Dạo này mỗi lần đến Ỷ Hương Lâu thì Phi Nhiễm đều cảm giác được những ánh mắt "bỏng rát" từ các tỷ tỷ ở đây.

Này là ánh mắt ý vị thâm trường nàng không lý giải được. Cho nên cũng án binh bất động thử xem rốt cuộc là vấn đề gì.

- Ngươi ngươi đó! Ngươi quá đáng lắm! Oa oa! Đó là tiền tháng này của lão nương! - một vị tỷ tỷ mắt xếch có tên là Thuyền Hồng vỗ bàn bộp bộp mấy cái chỉ tay vào người đối diện.

- Có chơi có chịu! Bằng không đêm nau ngươi hầu hạ ta một đêm liền trả tiền cho ngươi! - vị cô nương đối diện có đôi mày rậm mắt phượng sắc lạnh tên là Kha Thụy, là một cô nương chuyên phục vụ cho các vị khách là nữ nhân, coi như là nhân tố đặc biệt của Ỷ Hương Lâu.

- Hầu hạ cái yếm ngươi! Lão nương mới không thèm! - Thuyền Hồng tức giận bỏ đi. Vừa lúc quay ra thì đụng phải Tú Tú đang đứng trước của nãy giờ - Oa! Tú Tú ngoan ngươi mau xem. Bọn họ bắt nạt ta! Đã liên tục 29 ván rồi. Tỷ không thắng được ván nào ahhhhhhhh!

Tú Tú đứng cứng ngắt cho Thuyền Hồng dụi khóc, đưa ánh ánh mắt cầu cứu về phía ba vị vẫn đang đếm tiền trên ban đằng kia.

- Đến rồi à? Ta đang đói! Thuyền Hồng ngươi mau thả thức ăn của ta ra!

- Xí! Có ta ở đây ngươi đừng hòng ăn thịt Tú Tú!

- Ta nói cái hộp cơm! Ngươi lắc như thế cơm canh của ta còn gì!

Thuyền Hồng nghe vậy mới nhìn lại. Quả thật Tú Tú đang rất cực nhọc giữ cho hộp cơm không bị rung lắc theo.

Vậy rồi mới mặt lớn mặt nhỏ bỏ Tú Tú ra. Ngồi xuống bàn.

- Ây da! Lúc nãy làm dữ lắm giờ lại ngồi đây ăn chực à? - một tỷ tỷ khác tên là Thuần Ca lên tiếng

- Ta không nói ngươi! Ta ăn!

Nói xong liền mở hộp đựng cơm ra bày biện các đĩa đồ ăn.

- Tú Tú! Tiền cơm đây! - Kha Thụy đặt vào tay Tú Tú mấy đồng hào rồi lại thêm mấy đồng nữa - Đây là công muội cực khổ đưa cơm này!

- Thụy tỷ! Lão bản có cho muội tiền công... nhận thêm nữa thì không nên...

Kha Thụy nhíu mày nhẹ một cái rồi đem nụ cười mang vẻ "thiên chân vô tà" dán lên người Tú Tú. Sau đó lấy la một hộp giấy yên chi nắm tay Tú Tú bắt nàng phải cầm lấy.

(Giấy yên chi là son môi cổ đại ấy)

"Cái này còn đắt gấp mấy lần máy đồng hào lúc nãy"

Không chỉ lần này mà mấy lần trước cũng vậy, Kha Thụy đều cố tình tìm cách "nhét" vào tay Tú Tú một cái gì đó. Mới hôm qua là bánh ngọt, còn hôm trước nữa là khăn tay. Tú Tú, hay nói đúng hơn là Nhiễm Phi Nhiễm lớn đến từng tuổi này, sống đã hai đời rồi mới lần đầu biết được cảm giác có người bày tỏ tình ý...

- Không lấy sao?

Tú Tú gật đầu như băm tỏi.

Kha Thụy ngước lên nhìn nàng chăm chú, đôi mắt có chút tổn thương. Cuối cùng thở ra một cái nói:

- Ngày mai các tỷ đi bái phật ở Tư Nhan Sơn. Đang cần một người đi theo vì nha hoàn của tỷ tỷ trặc chân rồi không đi xa được. Muội cũng biết thân phận các tỷ... không tiện nhờ người ngoài. Nên muội có thể nói với Tô lão bản là ta mượn muội một ngày. Tiền công trả gấp đôi cho muội và ông ấy. Chủ yếu muội mang giúp chúng ta ít đồ, lúc đi mệt rót cho bọn ta ít nước là được rồi.

Dừng một chút. Kha Thụy tinh tế quan sát nét mặt Tú Tú rồi mới bổ sung thêm: "Có được không?"

Ngâm lại thấy mình đang định đem miếng ngọc lên Chân Đức Tự ở Tư Nhan Sơn nhờ người khéo léo trả lại cho Yến Lạc Tịch Đàm nên Tú Tú đồng ý ngay. Cũng lâu rồi nàng không có lên Chân Đức Tự... Lâu, chính là đã hai đời rồi. Trước đây trên Tư Nhân Sơn nàng gặp chuyện với Tịch Đàm nên tổ mẫu không dẫn nàng đi theo nữa dù nàng có năn nỉ đến mấy. Sau đó nàng xuất giá thì ở trong Yến Lạc Phủ không ra ngoài nhiều, có lần muốn đến Chân Đức Tự nhưng lại xảy ra một loạt chuyện khiến nàng không đi được. Thật ra trên Chân Đức Tự có một bức tranh của Trần Từ mà nàng rất thích, lúc nhỏ mỗi lần đến đó sau khi bái phật đều ngắm thật lâu mới về.

*

Đúng hẹn hôm sau Tú Tú gói một ít thức ăn và nước uống đứng ở cửa sau của Ỷ Hương Lâu đợi các tỷ tỷ đến để đi. Vì là đi lễ chùa nên mọi người có vẻ nhu mì hơn bình thường. Ai cũng ăn mặc y phục đơn giản không trang điểm nhiều.

- Ơ? Thuyền Hồng tỷ đâu? - Tú Tú ngó qua ngó lại mấy cái rồi hỏi

- Ta ở đây nè! - một giọng nói quen thuộc từ sau lưng Kha Thụy vọng tới. Lúc Thuyền Hồng bước ra Tú Tú giật mình suýt rơi cả cằm.

"Thuyền Hồng tỷ tỷ đệ nhất yêu nghiệt mắt xếch bình thường sao bây giờ lại thành cô nương mắt hạnh đào thế này?!"

- Sao sao? Lại lắm ư?

- Thuyền Hồng tỷ, tỷ biết dịch dung hả?

- Ớ cái tiểu nha đầu này! Đây chỉ là tỷ tỷ của muôi không trang điểm thôi!

- Người trong giang hồ còn phải nể phục A Hồng đó! Tú Tú muội được nhìn gương mặt này của Thuyền Hồng đúng là có chút được ưu ái nha! - Thuần Ca lắc lắc tóc trêu ghẹo, hôm nay trông Thuần Ca không khác gì tiểu cô nương cập kê chưa xuất giá.

- Mau đi thôi! - Kha Thụy giục

Tú Tú cầm lấy hành lý của Kha Thụy bước nhanh theo sau. Phía sau Thuyền Hồng tỷ, Thuần Ca tỷ và Lệ Tước tỷ đang huyên thuyên nói.

- Nghe nói dạo này trong thành có Quỷ nương tử rất nổi tiếng đó nha! Cướp giàu chia nghèo!

Tú Tú nghe nói vậy liền đi chậm một bước chân để nghe ngóng một chút.

- "Nương tử" thì chắc là cô nương nhỉ?

- Chắc vậy, những người từng gặp qua "Quỷ nương tử" đều xác nhận nàng ta là con gái nhé, hình như còn là tiểu hài tử nữa cơ!

- Tiểu hài tử á? Ta nghe nói Quỷ nương tử nhiều năm trước đã xuất hiện rồi, nếu năm xưa nàng ta 16 tuổi đi hành hiệp trượng nghĩa thì bây giờ cũng tam tuần gần tứ tuần rồi chứ ít gì... Bọn người đó có chắc là gặp đúng Quỷ nương tử không?

- Ba mươi mấy bốn mươi tuổi ư? Sao vậy được? Ai cũng nói là giọng nói nghe rất đáng yêu mà... Kha Thụy nghe xong liền muốn gặp thử một lần!

- Đại gian đại ác như Kha Thụy quả thật có thể gặp Quỷ nương tử nha! - Thuyền Hồng chu môi nói kéo dài chữ cuối

- Có lên xe không thì bảo? - Kha Thụy đứng trước xe ngựa khoanh tay nhìn lại ba đại cô nương đang bát quái đến long trời lở đất.

Kha Thụy đợi Tú Tú đi đến liền đưa tay đỡ lên xe. Sau đó xoay người phóng lên. Phía sau ba người kia xùy xùy khí chịu rồi cũng leo lên bắt đầu bát quái tiếp.

- Tú Tú, muội nói xem Quỷ nương tử là người thế nào? - đi được một đoạn thật xa rồi mà chủ đề này chưa có daua hiệu dừng lại.

- Muội không có ý kiến gì đâu!

- Chán thế! Muội không tò mò nàng ta mặt mũi ra sao à?

- Chắc xấu lắm nên mới đeo mặt nạ! - Tú Tú thản nhiên nói

- Muội không nghĩ nàng ta đẹp đến mê hoặc chúng sinh nên đeo mặt nạ sao? - Kha Thụy chen vào một câu

- Không... cũng có thể vì thân phận nàng ta đặc biệt nên vậy chăng?

- Đúng đúng! Tú Tú nói chí lý a ahhh!

Đột nhiên xe ngựa ngừng lại. Bên trong nghiêng ngả một hồi.

- Đánh xe cái kiểu gì v... á á á!

Một tiếng bịch thật lớn. Phu đánh xe ngực đầy máu ngả ngược vào trong xe, đôi mắt trợn to, chết không nhắm mắt.

Bên trong hú hét một trận.

Tú Tú cúi người, đem mắt nhìn theo kẽ hở của màn xe ngựa mà quan sát bên ngoài.

Bên ngoài có 5 nam nhân cao lớn tay cầm đao. Nàng đoám mười mươi là thổ phỉ rồi. Tú Tú không nhìn thấy mặt bọn họ nhưng thấy được y phục của 1 trong năm nam nhân ấy đặc biệt có vẻ tươm tất và đắt tiền hơn.

- Núi này là do ta mở...

- Mở cái đầu heo ngươi! - Thuyền Hồng bực bội nói

Cứ nghĩ là nói nhỏ nhưng bên ngoài đã nghe thấy hết.

- Con mẹ nó! Xử đi! Còn kêu ta nói văn vẻ cái gì!

Vừa dứt lời Tú Tú nghe thấy tiếng xông lên. Nàng đưa tay sờ thanh đoản đao chỗ thắt lưng. Nhưng vừa hướng phía ngoài định lao ra lại bị Kha Thụy ngăn lại.

- Các người cần tiền đúng không? Bọn ta có tiền. Xin đại gia tha mạng nhỏ của bọn ta!

- Cô nương nghe giọng là biết mỹ nhân rồi! Nếu như chịu theo ta về Hắc Liêu Trại làm áp trại phu nhân, gia đây sẽ suy nghĩ lại!

Tú Tú thấy bàn tay đặt trên eo mình rung lên mấy cái.

- Kha Thụy ngươi điên rồi! Tiền ngươi ăn tươi nuốt sống của bọn ta vốn để gởi về cho đệ đệ ngươi! Bọn chúng...

- Im đi! Ngươi không muốn giữ mạng à?

- Nhưng...

- Sao hả? Nương tử của ta?

Tú Tú cảm thấy bên trong xe đã rung đến sắp sập rồi. Nàng vỗ vỗ nhẹ lên vai mọi người. Dùng khẩu hình miệng để nói:

- Muội biết chút võ, 1 mình xử được nhưng các tỷ phải xuống núi trước. Thụy tỷ đánh xe nhé. Tuyệt đối không quay đầu lại!

Cả bốn người đồng loạt nắm tay Tú Tú lắc đầu dữ dội.

- Muội có khả năng! Các tỷ đừng lo. Trước khi mặt trời lặn, muội sẽ về Ỷ Hương Lâu!

Nói xong không đợi bốn người phản ứng. Tú Tú vụt một đường phóng ra khỏi cỗ xe.

Năm tên thổ phỉ bị bất ngờ. Tuy nhiên tiểu cô nương vừa phóng ra đó lại bất động không làm gì cả.

Kha Thụy vừa bị chấn kinh xong chợt nhớ tới lời dặn của Tú Tú. Liền thò ra nắm lấy dây cương đánh xe chạy đi.

Kha Thụy vốn không muốn rời đi để lại Tú Tú như vậy. Nhưng ngay từ lần đầu gặp Tú Tú thì Kha Thụy đã cảm nhận được sự không tầm thường nơi con người muội ấy. Kha Thụy rất có niềm tin với lời nói của Tú Tú khi nãy.

Hơn nữa còn bọn Thuyền Hồng... Quả thật nếu Tú Tú là cao thủ thì bọn họ ở lại chỉ tổ vướng tay vướng chân muội ấy.

Kha Thụy quất mạnh roi, nắm chặt dây cương. Hai con ngựa hí lên một tiếng thật to rồi phóng đi về phía con đường mòn cũ.

- Mẹ nó! Đuổi theo! Nhất định có đồ quý!

- Thiên hạ rộng lớn! Nam nhân sức dài vai rộng sao lại đi hành nghề trộm cướp? - Tú Tú tung người một cái, thi triển khinh công phóng tới chặn trước mặt năm tên đó.

- Nha đầu thối! Muốn chết sao?

- Diêm vương đại nhân đã từ chối ta một lần rồi!

- Đồ điên!

- Ngươi xử nó đi. Bọn ta đuổi theo! - một nam nhân hét lên rồi dùng tay đặt lên miệng huýt một cái, từ xa thấy có mấy con ngựa chạy đến.

Không để tốn thêm thời gian. Tú Tú vụt tới đâm đoản đau thẳng vài bắp chân kẻ trước mặt, sau đó chặt mạnh gáy cổ khiến hắn ngã xuống.

Bốn tên còn lại thấy vậy không ổn liền leo lên lưng ngựa vây tròn nhốt Tú Tú ở giữa.

02.06.2018

Phomg Điệp Y

Y Y: Hứa 2 ngày nhưng lố sang ngày 3 mất rồi

Chap này nồng mùi bách quá đúng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play