Mấy ngày nay, Lam Tiểu Xuyên đã suy nghĩ rất nhiều, cậu cảm thấy lỗi là do cậu ngay từ đầu đã không giải thích rõ ràng với Lữ Bắc, mới khiến đối phương hiểu lầm như vậy..... Vừa định mở máy tính để thẳng thắn nói hết với Lữ Bắc, thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên, ngó mắt nhìn xem thì thấy là một số lạ.
“Alo?”
“Tiểu Xuyên, là anh đây.”
Lam Tiểu Xuyên bị dọa xém chút nữa là đã vứt điện thoại đi rồi, giọng nói trong điện thoại kia chính là Lữ Bắc nha!
Tuy rằng hai người quen biết đã lâu, cậu cũng đã từng trên mạng khai tên thật cho đối phương biết, nhưng lần đó lại bị hiểu lầm là Lam Sơn ca ca đang bán manh mua vui a?! Hơn nữa cậu cũng chưa từng trực tiếp cho đối phương biết tên thật của mình, hai người bọn họ vẫn luôn liên lạc qua QQ của anh trai thôi a, đâu có trao đổi số điện thoại, vậy sao..... Anh ấy biết được số điện thoại của mình a?!
Lữ Bắc thấy đối phương không trả lời, đành phải tiếp tục nói: “Em còn nhớ câu chuyện đêm đó anh đã kể cho em nghe không? Lúc ấy anh vẫn chưa nói xong, đó chỉ mới là nội dung thôi, về sau còn muốn trực tiếp viết rồi gửi cho em xem, thế nhưng em lại không lên QQ nữa......” Dừng một chút, Lữ Bắc nói tiếp: “Tiểu trong suốt rất nhanh đã phát hiện người gửi tin nhắn cho mình không phải là đại thần, mà là em trai của đại thần. Từ lần gặp đầu, tiểu trong suốt đã luôn chú ý tới cậu nhóc nho nhỏ đáng yêu ngồi cạnh đại thần, chỉ là tiểu trong suốt không nói ra. Thời gian qua dần, tiểu trong suốt đã phát hiện người cùng mình trò chuyện trên mạng chính là em trai nhỏ của đại thần. Cùng lúc sáng tỏ được cảm giác của mình đối với đại thần không phải là loại yêu thích kia, mà chỉ là sùng bái cùng thần tượng, nhưng đối với cậu nhóc nho nhỏ kia, tiểu trong suốt sẽ vui vẻ nếu cậu nhóc đó vui vẻ, sẽ cảm thấy khổ sở nếu thấy cậu nhóc đó u buồn, bất giác tất cả cảm xúc đều chỉ hướng về cậu nhóc ấy.... Thế nhưng, không biết vì sao, cậu nhóc đó gần đây không còn để ý đến tiểu trong suốt nữa, tiểu trong suốt rất gấp rất lo lắng, vì vậy muốn chạy tới tìm cậu nhóc kia.... Tiểu Xuyên à, mở cửa nhanh đi.”
Lam Tiểu Xuyên mở cửa, phát hiện người đứng trước cửa phòng mình chính là Lữ Bắc, nhớ tới những lời nói kia, trong lòng vừa mừng vừa sợ.......
“Em cuối cùng đã xuất hiện.” Lữ Bắc cúp điện thoại, khẽ cười nói.
“Lữ Bắc......” Lam Tiểu Xuyên cảm thấy mặt mình bây giờ khẳng định rất khó coi, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
“Nào, mau nói cho anh biết cái kết của câu chuyện này đi.”
“...... Em...... Em thích anh!”
“Đứa ngốc, anh cũng vậy.” Lữ Bắc vừa nói vừa bước lên phía trước đem Lam Tiểu Xuyên ôm vào lòng, cảm kích nhìn về hướng phòng khách, lại thấy Lam Phong nhìn hai người bọn họ cười cười.......
Toàn văn hoàn.
Lời của tác giả: Khụ khụ... Thế là, thanh thủy đến nỗi ngay cả cái KISS cũng không có ngao ngao ~~~ Ôm gối chạy trốn a ~~~
Hoàn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT