Có một tên khốn.....

Hạ Dương không khỏi ngẩn người khi nhìn dòng chữ trên tiêu đề nhật ký... Quen biết lâu như thế, người kia chắc chắn không biết mình ở trong lòng thầm gọi hắn như vậy. Tuy rằng tên kia ngoại trừ việc không biết chuyện mình thích hắn, thì thực sự cũng chưa làm ra chuyện gì vô lại cả.

Giật mình nhớ lại tình cảnh năm đó hai người lần đầu tiên gặp nhau ở C Đại.....

Đó là ngày đầu tiên đến báo danh của tân sinh viên, tuy rằng nắng không lớn lắm, nhưng thời tiết vẫn oi bức không chịu nổi. Hạ Dương một mình đứng xếp hàng chờ nộp phí bảo hiểm, có chút chán nản nhìn lên mấy chục cái đầu người đằng trước, trong lòng không khỏi có chút tức tối cái đội ngũ này chẳng chịu nhúc nhích tí nào cả.

Hạ Dương giơ tay lau đi mồ hôi trên trán, vô thức đưa mắt dừng lại ngay bóng lưng của nam sinh đứng trước mình, thấy đối phương đã bị mồ hôi thấm ướt hơn nửa cái áo sơ mi trắng, bệnh cưỡng bức của cậu đột nhiên lại phát tác, đặc biệt hi vọng cái áo sơ mi chỉnh tề kia toàn bộ đều bị mồ hôi ướt nhẹp là tốt nhất.

Một lát sau, người phía trước có lẽ đã nóng đến không chịu nổi đành vén mép áo cao lên một chút.

...... Đệt! Eo trắng thật!

Hạ Dương đang ngây người vì được nhìn eo miễn phí, nhưng không ngờ chủ nhân của nó đột nhiên xoay người lại.....

Trong phút chốc bốn mắt chạm nhau, Hạ Dương đột nhiên cảm thấy trái tim mình như bị điện giật cứ nhảy thót lên xuống.

Khuôn mặt người kia không phải quá tuấn tú, nhưng rất dễ nhìn. Ánh mắt của hắn chỉ dừng trên người cậu một chút rồi ngay lập tức dời đi ngay, cau mày nhìn xung quanh dường như đang tìm kiếm ai đó.

.........

Sau khi Hạ Dương làm xong thủ tục nhập học, tìm được đến phòng ngủ thì trời đã chạng vạng tối. Cậu mở cửa phòng ngủ ra, phát hiện bên trong đã có một người đang trải giường chiếu.

Người kia nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn người mới tới, cười cười hỏi thăm cậu một chút: “Xin chào, tôi là Viên Huy, còn cậu?”

Hạ Dương trừng lớn hai mắt nhìn người kia, trong đầu ong ong lẩn quẩn một suy nghĩ: Lẽ nào đây chính là duyên phận trong truyền thuyết sao?!

Rất lâu sau đó, khi Hạ Dương đã trở thành anh em tốt của Viên Huy, rồi một ngày nọ Viên Huy hỏi cậu: “Tại sao lần đầu tiên gặp mặt, cậu lại có cái vẻ mặt như muốn ăn thịt tôi đến nơi vậy?”

Hạ Dương trừng Viên Huy một cái, tức giận nói: “Nhìn lại mình đi, da thì thô, người thì toàn thấy xương với xẩu, ai mà thèm ăn cậu hả!” Dừng một chút, rồi lại nghiêng đầu tiếp tục nói: “Thực ra lúc báo danh tôi đã chú ý đến cậu, hơn nữa lúc đấy tôi còn đứng sau lưng cậu đó.”

Viên Huy nghe xong, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Thật hả? Làm sao mà tôi lại không nhìn thấy cậu được?! Cậu đẹp trai thế này, không thể nào mà tôi không chú ý đến cậu được....”

Nghĩ đến đây, Hạ Dương nhẹ nhàng gõ xuống bàn phím vài chữ:

“Có một tên khốn, lần đầu tiên gặp hắn, hắn đã đi vào lòng tôi, nhưng tôi lại không thể đi vào đôi mắt hắn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play