Khi cả người Lăng Dĩ Khâm đầy máu mà ngã xuống sàn, tiếng hét thất thanh của tất cả mọi người trong hôn lễ đều vang lên, nháy mắt nơi này biến thành một đống hỗn loạn.
Tô Nhược sững sờ, nước mắt cứ thế vô thức và rơi xuống, cô vội quỳ xuống ôm lấy thân thể Lăng Dĩ Khâm mà gào thét
- " Làm ơn, ai đó, ai đó gọi cho tôi xe cấp cứu. Làm ơn..."
Tiếng nói của cô dần biến thành tiếng nức nở, cô đưa mắt nhìn xung quanh, khách mời phút chốc đã không còn chỉ có góc bên này là Lăng Phu Nhân vừa khóc vừa gọi xe cứu thương còn ở trong góc tối kia thân hình Hàn Duật vô cùng nổi bật. Anh nở nụ cười khát máu, tay vẫn cầm khẩu súng lục, chậm rãi tiến về phía cô dâu chú rể.
Hành động của anh làm Tô Nhược hốt hoảng mà ra sức ôm lấy Lăng Dĩ Khâm, mở miệng cầu xin
- " Đừng làm hại anh ấy được không Hàn Duật? cầu xin anh, đổi mạng của tôi cho anh ấy, có được không?"
- " Mạng của em? Ồ không Nhược à, em chính là bảo bối tôi yêu thương nhất, làm sao tôi có thể huỷ hoại em được chứ? Vả lại em còn phải đợi xem trò chơi này có biết bao nhiêu là thú vị cùng sợ hãi mà tôi mang lại chứ."
Giọng nói của Hàn Duật có bảy tám phần khinh thường, anh cười khẩy một tiếng, xoay người thẳng cửa chính mà đi ra, anh ta không sợ sệt bất cứ thứ gì, cứ thế một tay che trời.
Khi Hàn Duật đi, đội cứu thương cũng ập tới, nhanh chóng đưa Lăng Dĩ Khâm lên xe và mẹ Lăng rời đi, để lại một mình Tô Nhược đứng ở lễ đường, trơ mắt nhìn ngày vui của mình bị phá hoại từng chút từng chút một.
•••
Đã ba ngày kể từ ngày hôn lễ của tập đoàn Lăng Thị diễn ra gây rúng động báo chí. Các phóng viên liên tục đứng ở biệt thự cũ nhà Lăng và tập đoàn Lăng Thị để chờ nhân vật chính đến, nhưng tập đoàn Hàn Thị lại dường như yên bình sóng ả, không xảy ra bất cứ biến cố nào, mà Hàn Duật cũng yên ổn như vậy. Người người, chín tám phần đều đoán được người nổ súng là Hàn Duật, chỉ là đến cả cảnh sát còn không vào cuộc bắt người thì còn ai dám lên tiếng.
Tô Nhược bón từng thìa cháo cho Lăng Dĩ Khâm, cả hai đều không nói với nhau một lời, phòng bệnh vì vậy mà có không khí ngột ngạt khó chịu.
Khi Lăng Dĩ Khâm ăn hết bát cháo, Tô Nhược liền đứng dậy một đi ra ngoài, căn bản bởi vì còn áy náy do chính mình hại anh bị thương nên không dám đối mặt. Nhưng cô mới chỉ xoay người còn chưa kịp rời đi, cổ tay liền bị anh nắm chặt lại. Có lẽ là do khá lâu chưa bắt chuyện với cô nên giọng nói Lăng Dĩ Khâm có phần ngượng ngập
- " Em dạo này có sao không? Phóng viên có tìm đến em không? Hàn Duật không làm khó em chứ?"
Nghe thấy anh vừa mở miệng nói chuyện đều là quan tâm mình khiến Tô Nhược cảm động vô cùng, gánh nặng cũng trút đi được chút ít. Cô mỉm cười ngồi xuống, đáp lời anh
- " Không có ai làm khó em hết, ông xã em còn ở đây, liệu ai có gan lớn đến thế."
Hai tiếng "ông xã" nghe thật vừa tai, Lăng Dĩ Khâm cong môi cười hài lòng, anh vươn tay nhéo lấy cái mũi của cô, sủng nịnh nói
- " Cái đồ yêu tinh nhà em, miệng nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ anh."
- " Đều là anh tự nguyện để em dụ dỗ còn gì."
Câu nói của Tô Nhược làm Lănh Dĩ Khâm bật cười thành tiếng, anh nắm chặt lấy tay của Tô Nhược, ôm cô vào lòng
- " Tô Nhược, hứa với em, chúng ta bên nhau đời đời kiếp kiếp."
Trong căn phòng bệnh, một màn lãng mạn khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ, đôi tiên đồng ngọc nữ quả là xứng đôi vừa lứa, tình yêu cũng khiến người khác ghen tị. Chỉ tiếc là, không biết hạnh phúc này sẽ được bao lâu vì trước họ có biết bao nhiều sóng gió.
Hết Hồi I - chương 23.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT