Quen sao? Dĩ nhiên là quen rồi. Tú Tú không cần quay lại nhìn cũng biết đó là giọng của Tam Lang.

"Phen này toi rồi toi rồi. Tam Lang mà biết mình lén trốn đi như vậy. Sau này e là cửa cũng không bước ra được!"

- Này... cô nương có nghe...

- Có nghe!

Tú Tú từ từ ngẩn đầu lên, người trước mặt cao lớn đứng che hết cả ánh sáng. Sau đó nàng giả vờ nhìn chăm chú rồi nhíu mày.

- Ngươi là...

Sau đó lại tiếp tục giả vờ lục tìm trong trí nhớ. Thật ra, nàng khá tự tin với tay nghề "bôi trát" "tô vẽ" "dịch dung" của mình. Điều duy nhất mà nàng sự là "mùi" của mình bị Tam Lang nhận ra.

- Thật xin lỗi, ta không nhận ra!

- A! Có thể là tại hạ nhìn nhầm thôi! - Nhiễm Phi Khái gãi đầu cười phớ lớ nhưng anh mắt thì chả có vẻ gì là "nhìn nhầm".

Tú Tú cảm thấy sống lưng mồ hôi chạy xuống thành một đường.

- A Tuyết! Sao nàng lại ra đây?

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng đó, cái giọng nói dịu dàng của Yến Lạc Tịch Đàm thốt lên chỉ muốn nàng thổ huyết. Nàng quẳng cây chày giặt đồ xuống. Xoay về phía hắn cười méo miệng.

- Tướng công! - hai chữ này nàng phun ra thì mất hết 7 phần sức lực vận hết 5 phần nội công. Cũng tự khâm phục bản thân mình kiếp trước có thể thuận miệng trôi chảy như vậy suốt ngày gọi hắn "tướng công".

- Nàng về phòng đi! Để đó ta làm cho... A! Trương tam ca?

"Còn giả bộ bất ngờ cái gì? Ta dám cá hắn từ xa đã thấy ta nói chuyện với Tam Lang rồi, còn bày đặt... Chờ đã, không lẽ hắn định diễn tuồng ghen tuông?"

Nàng cũng không để mất cơ hội vàng ngọc, đem y phục đang giặt dang dở bỏ hết vào chậu. Ôm ngang hông chuẩn bị rời đi.

- A Tuyết! Để đồ lại! - Yến Lạc Tịch Đàm ra lệnh ngắn gọn. Thanh âm và cách nói chuyện ra lệnh đó nàng đã nghe hàng trăm lần. Có vẻ gần đây hắn đối xử với "Đồng Tú Tú" quá tốt nên nàng sắp quên đi hắn đối với nàng chính là mối đe dọa sinh mệnh.

Vậy nên nàng không dám trái ý hắn. Ngoan ngoãn để lại chậu đồ rồi cắm đầu chạy đi.

- Về phòng nghỉ ngơi đi! - hắn nói với theo nàng

"Nghỉ cái rắm!" - nàng lầm bầm cho bõ ghét - "Nhân tiện lúc này đi tìm dược sư mới được!"

*

Nhìn nàng đi khuất bóng sau lối rẽ. Tịch Đàm mới cúi xuống đem chậu giặt lại gần giếng nước. Tiếp tục giặt.

Nhiễm Phi Khái nhìn một chuỗi hành động của "đôi phu thê" này mà trong lòng chộn rộn.

"Cô nương kia thật có phần giống Tam Nương, đáng tiếc không ngửi được mùi hương. Ở đây nhiều mùi hương tạp quá..."

- Nhiễm... Trương Tam ca! Huynh quen nàng sao? - Tịch Đàm nãy giờ vẫn chăm chú với mấy cái y phục lại bất ngờ hỏi.

"Sao ta cảm thấy mùi giấm nặng vậy?" - Phi Nhiễm ngó cái lưng của Tịch Đàm thầm nghĩ.

- Chỉ là trông nàng khá quen chứ không phải là người quen... Thiên hạ rộng như vậy, tình cờ nàng có chút giống với cố nhân của ta thôi!

"Phải phải! Vị "cố nhân" đó siêu cấp ngạo kiều, hiện giờ đang đi chơi ở nhà ngoại rồi. Vả lại với tính cách trước giờ của Tam Nương, nó sẽ không chịu nổi cuộc sống tồi tàn nơi đây..."

- Trương Tam ca! Đã không quen xin huynh bảo trì khoảng cách với nàng một chút! Thân phận của nàng bây giờ là nương tử của ta!

Nhiễm Phi Khái nghe xong lời "cảnh báo" của Yến Lạc Tịch Đàm không những không đi mà còn bị "máu thích trêu ghẹo người khác" di truyền trong người nổi lên. Lập tức ngồi thụp xuống bên cạnh Tịch Đàm. Dùng ngón tay chọt vào vai hắn, nhướng nhướng mày hỏi.

- Ngươi cũng nói bây giờ là thân phận như vậy. Nhưng trước đó thì sao? Ta thật thắc mắc không biết cô nương ấy là gì của ngươi. Đến nổi một công tử thế gia bình thường không động đến ngón tay như ngươi lại giành giặt cho bằng được... - nói đến đó, Phi Khái vô tình nhìn xuống chậu giặt của Tịch Đàm -... nội... nội y!!!???

Nhanh như chố Tịch Đàm hất nhẹ một vốc nước trong chậu nước sạch gần đó cho văng lên mặt Phi Khái.

Nhiễm Phi Khái tuy né được nhưng mặt cũng dính không ít nước. Hắn liền đứng dậy vuốt vuốt lại gương mặt cùng mái tóc.

- Không phiền ngươi nữa ta đi chặt củi a! Tối nay chỗ cũ!

Nói xong lại lúm túm chạy đi.

"Oa! Trời ạ! Rõ ràng là có đủ tất cả, ngoại y, trung y lẫn nội y. Lúc nãy trên tay Tịch Đàm rõ ràng là cái tiết khố, còn có cái yếm trong chậu! Trời ơi! Chuyện này quả quá lý thú rồi! Phải tìm cơ hội hỏi thăm thêm bên vị cô nương kia mới được!"

...

Thấy Phi Khái đi rồi Tịch Đàm mới lắc đầu tiếp tục giặt. Thật ra giặt thứ đồ tư mật này giúp nàng hắn cũng tự mặt đỏ môi hồng chứ. Nhất là hắn đã "gặp" nàng trong mơ nhiều đến nỗi hắn không còn nhớ được số lần. Những món đồ này cầm vào đều mang theo vài phần "ký ức". Hắn thật ra không sợ bản, chỉ sợ đầu óc mình không "trong sáng" thôi.

Nhưng mà nàng đang như vậy, không thể chạm vào nước lạnh được... Đăng tỷ có nói là để tỷ ấy giặt giúp nhưng mấy cái này sao có thể để cho người ngoài làm chứ...

...

Yến Lạc Tịch Đàm cứ tự mình bao biện như vậy, hắn tự lờ đi là hắn đối với nàng cũng chỉ là "người ngoài" mà thôi...

*

Trong lúc đó, Tú Tú đã hỏi thăm qua không ít người trong Hắc Liêu Trại. Biết được không ít thông tin của Dược sư Hoàn Bác Tử kia. Nàng quyết định nhân lúc hắn chưa về lẻn vào chổ của hắn.

Nhớ năm đo phụ thân và Tam Lang là trúng phải Tán Hồn Cửu Nhật. Từ lúc trúng độc cho đến lúc chết là chín ngày. Mỗi một ngày đều phải trải qua đau đớn như chết đi sống lại, như hồn phách bị tiêu tán rồi quay về.

Trong giang hồ có nhiều môn phái dùng độc nhưng mà dùng độc đến phi nhân tính, hạ độc mà vượt ngoài chuyện chỉ cần hạ gục kẻ thù, chỉ muốn hành hạ kẻ thù đến sống dở chết dở chỉ có hai môn phái Kinh Tầm và Tháp Pháp. Nghe nói Hoàn Bác Tử chính là môn đệ bị trục xuất khỏi phái Kinh Tầm. Chuyện này nàng thật ra nhờ vào chút may mắn mà biết được. Hoàn Bác Tử thay tên đổi họ mấy lần rồi lại đi làm dược sư vốn là tránh truy sát của phái Kinh Tầm. Ở Hắc Liêu Trại hắn lại nhìn trúng Tiểu Cầu, muốn Tiểu Cầu làm đệ tử của hắn. Lúc nãy Tiểu Cầu thấy nàng hỏi thăm nên đã chủ động nói cho nàng biết.

Độc của phụ thân và Tam Lang có liên quan đến 9 ngày. Mà giang hồ luôn đồn đại rằng phái Kinh Tầm rất thích con số chín, đến độc của môn phái cũng lấy số chín làm mốc trọng yếu. Chỉ mong sao độc đó thật sự là của phái Kinh Tầm, chỉ cầu mong sao cho Hoàn Bác Tử thật sự có thuốc giải... Nếu không, nàng thật sự sẽ đi đến nước cờ cuối cùng đó.

*

Nhà trúc phía Tây Hắc Liêu Trại.

Từ phía xa xa một nam nhân tóc xõa, trên tóc thắt mấy bím tóc nhỏ cùng trang sức hạt gỗ nhiều màu đi tới. Vừa nhìn liền thấy y phục của hắn không giống người ở đây. Lại thêm trên tay cầm một cây gậy gỗ có phần đầu hình một con ếch hay là cóc khó phân định rõ. Nói chung tổng thể hắn rất khác người. Cho nên vừa vào Hắc Liêu Trại liền thu hút ánh mắt mọi người.

- Dược Sư! Ngài về rồi!

- Dược Sư! Chào ngài!

Dược sư Hoàn Bác Tử gương mặt có nét cong cớn ngả ngớn vẫy vẫy tay chào lại mọi người.

- Sao lần này về sớm vậy? Ngài chọc giận tiểu nương tử rồi sao?

- Nào có! Nàng cứ bám dính lấy ta đó chứ! Ai nha! Chỉ tại ta sinh ra tuấn tú tiêu sái, lại thêm gương mặt hại nước hại dân này! Aizzz!

Người của Hắc Liêu Trại ai ai cũng quen với cáu tính tự mãn này của Dược sư Hoàn Bác Tử. Suy cho cùng, lời hắn nói cũng không sai, gương mặt hắn vốn xinh đẹp như thiếu nữ, xinh đẹp đến nỗi không ai đoán được hắn bao nhiêu tuổi, xinh đẹp đến nổi đôi lúc mọi người chợt quên hắn là nam nhân. Nếu không có bộ dáng càng rỡ cùng thói quen đi thanh lâu uống rượu hoa đó, có lẽ người ta thật sự nghĩ hắn là nữ nhân. Tuy nhiên hắn cũng không phiền chuyện mọi người "chà đạp" lòng tự tôn nam nhân của hắn, nói hắn giống nữ nhân như vậy. Bởi vì hắn là một quái nhân tính cách thất thường. Ví như hắn chỉ nổi cơn giận khi ai đó động vào đồ của hắn.

Ví như bây giờ, vừa đứng trước nhà trúc, nhìn thấy cơ quan có chút xê dịch nhỏ. Hắn đã chống cây cậy thật mạnh xuống nền sỏi.

- Hay thật! Hắc Liêu Trại từ khi nào lại có chuột?

09.08.2018

Phong Điệp Y

Y Y: vô cùng xin lỗi mọi người vì ra chương mới muộn, vô cùng xin lỗi × 1000 mũ n lần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play