"Ừ."Lục Hàn thâm trầm nhìn về phía cô rồi lại cúi đầu xem tài liệu.
Anh biết cô đang rất buồn nhưng chẳng hiểu sao lại chẳng muốn khuyên cô tìm Thiên Vũ nói rõ.Thật ra anh đã nhìn ra tình cảm của hai người họ dành cho nhau những khúc mắc anh quá lớn.Hơn nữa chính bản thân anh cũng ích kỉ muốn cho bản thân thời gian bên cạnh cô lâu hơn.
Lục Hàn lật từng trang tài liệu nhưng vẫn không thể bình tâm lại được.Bây giờ anh quả thực lại rất vui mừng nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt của Kỳ Tuyết thì vui mừng đó lại cảm thấy tội lỗi.
"Lục Hàn! Anh yêu em không?"Cô bỗng hỏi anh phá vỡ sự im lặng.
Anh hơi sững ra nhìn cô. Anh nghĩ cô có thể nói nhiều thứ nhưng vạn nhất[1] không ngờ cô lại hỏi như vậy.
Nhưng cũng không phải một chàng trai mới lớn bị người bình thích phát hiện tình cảm nên anh rất nhanh lấy lại bình tĩnh.Vì anh biết cô gái ngốc này vẫn chưa phát hiện ra tình cảm của anh mà là vu vơ hỏi.
"Em nghĩ mắt của anh kém vậy."Anh vô cùng thẳng thắn đáp lại cô.
Đây không biết là lần thứ mấy anh lại lừa cô nhưng anh biết chỉ cần cô biết sự thật thì anh mãi mãi sẽ không còn là Lục Hàn ở bên cạnh cô nữa.Vậy lên anh vẫn chọn cách giấu tình cảm của mình nhưng ít nhất được ở cạnh cô.
Thiên Dực trăm tính ngàn tính cuối cùng khi nói ra chuyện bản thân cậu thích Kỳ Tuyết cũng bị cô khéo léo xa lánh. Kỳ Tuyết không phải chưa từng nhận ra tình cảm của cậu mà là cô tự lừa mình nghĩ đó là tình bạn chí cốt của họ.
Kỳ Tuyết không nhìn trần nhà nữa mà nhìn sang Lục Hàn, đôi mắt cô trầm ngâm rồi trịnh trọng nói."Thật ra em nghĩ anh mắt không kém mà là bị hỏng. Một cô gái tốt như em mà không rung động quả là phí một đời người."
Quả nhiên Lục Hàn phì cười vì câu nói của cô."Đại tiểu thư, em nên soi lại gương đã. Em mới ra viện mà mắc bệnh hoang tưởng làm anh càng lo lắng quá."
Anh không hiểu bản thân giấu quá kĩ tình cảm hay cô quá ngốc trong tình cảm đây.
Kỳ Tuyết không đáp lại ngay mà trầm tư không lên tiếng như thể không nghe thấy lời Lục Hàn nói.
"Nếu anh ấy cũng như anh thì tốt."Cô buột miệng nói ra.
Khi nãy câu cười đùa của cô với Lục Hàn không hiểu sao lại làm cô nhớ tới thời thanh xuân ở trường đại học A với Thiên Vũ.Khi ấy anh ấy cùng Kiều Ngân Anh công khai quen nhau.Kiều Ngân Anh lại vì ham mê công việc mà đi làm cùng đi học.Không như cô, Thiên Dực và Thiên Vũ được gia đình che chở.
Nhưng Thiên Dực lại có sở thích đi làm sớm lấy kinh nghiệm không như Thiên Vũ lại cố gắng có danh tiếng với những thành tích nổi bật, những bằng cấp của anh để làm bước đệm cho công việc.
Dần dần thời gian không có Kiều Ngân Anh và Thiên Dực thì cô và Thiên Vũ sẽ cùng học bài ở thư viện như hai người bạn.Đôi lúc thấy thư viện xuất hiện cặp nam nữ yêu nhau thể hiện tình cảm bằng mấy câu ngọt ngào cô liền quay sang trêu chọc Thiên Vũ.
"Sư huynh, huynh có yêu sư muội này không?"Kỳ Tuyết cười hồn nhiên đồng thời nháy mắt với anh.
Ban đầu Thiên Vũ chưa quen sẽ dọa cô ghi âm quay phim lại cho Kiều Ngân Anh xem.Nhưng tới lần cho cô ấy xem thì Kiều Ngân Anh liền cười phá lên tới chảy nước mắt.Sau đó cô kể chuyện này với Thiên Dực thì cậu liền ôm bụng cười cả ngày.Cuối cùng Thiên Vũ không còn cách nào liền với sự trêu chọc của cô mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Hôm nào khi Thiên Vũ buồn sẽ liếc cô một cái làm cô câm nín rồi tiếp tục đọc sách.Hôm này anh vui sẽ nhìn cô mấy giây rồi khóe môi nhếch lên."Mắt sư huynh không kém vậy."
Khi đó cô vẫn chưa nhận ra mình thích anh chỉ là chắc rung động trước nam thần vớ vẩn sẽ qua không ngờ mưa dầm thấm lâu.Càng ở cạnh yêu đương mới càng sâu đậm.
Có lẽ nếu Kiều Ngân Anh không tự ý bỏ đi trước lễ đính hôn của họ thì cô cũng sẽ tự bỏ được.Cũng sẽ không đồng ý làm vị hôn thê thay thế rồi cùng anh tiến vào lễ đường.Cũng không để anh lấy bản thân cô ra làm khiên chắn cho anh có cơ hội tìm Kiều Ngân Anh dễ dàng hơn.
Vì kết thông gia với Kỳ Gia thì Thiên Long đồng nghĩa sẽ lớn mạnh hơn...
"Nếu không buông được thì đừng cố.Tới tìm thằng nhóc đó."
Lục Hàn cũng chẳng hiểu sao bản thân có thể nói ra những lời này.Nhưng khi nhìn ánh mắt lơ đãng, vô hồn của cô thì tim anh rất đau.Anh tuy muốn ở cạnh cô nhưng lại càng mong cô hạnh phúc hơn.
Kỳ Tuyết mím môi suy nghĩ một hồi rồi mỉm cười lắc đầu."Buông bỏ quá khứ tiến về tương lai."
Anh hiểu sự cố chấp của cô chỉ có điều cô có thật sự buông được không. Ban nãy anh có thể nhìn ra cô đang nhớ tới thằng nhóc Thiên Vũ đó.
"Mấy ngày tới anh một đối tác cần sang bên Hàn Quốc. Em muốn đi cùng không?"
"Muốn!" Kỳ Tuyết trả lời vô cùng dứt khoát bởi vì hiện tại cô muốn bỏ trốn.
Cô sợ nếu còn ở lại thành phố A sẽ chạm mặt anh, sẽ vì vậy mà không buông bỏ được đoạn tình này.Rồi bản thân sẽ lại quay lại đi lại vết xe đổ đó.
Tiểu Lãnh và công ty còn cha mẹ cô và anh hai nên việc cô đi Hàn Quốc với Lục Hàn cũng không còn gì lo lắng.
"Vậy anh kêu thư kí sắp xếp.Ngày kia chúng ta đi."
Anh bước tới chỗ cô cầm cốc thuốc bắc cô đã uống hết mang đi rửa.Căn bản anh không phải làm nhưng anh tin hiện tại cô cần không gian suy nghĩ một mình.
Chuyện đối tác bên Hàn Quốc cũng là anh cố ý lừa cô.Anh chỉ muốn cùng cô đi đâu đó giúp cho cô khuây khỏa. Cũng là nhân dịp đó giúp cô tìm ra quyết định tốt nhất cho bản thân.
Vì Kỳ Tuyết là nút thắt trong lòng anh nếu cô đau thì anh lại càng đau hơn.Vậy cô chỉ cần vui vẻ với quyết định của bản thân còn mọi chuyện anh có thể thay cô gánh hết.
_____Lời tác giả_____
Một hôm trăng thanh gió mát, một bạn Fan ib hỏi: "Au, tại sao một số chương chị hay nhắc tới lão già làm chị lười ra chương mới sao dạo gần đây chị đột nhiên chăm mà sao chị không nhắc nữa?"
A Diệp:" Chị không phải không muốn nhắc nữa mà người đó nói với cái não tàn này của chị viết nhiều sẽ suy diễn ra đời sống nên đành chấp nhận chỉ được viết hết 3 bộ chị đang dang dở nên chị mới chăm.Còn về không nhắc nữa là vô vàn lý do."
Bạn Fan:"Tại sao chị lại gọi y là lão già? Hơn nữa em thấy có một bộ cũng xuất hiện cái tên đó."
A Diệp:" À, bộ đó chị viết tặng y.Còn về cái tên đó có thể là do quen miệng với cả người đó quả thực như một ông cụ."
Bạn Fan:"Vậy bao giờ Ngừng Yêu kết thúc vậy chị? Cả lịch đăng nữa?"
A Diệp như muốn hét lên vì gặp câu hỏi này quá nhiều:"Tầm 200 chương đổi xuống nha bạn.Còn lịch đăng là thứ 4 - thứ 6 - chủ nhật.Đặc biết chị là con người thất thường nên không có giờ đăng đâu:V"
[1] Vạn nhất: tỷ lệ nhỏ, khó mà xảy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT