Đối với những thứ tưởng chừng như nhớ được rồi lại không tài nào nhớ ra như giấc mơ đó, Phi Nhiễm luôn phiền lòng. Nàng đẩy cửa bước ra ngoài, tay cầm một cái lồng đèn giấy, lơ đễnh đi về phía Tàng Thư Uyển. Bên trong vẫn còn sáng đèn. Nàng siết lại áo choàng rồi đẩy cửa bước vào.

Bên trong ánh đèn lập lòe từ Thư Phòng toát ra màu vàng nhạt. Hình như đèn sắp cạn dầu. Phi Nhiễm lại không thấy gia đinh nào ở ngoài. Giờ này đến đây một mình có lẽ là Gia Gia.

Nàng ghé sang phòng kế bên lấy thêm ít dầu châm vào đèn. Vừa lúc châm xong thì cánh cửa mật thất mở ra. Gia Gia nàng ôm một chồng sách nặng bên trên có thêm cuộn tranh đi ra.

- Gia Gia! - nàng chạy đến đỡ tay Gia Gia.

- Tam nương! Khuya rồi sao không ngủ mà đến đây?

- Con bị tỉnh giấc nên không ngủ lại được... Gia Gia khuya rồi sao lại làm việc...

- Ngày mai nhớ nói Hồng Đình làm chè hạt sen ăn đi. Mới có bao lớn cũng bày đặt khó ngủ!

Phi Nhiễm cười hì hì rồi ngồi xuống mài chút mực cho Gia Gia. Đúng lúc lạ thấy ông đang trải bức mỹ nhân đồ ra.

Nói là mỹ nhân đồ nhưng bên trong lại không đúng nghĩa mỹ nhân cho lắm. Vị cô nương trong tranh dáng người xinh đẹp, ánh mắt nhu hòa nhưng đáng tiếc gương mặt bị sẹo bỏng che đi một nửa.

- Gia Gia sao lại lấy bức mỹ nhân đồ này ra?

Nhiễm lão gia thở dài cầm bút lên viết. Vừa viết vừa nói:

- Dạo này kinh thành có một vụ việc rất kinh động trong giới học sĩ, Nhiễm Nhiễm đến đến Duyệt Lai Các có nghe ngóng được gì không?

- Dạo này trong giới học sĩ có tin đồn bát quái rất nhiều. Nhưng liên quan ít nhiều đến chúng ta thì chính là chuyện của Đới Trung đại học sĩ giả mạo tranh của Trần Từ rồi.

- Ngoan! Nói rất đúng trọng điểm! Thật ra Thánh Thượng hạ lệnh cho ta giám định tranh. Giám định ra Đới Trung có vẽ thêm một hai bức giả mạo nữa cũng không sao. Nhưng số tranh giả hắn tráo được lại nằm ở nhiều quý phủ khác nhau. Hiện nay có một bức là "Tam Miêu" đang ở Phong Túc Phủ của Cửu vương gia. Con cũng biết Cửu vương gia tính tình tuy dễ chịu nhưng lại kiêu hãnh vô cùng. Nếu để thiên hạ biết ngài giữ tranh giả mà không hay không biết thì quả thật rất mất thể diện. Mà ta sợ chính bản thân ngài cũng không tin đó là tranh giả....

Nhiễm lão gia thở dài rồi mới nói tiếp. Tay vẫn đang viết liên hồi. Phi Nhiễm thật khâm phục khả năng có thể vừa viết vừa nói ra hai nội dung khác nhau của Gia Gia.

- Cách để chứng minh bức tranh kia là giả tốt nhất chính là đem bức mỹ nhân đồ này ra để so sánh. Nhưng mà, aizzz, chuyện này thật khó xử...

Trong bức mỹ nhân đồ này. Cô nương A Trầm đang ôm một con mèo con lông màu vàng cam đáng yêu. Trần Từ cũng chính là A Trầm vốn dĩ rất thích mèo. Số tranh nàng vẽ mèo quả thật rất nhiều. Nhưng mèo lông vàng cam lại rất ít. Lý do cũng đơn giản là do màu vàng cam khi ấy khan hiếm. Bức tranh "Tam Miêu" của Cửu vương gia là dùng chung một loại màu với bức mỹ nhân đồ này. Chỉ cần dùng chút thủ thuật đem hai màu vẽ ra so sánh liền phân định được thật giả.

Cái khó chính là hình ảnh này của A Trầm đem đặt vào mắt người ngoài không phải là đẹp mắt. Nhiễm lão gia sao có thể đem ảnh mẫu thân của mình ra ngoài để cho người đời dị nghị.

- Gia Gia định đem tranh đến thương lượng riêng với Cửu vương gia sao?

- Ta có cho người đến đưa bái thiếp nhưng Cửu vương phủ có lệnh nửa tháng không tiếp khách. Ta đành viết thư nói sơ qua trước rồi gặp mặt sau vậy.

- Gia Gia người nên cẩn thận một chút. Kẻo tên Đới Trung kia lại nói người âm thầm đi gặp các nạn nhân để bày mưu ức hiếp hắn.

Nhiễm lão gia dừng bút lại ngẫm nghĩ.

- Ngoan! Tam nương nói ta mới chợt nhớ ra Đới Trung đó làm nhiều chuyện bại hoại như vậy, rất có thể cùng đường nên hắt nước bẩn lung tung trước khi bị xử tội. Nghĩ được chu đáo như vậy là tốt lắm! Tam nương đúng là trưởng thành rồi!

Nhiễm Phi Nhiễm cười rộ lên rồi ngoan ngoãn tiếp tục mài mực. Sau đó nàng chợt nhớ thật ra Cửu vương phi rất thích mèo nên mới đi tìm rất nhiều tranh của mèo. Người cũng không phải kiểu quá hàn lâm mà thưởng thức tranh, người là vì cảm thấy sự đáng yêu trong đó mà sưu tầm.

- Gia Gia! Tam nương còn nghe nói là Cửu vương phi rất thích mèo. Hơn nữa nàng không để ý có phải là tranh của danh sư hay không. Hay là để tam nương vẽ ít tiểu miêu cho người đem theo lấy lòng Cửu vương phi nha. Tam nương nghe người ta đồn là chỉ cần Cửu vương phi thích thì cho dù là thứ gì Cửu vương gia cũng tìm được...

- Chậc! Cho con đi Duyệt Lai Các thật đúng đắn nha! Sau này muốn biết bát quái tin đồn gì của cả kinh thành thì không cần đi đâu xa chỉ cần tìm con là được.

- Gia Gia!

- Được rồi, đừng dỗi! Cứ vẽ cho Gia Gia đi!

*

Bảy ngày sau.

Duyệt Lai Các.

Tú Tú đang phụ mấy vị đại ca ở trù phòng xách mấy con gà từ trong lồng ra thì bị Tô lão bản gọi lại.

- Tú Tú! Bên ngoài có mấy vị khách của Ỷ Hương Lâu hay gọi đồ của chúng ta tới, nói là muốn gặp ngươi.

- Dạ! Đợi một chút! - Tú Tú nhanh tay chụp lấy một con gà mập mạp rồi đưa qua cho A Hảo ca bên kia xong lại chạy nhanh đến thùng nước rửa tay rồi lại chạy đi lên sảnh.

Tô lão bản lòng có chút não nề. Tam tiểu thư cẩm y ngọc thực không muốn lại chạy đến nơi này của hắn làm tiểu nhị, sai vặt,... Làm đến nổi hăng say quên luôn thân phận của mình. Làm đến nỗi ray chân bong tróc thế kia e lè lần sau diện kiến Nhiễm tướng quân nhất định bầm hắn ra tương.

Có điều, Tam tiểu thư thật khiến hắn có chút bội phục.

*

Tú Tú đẩy cửa phòng bước vào, bên trong bàn lớn nhét đầy người của Ỷ Hương Lâu. Nàng liếc mắt một cái nhìn thấy Phương Triển Nam đang cầm một chun trà định uống.

Nàng cố gắng ẩn mình vào Duyệt Lai Các là để tiếp cận Phương Triển Nam. Hy vọng có thể chặt đi mối duyên tang tóc của hắn và Tuyết Cơ. Nhưng mà đã mấy tháng nay rồi. Nàng vẫn chưa nói chuyện riêng được với hắn lần nào. Hơn nữa lại còn sa lầy thêm vào nhiều phi vụ của Quỷ Nương Tử gấp mấy lần đời trước do ở Duyệt Lai Các nàng nghe được nhiều tin tức hơn.

Thân phận nữ nhi tiếp cận nam nhân quả không tiện.

- Tú Tú! Mau đến đây!

- Tiểu Tú Cầu!

Vô Dĩ Thần chừa cho nàng một cái ghế kế bên hắn. Tay vỗ vỗ lên ý chỉ nàng hãy ngồi vài đó.

- Đang trong lúc làm việc sao lại có thể ngồi chơi a?

- Muội yên tâm! Ta đã mua lại hôm nay của muội rồi! - Kha Thụy mỉm cười xách mông ngồi vài chỗ Vô Dĩ Thần chỉ rồi chừa lại chỗ nàng mới rời đi cho Tú Tú.

Tú Tú mau chóng tọa xuống nếu không Vô Dĩ Thần lại nháo lên.

Vừa hay chỗ này gần Phương Triển Nam.

- Thành Hải công tử!

- Tú Tú cô nương!

Trời ạ! Nàng và hắn khách sáo đến kinh người. So với đời trước....

- Hôm nay Thành Hải huynh viết cho một vị gia kia một khúc nhạc. Vị gia đó vừa ý thưởng rất nhiều nên Thành Hải liền mở rộng hà bao ra đãu chúng ta nè! Muội bình thường chạy đi chạy lại đưa thứ ăn, lại còn giúp chúng ta khoing ít việc, cho nên khoibg thiếu phần muội được! - Thuyền Hồng bắt đầu nói là nói huyên thuyên không ai dừng lại được.

- Chúc mừng công tử! - Tú Tú thuận tay dẻ sạch xương một miếng cá để vào chén Thành Hải - Tạ công tử, nhờ công tử mà Tú Tú mới được ăn ở gian Bạch Ngọc sang trọng nhất Duyệt Lai Các này!

Nàng không có nói dối nha. Lần đầu nàng ăn ở gian này thật.

Thành Hải nhìn miếng cá được lấy đúng ngay vị trí mà hắn thích ăn nhất di Tú Tú đưa tới, lòng ngờ ngợ.

"Nàng sao lại biết hắn thích ăn thịt cá ở chỏi đó nhất? Do bình thường đem cơm tới nhìn thấy sao? Mình tuy thích ăn phần đó như g luôn ăn tất cả trước rồi để lại chổ đó ăn sau cùng mà?"

Tú Tú đương nhiên biết, nàng là Nhiễm Phi Nhiễm, đệ tử chân truyền khiến y lưu tâm nhất kiếp trước mà. Số lần nàng dùng bữa cùng hắn còn nhiều hơn cùng với phu quân của nàng nữa kìa.

*

Gấu gấu gấu!

Ngáo!!!!!

- Tiếng gì lạ vậy? - cả bàn đồng thời xoay ra cửa sổ, nơi âm thanh truyền tới.

Phía dưới con hẻm ở cửa sau Duyệt Lai Các đang có một trận đánh nhau kỳ dị.

Nếu là côn đồ đánh nhau, nàng sẽ kêu quan phủ. Nếu là phụ nữ đánh ghen, nàng gọi trượng phu họ tới. Nếu bầy chó cắn nhau, nàng nói người đuổi đi là được.

Đằng này là một bầy chó vây quanh một con mèo và một con rắn!!!???

Con mèo con ốm yếu lông vàng cam bị "ướp" đầy bùn đất và một con rắn màu xanh đang cong cao thân mình thè lưỡi đe dọa bầy chó. Và có vẻ nó đang bảo vệ mèo con???

- Cái gì đây? - Vô Dĩ Thần lắc tay cười vui vẻ - Thú vị thật!

- Súc vật đánh nhau có gì mà xem! Mau ăn đi! - Kha Thuỵ nhắc xong mọi người tuy có chút lưu luyến chuyện lạ nhưng cũng nhanh chóng buông bỏ chú tâm. Ai lại tin được một con rắn lại bảo vệ một con mèo chứ. Chắc chắn là nhìn lầm rồi.

Tú Tú liếc xuống thấy bầy chó đã lùa hai con vật yếu thế hơn vào khuất sau tàng cây khiến nàng không nhìn thấy được diễn biến nữa. Nàng cũng quay đầu gắp mấy miếng thức ăn nhưng lại chợt nhớ ra một chuyện.

Sau đó nàng lấy cớ đi nhà xí mà chuồn đi.

Phương Triển Nam cứ liếc mãi xuống phía dưới hẻm. Quả nhiên lúc sau thấy bóng dáng nàng vụt qua, hướng về phía tàng cây.

Hắn vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của nàng liền cis suy nghĩ nàng sẽ làm gì đó. Có thể là chạy đi cứu hai con vật kia chẳng hạn. Không biết tại sao hắn đối với nàng lại có cảm giác thân quen, hiểu được tâm tư của nhau vô cùng. Dù chỉ là những chuyện vụn vặt những tiếp xúc ít ỏi giữa nàng và hắn. Nhưng sự ăn ý lại ngang ngửa giữa hắn và Y Bảo.

17.06.2018

Phong Điệp Y

Y Y: Chap sau lại gặp Tịch Đàm. Mọi người thích hay ghét Tịch Đàm và Tú Tú gặp nhau thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play