"Mommy,mẹ bị chó vồ có sao không ạ?"Tiểu Lãnh giả ngây thơ,mắt chớp chớp nhìn cô,tay nhỏ bé kéo cô tới gần tỏ vẻ lo lắng hỏi.

"Khụ,..."Cô,Thiên Dực,Lục Hàn không hẹn mà cùng ho.Không chỉ có bọn cô mà toàn bộ người trong hội trường đều ngạc nhiên,chẳng qua họ không dám làm mất lòng Thiên Vũ nên ai cũng im lặng mà theo dõi diễn biến mọi chuyện thôi.

.Riêng Thiên Dực còn khoa trương hơn,anh sặc tới,sặc nui trợn tròn mắt xem phản ứng của Thiên Vũ.Tuy cậu thích Kỳ Tuyết,cả lúc biết anh hai có Tiểu tam cũng không một lần nào dám chửi anh hai một câu mà bây giờ Tiểu Lãnh bảo bối của cậu dám so sánh anh hai cậu với chó.Là chó đó...

Lục Hàn thì khác,anh chỉ trầm lặng đánh giá Tiểu Lãnh.Nhưng trong ánh mắt có phần đang nhịn cười.

Còn cô,nhân vật bị câu hỏi làm cho choáng váng không biết trả lời ra sao.Tiểu Lãnh nhà cô sao hôm nay lại chơi thâm vậy trời.

"Nhóc con, cháu đang ví ai vậy?"Gi ọng nói lãnh đạm quen thuộc ở sau lưng cô vang nên.Ngay sau đó là tiếng bước chân đang lớn dần về phía cô.

Cô như phản ưng nhanh mà biến thành gà mái bảo vệ con mình mà chặn trước mặt anh:"Thiên Vũ,tôi cho anh biết,anh đừng có cậy lớn mà bắt nạt con tôi."Tuy cô mạnh miệng vậy nhưng trong lòng vẫn có phần sợ hãi khí lạnh toát ra từ người đàn ông trước mặt.

"Em quản được tôi sao?"Anh chỉ nhẹ nhàng cũng đã đẩy cô sang một bên,rồi sải bước tới trước mặt Tiểu Lãnh.

Anh nhìn ánh mắt của đứa trẻ trước mặt nhìn,nhìn gương mặt nó.Đầu tiên là ánh mắt của nó vô cùng sắc bén,lạnh nhạt,kiên định không giống những đứa trẻ bình thường.Thứ hai đứa trẻ này không giống Lục Hàn mà vô cùng giống anh.Điều này càng khiến anh nghi ngờ hơn.

"Nhóc con,cháu vừa ví ai vậy?"Anh nhìn thẳng vào mắt Tiểu Lãnh.

Tiểu Lãnh không hề sợ sệt người đàn ông trước mặt, mà lại dùng ánh mắt khinh bỉ truyền kì của cậu nhìn Thiên Vũ:"Mẹ cháu dạy chỉ được nói chuyện với người cùng loài.Nói chuyện với thứ khác loài sẽ bị người ta coi là thần kinh."

Cô nhìn Tiểu Lãnh chỉ biết ngậm ngùi nuốt đắng cay,tại sao vừa nãy cô còn có ý định bảo vệ nó chứ.Để bây giờ nó quay ra hại cô.

Cô ngước mặt qua nhìn Lục Hàn,Thiên Dực cầu cứu.Thiên Dực mải xem phản ứng anh hai mình nên không chú ý đến cô.Lục Hàn thì khoanh tay nhìn mọi chuyện như thể mình không liên quan vậy.

"Thật sao?"Anh kéo dài ngữ điều,quay đầu lại nhìn cô.

Cô bắt gặp ánh mắt của anh,nội tâm tổn thương nặng nề.Tiểu Lãnh,kiếp này ta hối hận nhất là sinh ra con.Ánh mắt cô như có điện mà lườm về phía Tiểu Lãnh.

"Ân,phải nha.Mẹ con dạy không thể sai được."Tiểu Lãnh mặc kệ ánh mắt của mẹ mình.Cậu nhìn thẳng vào ánh mắt của người đàn ông trước mặt mà nói.

Thiên Vũ nhìn Tiểu Lãnh,đứa bé này thật cản đảm.Từ trước tời giờ rất ít người dám can đảm mà đối diện trực tiếp với anh mắt anh mà nói chuyện vậy.Lòng anh càng chắc chắn hơn là nó chính là trai anh.

"Ta là cha con."

Câu nói nhẹ nhàng của anh lại như sét nổ bên tai cô.Thiên Vũ,anh có thể bớt bá đạo như vậy được không?Không cần kiểm chứng cũng tự nhận con được là sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play