Dạ Khiết khó hiểu nhìn cô, từ sáng đến giờ cô tỉnh lại hắn rất vui nhưng... từ lúc đó tới giờ cô cứ mỉm cười.
"Em...không sao chứ hả?"
Cô vẫn cười và lắc lắc đầu
"Dạ Khiết, anh biết gì không, anh Khâm nói thích em" cô cười tươi nhìn hắn hắn nhưng lại không để ý nụ cười trên môi hắn cứng đờ. Trong lòng hụt hẫng.
"À.."
Cô nhận ra điều gì đó, mím môi nói
"Em thật xin lỗi anh"
"Em nói gì thế haha" hắn xoa xoa đầu cô gượng cười.
•••••••••••••
Vết thương hồi phục nhanh chóng, cô cũng nên xuất viện kẻo mẹ biết được chuyện sẽ lo lắng.
"Tiểu Khâm, tiểu Khiết! Lý tiểu thư đâu rồi"
"A di, con ở đây ạ"
"Đứa trẻ này con làm ta lo quá"
"Hì hì, a di đừng nói cho mẹ con biết chuyện này nha"
"Ừm nhưng con phải nghĩ ngơi cho tốt đó"
Dạ Khâm bỗng lên tiếng
"Mẹ, con muốn nói một chuyện"
••••••••••••••••••••••••••••••
"Con lạ lắm, có chuyện gì"
Dù sao đã lâu rồi bà mới nói chuyện một cách nghiêm túc với hắn.
"Con yêu Tường Hân" hắn nghiêm túc t
"Dạ Khâm!! Lý Tường Hân là vị hôn thê của em con"
"Lúc nhỏ, cái gì con cũng nhường cho nó nhưng riêng cô ấy! Con từ chối"
Dạ phu nhân có vẻ không hài lòng tức giận nói.
"Con bỏ ý định đó đi, hãy nhớ đó là em dâu tương lai của con"
"Con yêu cô ấy, và cô ấy yêu con, không gì có thể ngăn cản"
Lý phu nhân thật sự tức giận quát lên
"Con quá quắt rồi, chẳng phải lúc trước con không đồng ý hôn sự này sao? Chẳng phải con nói yêu Âu Dương Lưu Hy sao? Trước kia con luôn miệng nói yêu cô ấy nhưng bây giờ con lại muốn cướp vị hôn thê của em trai con?"
Dạ Khâm nắm chặt bàn tay, gằn giọng nói
"Mẹ..sao lại nhắc đến chuyện này"
"Dù sao, con và Lý tiểu thư không được, Dạ Khiết rất thích cô ấy, hai đứa đó rất hợp nhau"
Nói xong Dạ phu nhân đi ra, hắn đứng đó cắn răng.
"Lưu Hy... xin em tha thứ cho anh..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT