Ta không thể biết trước điều gì sẽ xảy ra? Cái gì sẽ xảy ra? Và tất cả sẽ xảy ra như thế nào?
Nhưng biết trước cũng vậy, không biết cũng vậy. Dù có thể đắc ý nhất thời nhưng nhân sinh vốn rất mau kết thúc. Cuối cùng, mọi vật cũng quay về với đất đen. Con người tự cho mình là tuyệt đại phong hoa, cuối cùng cũng hoá ra sương trắng.
Đời người mấy chốc. Sớm nở, tối tàn. Ngày đi liệu còn bao khổ? Cuộc sống vô thường. Tử biệt sinh ly. Rút cuộc là vì cái gì? Tự cổ chí kim, trăng tròn lại khuyết, tuần hoàn không hề thay đổi. Nhưng bể dâu nhân thế lại biến đổi không ngừng. Rút cục, mục đích của cuộc sống là vì cái gì? Trước không thấy cố nhân sau không thấy lớp trẻ. Cái quá khứ xa vời không thể chạm tới, tương lại vẫn còn chưa hình thành, chỉ có cái trước mắt. Liệu có phải là vĩnh hằng?