Cô ngồi trên ghế, gương mặt tỏ vẻ thản nhiên nhìn cô ta đang đứng trước mặt mình.

"Cô cũng nhanh tay ghê.Vì xảy ra chuyện liền tìm ba tôi ngay."

"Thì sao, cô tìm tôi cũng chỉ việc này thôi sao, nực cười."

Chẳng hề run sợ trước cô, cô ta vẫn như vậy gương mặt vô cùng bình thản nhìn cô.

Kỳ Tuyết, cô nghĩ mình là ai.Ba cô thì sao, ông ta cũng là ba cô thì sao phải sợ.Mà nói tới sự thương yêu thì có ai nghĩ cô dám đối đầu với Kỳ Tuyết, vở kịch này cô chắc chắn sẽ thắng rồi.

"Thua vốn nhiều như vậy mà với cô có vẻ không ra gì nhỉ."

Gương mặt cô thoáng chút mệt mỏi, tức giận.Kiều Ngân Anh càng ngày càng kiêu căng, cô ta luôn ỷ mình có người chống đỡ mà thích làm gì thì làm.Trước mặt mọi người thì im lặng, ít nói tỏ vẻ hiền dịu để ai cũng nghĩ cô là người động tới cô ta.

"Tổng công ty đã bảo bỏ qua cô còn muốn gì?"

"Muốn đổi việc cô."

Kiều Ngân Anh gương mặt tái lại, cô ta không ngờ Kỳ Tuyết dám làm vậy.Người con gái lúc trước luôn nhẹ nhàng, yếu mềm đâu mất rồi.

"Cô không có quyền.Tổng công ty đã bỏ qua rồi."

"Vậy cô là chủ sao? Cô là cha mẹ của cái công ty này sao mà thua lỗ không phải chịu phạt."

Cô cười khinh bỉ, đứng dậy gương mặt nhìn thẳng cô ta.Trò chơi là mới bắt đầu, cô đã muốn chơi thì chẳng còn gì để phải mất cả.

"Cô đi hỏi cha mà xem, đừng có cậy quyền nữa, Kỳ Tổng."

"Tự đi mà hỏi.Tiếng cha của cô ở trong Kỳ Gia không đáng một xu."

Cô cố tỏ vẻ khinh thường, giọng điệu chọc tức nhìn cô ta.Muốn kéo cả cha ra để bảo vệ sao, cô cũng muốn xem ông ta cuối cùng sẽ chọn đứa con gái nào đây.

"Cô,..."

"Không cần nói nhiều.Trước khi cha tôi về cô vẫn nên tạm thời nghỉ việc đi.Không còn việc gì nữa mời cô ra ngoài."

"Kỳ Tuyết, cô hãy nhớ nhớ những gì hôm nay mình làm."

"Hảo, tôi sẽ cố gắng mà nhớ hết tất cả, từng việc từng việc một."

Cô cười tới lạnh người.Tay cầm chiếc bút không ngừng gõ xuống bàn.Thật ra cô vẫn sợ, sợ chính người cha của mình cũng chẳng cần cô mà chọn cô ta nhưng cô vẫn cố mạnh miệng vì cô không muốn thua.

Cô từng coi cô ta là chị em của mình, nói tất cả cho cô ta xong cuối cùng cô ta lại là người mà vị hôn phu của cô yêu nhất, là con gái riêng của ba cô với bà giúp việc, là người gần hại chết con cô.Thật trớ trêu mà.

"Cô đợi đó."

Cô ta dứt lời liền xoay người bình bịch đi ra ngoài.Kỳ Tuyết đừng trách cô độc ác, không phải cô không muốn sống bình thường mà chính cuộc sống này đưa đẩy.Cô quá hoàn hảo còn cô ta thì không, người cha kia cũng chỉ vì thấy cô ta khổ cực nên mới bồi thường chứ không hề yêu thương cô ta như cô.Cô ta biết nhưng đó là quân bài duy nhất của mình.

Hai người con gái, hai suy nghĩ cứ dần dần mà cách xa.Chỉ còn lại là bóng tối sự thù hận, sự mù quáng của lòng người.

Trong văn phòng nhìn bóng lưng cô ta rời đi, cô không nhịn được mà cười to.Kiều Ngân Anh, cuối cùng cũng tới hôm nay.Nhưng không hiểu sao lòng cô vẫn nhói đau, những ký ức tốt đẹp của cô với cô ta cứ trở về.

"Chúng ta cách xa quá rồi, Ngân Anh."

Cô nhắm mắt lại nhớ về ngày xưa những lúc hai người dắt tay nhau trên đường đi học cùng đi bộ miệng cười tươi, sự hồn nhiên không chút toan tính của tuổi học trò.

"Tuyết, bà có nhanh lên không.Đúng là tiểu thư lề mà lề mề."

Cô đi phía sau gương mặt mệt mỏi, đầu lấm tấm mồ hôi chảy ra, tay cầm một chiếc khăn mà chấm mồ hôi chảy ra.Tử nhỏ cô đã không có hứng với mấy môn thể thao lên thành tích rất kém đều thuộc loại gần trượt môn thể.Nhìn người con gái đi trước mình thở dài, rõ là bảo có người chở đi mà bà ấy cứ bắt cô đi bộ cùng.

"Biết rồi, ai khỏe như bà đâu, Ngân Anh.Tôi là do lười chứ không phải con nhà tiểu thư.Bà xem tôi biết nấu ăn bà có biết làm món gì ngoài luộc rau."

Kiều Ngân Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt tỏ giận dữ.

"Bà thôi ngay đi.Là do tôi không có năng khiếu thôi đi."

Nhìn cô đang mệt mỏi mà lết trên đường cô ta đành đi lùi lại chỗ cô làm chỗ dựa để cho đi.

"Khổ quá, mau đi thôi muốn mất thôi."

"Hứ, là do ai muốn đi bộ."

"Ai bảo bà lười làm gì.Tôi là muốn giúp đó."

Hai đứa bọn cô cứ cãi nhau mãi vậy rồi cuối cùng cũng tới được trường.Bỗng lúc này trong suy nghĩ cô xuất hiện hình ảnh cô gương mặt sợ hại, từ phía chân chảy ra máu nhìn mấy tên áo đen kia miệng lắp bắp.

"Các anh....tại sao lại...làm vậy?... Tôi có thù... gì với các anh."

Một tên trong đám áo đen nhìn cô cười đểu.Miệng nói gì đó nhưng lúc đó cô sắp ngất nên không nhớ rõ lắm.Chỉ thấy khẩu hình miệng là chữ "Ngân Anh" thì cô liền hiểu ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play