"Đúng rồi, Thập Tứ Ca. Lúc nãy nghe nói chuyện tối qua... vả lại đệ còn nghe nói đêm qua huynh sủng hạnh 1 nữ nhân, không phải là nàng chứ?" Công Tôn Tuấn Khanh tò mò lên tiếng hỏi.
"Xem ra Thập Lục Đệ cảm thấy cô đơn rồi!" Công Tôn Gia Khánh không trả lời mà lại đi uy hiếp Công Tôn Tuấn Khanh.
"Đệ, đệ không có!" Công Tôn Tuấn Khanh nhanh chóng phản bác. Y còn rất yêu đời nha, không hề muốn có những nữ nhân đó vào Phủ để làm loạn đâu.
"Nè, ta mỏi chân rồi. Các anh còn định đứng tới khi nào??" Thượng Quan Băng Nguyệt lên tiếng than vãn.
"Tiểu Hoàng Tẩu, nói xem Ca Ca của ta như thế nào? Đêm qua có tận lực với nàng không?" Công Tôn Tuấn Khanh ghé sát tai Thượng Quan Băng Nguyệt hỏi.
"Ai là Tiểu Hoàng Tẩu của anh hả? Cái tên biến thái, đêm qua ta ngủ rất ngoan đó còn Ca Ca của anh có tận lực hay không thì ta làm sao biết được chứ!!!!" Thượng Quan Băng Nguyệt rất thẳng thừng nói.
"Tiểu Khanh, đây là nơi có thể nói bừa sao?" Công Tôn Gia Khánh vừa bịch miệng Thượng Quan Băng Nguyệt vừa liếc Công Tôn Tuấn Khanh nói. Nha Đầu này sao có thể ngây thơ mà ngốc nghếch như vậy chứ? Chuyện này mà cũng có thể hùng hồn nói trước mặt bao nhiêu người thế này, không sợ người khác hiểu lầm đến danh tiếc của nàng sao chứ? Tiểu Cô Nương như thế này phải là thế giới nào mà có thể trưởng thành tính cách như vậy chứ???
"Ưm ưm... Anh bịch miệng ta lại làm gì chứ? Ta có nói gì sai đâu!!!" Thượng Quan Băng Nguyệt gỡ tay Công Tôn Gia Khánh ra lên tiếng chỉ trích hắn.
"Tiểu Hoàng... À không, Tiểu Cô Nương không sợ Ca Ca của ta chém đầu nàng sao?" Công Tôn Tuấn Khanh nhì Thượng Quan Băng Nguyệt nói.
"Anh ấy sẽ không!" Thượng Quan Băng Nguyệt kiên định nói.
"Làm sao nàng chắc chắn? Tâm tư Hoàng Đế rất khó đoán." Công Tôn Tuấn Khanh trêu đùa.
"Vậy sao? Ta thấy anh ấy là người tốt!" Thượng Quan Băng Nguyệt nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT