Bạch Vũ Phi ôm Hoắc Đình đã xụi lơ vào lòng, nằm trên giường thở hổn hển, qua một lúc mới từ trong dư vị hưng phấn mà tỉnh lại. Nhưng Bạch Vũ Phi lại lập tức đứng dậy, cũng không quên giúp Hoắc Đình dọn dẹp lại, nếu không cậu sẽ cảm thấy khó chịu. Hoắc Đình đã mệt đến nỗi không còn hơi sức gì nữa, nên để mặc cho Bạch Vũ Phi ôm người mang thai là mình đặt vào cái thùng tắm ở phía sau tấm bình phong. Bạch Vũ Phi cũng không dám đi vô chung, chỉ sợ mình không kiềm chế lại được mà muốn cậu, nhưng Bạch Vũ Phi biết cậu đã không còn tinh lực để mà cùng anh đại chiến nữa rồi, chỉ có thể nhịn lại để giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, rồi mình mới tắm rửa sau.
Hoắc Đình mơ mơ màng màng mà tựa vào cạnh của thùng tắm, hưởng thụ sự phục vụ của Bạch Vũ Phi dành cho mình, anh có chút xót xa, nhưng mà cũng không thể không thừa nhận một chuyện, cái người khiến anh trở nên bất nam bất nữ này, thật sự là làm cho anh cảm thấy rất hạnh phúc…
Một tháng cứ yên ả như vậy mà trôi qua, nếu là trước đây vài ngày có lẽ Hoắc Đình thật sự là thấy vô cùng khó chịu, nhưng mà bây giờ anh lại sắp đến ngày sinh cho nên thân thể có chút suy yếu. Mấy ngày này ngoại trừ việc bị Bạch Vũ Phi kiên quyết kéo đi ra ngoài tản bộ, thì đa số những thời gian khác đều là nằm lì ở trên giường, mà tu dưỡng thân thể để tích góp một chút sức lực. Gần đây Bạch Vũ Phi cũng không đi khám bệnh nữa, cứ một mực ở bên cạnh mà chăm sóc anh. Măc dù ở ngoài miệng cứ nói là Bạch Vũ Phi thật là phiền, nhưng thật ra ở trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Rốt cục cuộc sống gia đình yên ổn này vẫn bị đánh vỡ. Buổi sáng, lúc Bạch Vũ Phi đang ngồi ở bên giường giúp Hoắc Đình gọt hoa quả, đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa vô cùng gấp gáp, “ Công tử! Công tử! Không xong rồi, mau ra đây a!” giọng nói của tiểu Đậu truyền vào.
“ Chuyện gì? Làm gì mà vội vàng…”
“ Loảng xoảng!!” Bạch Vũ Phi còn chưa nói xong, cánh cửa đã bị đá mạnh ra. Tiểu Đậu làm thế nào cũng không ngăn được cái người đang xông vào lúc này.
“ Bạch Vũ Phi! Mau đi cứu Tố nhi! Nhanh a!!” Người tới như bị điên vậy, ôm một người với cái bụng to tròn, vẻ mặt vô cùng đau đớn hướng về phía Bạch Vũ Phi mà rống to.
“ Tiêu Viễn Trần! Ngươi là một vương gia mà sao càng ngày lại càng không hiểu phép tắc vậy!” Bạch Vũ Phi có chút tức giận, chuyện vừa rồi là chuyện nhỏ nhưng sợ là sẽ làm ảnh hưởng tới lão bà của mình, đương nhiên anh có chút tức giận!
“ Mau cứu Tố nhi! Nếu không ta sẽ không buông tha cho ngươi! “Tiêu Viễn Trần hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng.
“ Tiêu Viễn Trần! Người cũng không phải do ta ăn.” Bạch Vu Phi nhìn chằm chằm Tiêu Viễn Trần, anh Bạch Vũ Phi từ lúc nào thì lại sợ cái đám quyền quý này chứ.
“ Tiểu Bạch!” Hoắc Đình ở bên cạnh nhìn thấy, phát hiện thấy người đang được Tiêu Viễn Trần ôm trong ngực ngày càng bất thường, “ Các người đừng có ầm ĩ nữa, người trong ngực Vương gia có chút bất thường!’
Nghe thấy Hoắc Đình nhắc nhở, lúc này hai người mới chú ý tới sự đau đớn không bình thường của Tố nhi, cả người của hắn bây giờ đều là vết thương, run rẩy mà co lại ở trong ngực của Tiêu Viễn Trần, tay ôm bụng thật chặc, máu ở hạ thể cùng với máu ở vết thương chảy xuống làm ướt hết cả ống tay áo cùng với trường bào của Tiêu Viễn Trần. Bạch Vũ Phi giật mình, “ Mau ôm hắn qua đây!” Vừa nói vừa kéo Tiêu Viễn Trần hướng về phía gian phòng ở cách vách mà đi tới.
Tiêu Viễn Trần một chút cũng không dám chậm trễ, lập tức đi qua theo, vào phòng, đem Tố nhi nhẹ nhàng đặt lên giường, cũng không dám động đến hắn nữa.
Lúc này Tố nhi đã đau đến mức rên rỉ lên thành tiếng “ Ngô…Ừ…Ừ..”
Tiêu Viễn Trần vừa đau lòng lại vừa sốt ruột, nhưng lại chỉ có thể bất lực, “ Bạch Vũ Phi, ngươi, ngươi mau xem Tố nhi như thế nào rồi, mau a!”
Lúc này Bạch Vũ Phi nhanh nhẹn đã chuẩn bị xong các đồ vật để chuẩn bệnh, “ xảy ra chuyện gì? Tại sao lại thành cái bộ dạng như thế này?” Bạch Vũ Phi cũng sốt ruột, lúc đầu, là do Tiêu Viễn Trần cùng với Tố nhi đến cầu xin anh muốn xin loại thuốc có thể khiến cho nam nhân có thai, nếu không phải là thấy Tố nhi yêu cái tên Vương gia bá đạo kia đến chết đi sống lại, hai người lại thành tâm như vậy, thì còn lâu anh mới đem cái loại thuốc này truyền cho người ngoài. Tố nhi là sư đệ của anh, tự nhiên cũng biết cái vị sư huynh của mình tính tình lạnh lùng như thế nào, nhưng lại rất thương hắn, cho nên mới đem theo người yêu tới mà cầu xin anh, để giữ lại kết tinh tình yêu của họ.
Vào lúc này đối với Tố nhi mà nói, đứng lên chính là việc thống khổ nhất, phần bụng không ngừng trụy xuống giống như là kéo cả nội tạng của hắn ra vậy, thật sự là làm cho hắn không khó chịu thì không được mà, hai chân cũng bởi vì quá đau mà cố gắng chống đỡ thân thể, chỉ có thể nghiêng người dựa vào trên người Tiêu Viễn Trần, nhờ vào sự giúp đỡ của Tiên Viễn Trần mà bước đi từng chút từng chút một. “ Ân..ừ..tê…” Tố nhỉ bởi vì đau đớn, mà cứ rên rỉ mãi không dứt.
Tiêu Viễn Trần nhìn thấy Tố nhi khó chịu như vậy quả thật là đau lòng muốn chết, nhưng bây giờ chỉ có thể nghe theo Bạch vũ phi mà thôi, chính hắn cũng không có biện phpo gì. “ Tố nhi! Em kiên trì một chút! Kiên trì một chút thì sẽ tốt ngay, sau này chúng ta không bao giờ…sinh nữa,!” Tiêu Viễn Trần không có cách nào, cũng không có cách nào xác định được chuyện gì.
“ Hmmm..Ách..được …được…em có thể…chịu đựng…” Tố nhi cố gắng hết sức mà nặn ra một nụ cười với Tiêu Viễn Trần.
Bạch Vũ Phi không có tâm tình mà nghe hai người nói chuyện, lúc thì đỡ Tố nhi, lúc thì ngồi xổm xuống kiểm tra hạ thể của Tố nhi. Phía dưới hậu nguyệt đã lồi ra, nhưng mà nước ối lại không chịu vỡ ra, Bạch Vũ Phi cũng gấp đến độ đổ mồ hôi.
Qua một lúc, “ Sư huynh…ngô….a tê…vẫn …không dược sao…” Tố nhi có chút không chịu không nổi được nữa.
“ Tố nhi, ngươi kiên trì một chút nữa, chúng ta cùng cố gắng thêm chút nữa” Bạch Vũ Phi cổ vũ hắn, thật ra thì trong lòng cũng không chắc chắn lắm.
“ Ách…ách…ừ ừ….” Một tiếng ngâm vang lên, Tố nhi khom lưng xuống, hai tay ôm lấy bụng.
“ Thế nào, tố nhi? Không chịu nổi sao?” Tiêu Viễn Trần ôm lấy tố nhi, bàn tay to thì xoa lên bụng của hắn.
“ Trần….a…Trần…Trần…Trần….ừ…a…a!______” chớp mắt bụng liền cứng lên, Tố nhi thét lên một tiếng chói tai, một dòng chất lỏng theo miệng hậu nguyệt mà chảy ra.
“ Tố nhi! Tố nhi”
Bạch vũ phi vội vàng kiểm tra, cuối cùng nước ối cũng vỡ rồi, “ Mau đỡ lên giường, nước ối vỡ rồi, có thể sinh rồi!
Hai người đem Tố nhi đỡ lên giường, Tiêu Viên Trần từ đằng sau ôm lấy Tố nhi, Bạch Vũ Phi co hai chân của Tố nhi lên, chuẩn bị đỡ đẻ.
Trước đó việc đau bụng đẻ đã hành hạ Tố nhi cùng thai nhi trong bụng cho nên lúc này một chút sức lực cũng không còn nữa, nhưng Bạch Vũ Phi lại chỉ thị Tố nhi phải không ngừng dùng sức, “ Tố nhi, chút nữa đau bụng đẻ thì ngươi phải dồn hết sức xuống phía dưới, giống như là lúc ngươi đi đại tiện vậy đó, ngươi hiểu không?”
“ Ngô…a …tê…dạ…” tố nhi cắn chặt răng mà gật đầu.
Tiêu Viễn Trần một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể ôm thật chặt Tố nhi, giống như là hắn đang nói là hắn luôn luôn ở bên cạnh ủng hộ vậy.
Tử cung lại một lần nữa co rút, bụng nhanh chóng cứng lại, “ a….ừ ừ …..” Tố nhi cắn chặt răng, thân thể ưỡn về phía trước, hướng xuống dưới mà dùng sức.
“ Đúng rồi, đúng rồi, Tố nhi! Cứ như vậy, tiếp tục dùng sức, hài tử đang ở sản đạo rồi, dùng sức đưa hắn ra ngoài!” Một tay Bạch Vũ Phi xoa nhẹ hậu nguyệt, một tay lại xoa nhẹ bụng của Tố nhi.
“ Ách…hô…hô…ừ…a!” Lại một trận đau bụng nữa tới, Tố nhi kìm nén hơi lại hướng về phía trước mà động thân, đè thật chặt bụng mình lại, hướng về phía dưới mà dùng sức.
“ Tố nhi! Cố gắng chút nữa, đầu của hài tử đang ở cửa ra rồi, ngươi dùng thêm một chút lực nữa! Đầu của hài tử liền đi ra ngoài!”
“ Ừ ừ…a..tê…ứ hừ…a!,…..a!….A!….đau….a!..” Tố nhi mạnh mẽ mà gào lên một tiếng, đầu của hài tử lập tức đi ra ngoài!
“ Ra rồi, đầu của hài tử ra rồi!” Bạch Vũ Phi hưng phấn kêu lên, cũng chính là đang an ủi Tố nhi.
Nghe được là đầu hài tử đã ra ngoài, Tố nhi nghĩ hài tử lập tức có thể ra, trong lòng liền thở phào một hơi, kết quả hơi buông lỏng hơi sức, liền có chút không thể tiếp tục được nữa.
“ Tố nhi! Đừng xả hơi! Lại dùng sức để đưa toàn bộ hài tử ra ngoài!” Bạch Vũ Phi nâng đầu của hài tử, vội vàng khích lệ Tố nhi.
“ Ừ…hmm…ừ….hum…hm…ta…ta không còn sức nữa….không còn…không còn sức nữa…a!…” Nước mắt theo gương mặt Tố nhi mà chảy xuống, hắn cũng cảm thấy thật tuyệt vọng, hắn cũng không thể dùng thêm lực nữa, đầu của hài tử đang ở giữa hai chân, hắn có thể cảm nhận được, nhưng mà hắn cũng không còn một chút sức lực cuối cùng nào để mà đưa tất cả hài tử mà đẩy ra.
“ Tố nhi! Tố nhi! Đừng từ bỏ, cố thêm một chút nữa! Anh ở đây với em, anh luôn ở bên cạnh em!” Tiêu Viễn Trần nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tố nhi, cảm giác sợ hãi càng ngày càng sâu.
Mặt hài tử đã bị ngạt đến đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn càng ngày càng tím. “ Không được! thế này hài tử sẽ bị ngạt chết đó!” Bạch Vũ Phi càng nhìn càng sốt ruột, “ Xem ra chỉ con một biện pháp cuối cùng.” Bạch Vũ Phi vừa nói vừa xê dịch bên trong, hai tay vuốt bụng dưới của Tố nhi, chú ý tám phần nội lực làm cho phần xương hông của Tố nhi mở rộng ra hai bên, thực ra thì biện pháp như thế này cũng không tính là một biện pháp xử lý tốt, làm sao để sản phụ không đau đớn, cũng sẽ bị tiêu hao rất nhiều thể lực.
“ A!___a! …..Không …..không được! Aa!____đau quá!” Tố nhi không chịu nổi mà vùng vẫy, Tiêu Viễn Trần nhanh chóng ôm hắn lại.
“ Đúng….chính là lúc này, Tố nhi, dùng sức, hướng xuống phía dưới….dùng sức! đây là lần cuối cùng….thêm chút!” Bạch Vũ Phi cũng không còn sức để chống đỡ nửa rồi, việc lúc nãy đã tiêu hao quá nhiều thể lực của anh rồi.
“ Ngô…ừ…hmm a!….a a a a a!……” Dùng hết toàn bộ sức lực mà thét lên một tiếng, một viên tròn mềm mại cuối cùng cũng trượt vào trong tay của Bạch Vũ Phi.
“ Sinh rồi! Sinh…sinh rồi!” Bạch Vũ Phi bừng tỉnh cùng với hueng phấn kêu lên. Nhưng một giây sau, anh liền phát hiện hài tử không khóc, một tiếng cũng không có, nhắm chặt hai mắt, bờ môi nhỏ nhắn vẫn là màu tử sắc! Trong lòng của anh có chút hoảng sợ, đứa nhỏ này….
“ Tố nhi! Tố nhi! Hài tử ra rồi! Chúng ta có hài tử rồi!” Một niềm vui to lớn xông lên chặn đứng thần kinh của Tiêu Viễn Trần, từ nay về sau, sẽ có một người liên quan đến hai người bọn họ, kéo dài tình yêu của bọn họ.
“ Trần…” Tố nhi có chút hoảng hốt, hạnh phúc mà gọi tên người yêu của mình, song, hắn đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, “ Sư huynh!Sư…sư huynh! Hài tử…tại sao hài tử lại không khóc? Nó…tại sao lại không khóc?!” Tố nhi hoảng loạn.
“ Tố…Tố nhi!” Anh không muốn hắn bị đả kích sau khi sinh, nhưng mà ánh mắt của Tố nhi không rời đi mà vẫn luôn theo dõi hắn, “ Hài tử… hiện tại không có hô hâp…”
“ Không…..không!….” trong nháy mắt Tố nhi liền xụi lơ ở trên giường.
“ Ngươi…ngươi nói gì?! Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Câm miệng lại cho ta!!” Lúc nghe thấy Bạch Vũ Phi nói xong, Tiêu viễn trần dường như là mất đi lý trí, dồn hết nội lực mà đánh một chưởng vào vai của Bạch Vũ Phi, nội lực của Bạch Vũ Phi đã bị tổn thương quá nặng, không chịu nổi một chưởng này, ôm hài tử mà bay ra ngoài, đập vào cánh cửa mà ngã xuống.
“ Sư huynh!” Tố nhi lập tức lấy lại tinh thần, biết Tiêu Viễn Trần đã mất đi lý trí, “ Trần, anh mau dừng tay lại!” Cố hết sức mà ôm cánh tay của Tiêu Viễn Trần, không cho hắn cử động nữa.
“ Tiểu Bạch!” không biết tiểu Đậu đỡ Hoắc Đình vào phòng từ lúc nào, vừa đúng lúc thấy Bạch Vũ Phi đụng cánh cửa mà ngã xuống, trong lòng Hoắc Đình liền kinh hãi, “ Anh sao thế này? Chuyện gì xảy ra?” không chú ý tới cái bụng đã lớn của mình, Hoắc Đình quỳ rạp xuống bên cạnh Bạch Vũ Phi, từ từ đỡ anh đậy mà dựa vào người mình.
“ Khụ…khụ khụ…ngô…anh…không có chuyện gì…”
Sắc mặt Bạch Vũ Phi tái nhợt, có chút không nhận được không khí.
Quay đầu lại nhìn thấy hai mắt đỏ ngầu của Tiêu Viễn Trần, Hoắc Đình giống như đã hiểu chuyện gì, “ Vương gia! Là ngài đả thương hắn sao?”
Tiêu Viễn Trần bị Tố nhi nắm lại, giống như là đã bình tĩnh trở lại, thế nhưng lại không nói một câu nào.
“ Ngài đây là muốn làm gì?” Giọng của Hoắc Đình có chút cao hơn, nghiễm nhiên là một bộ dáng tức giận.
“ Tiểu…tiểu Đình, đừng nổi giận, đả thương hài tử.”
Bạch vũ phi yếu ớt mà nhắc nhở vợ mình. Đột nhiên, đứa trẻ không có hơi thở trong ngực của Bạch Vũ Phi từ trong miệng mà chảy ra một ngụm máu đen, Bạch Vũ Phi giật mình, “ Tiểu Đậu! Mau đỡ ta đứng lên! Mau!” Tiểu Đậu vừa nghe, liền nhanh chóng đỡ Bạch Vũ Phi đứng dậy.
Bạch Vũ Phi đem hài tử đặt lên cái giường êm ái, một tay nặn để mở miệng hài tử ra, một tay khác thì làm một áp lực lên ngực của hài tử, lặp đi lặp lại nhiều lần, một ngụm lớn máu đen từ trong miệng hài tử chảy ra. “ Khụ…khụ khụ khụ…oa…oa oa…” tiếng khóc từ yếu đến mạnh dần của hài từ dần dần phát ra.
Hai người bên giường vừa mất đi bảy phần linh một liền bị gọi trở về, “ Hài tử! Hài tử của ta!” Tố nhi trừng lớn hai mắt, mở rộng hai tay, liền muốn chạy về phía hài tử đang khóc. Tiêu Viễn Trần vội vàng ôm lấy hắn, để phòng hắn rớt xuống giường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT